Nha hoàn này lại là Minh Nhi?

Nàng tức giận đến cả người khẽ run, đứng dậy hung hăng cho Tử Nhiêu một cái tát, đánh đến cả người nàng ta ngã nhào trên đất, bảo bối Minh Nhi của nàng được coi như muội muội mà yêu thương thế mà lại bị nàng ta bắt nạt như vậy, bàn tay nàng không trả lại cho nàng ta, kêu nàng dằn nổi cơn tức giận này như thế nào.

“Ngươi, ngươi lại dám đánh bổn cung?” Tử Nhiêu che mặt trong nháy mắt sưng đỏ thành bánh bao, sau một hồi choáng váng đầu óc khá lâu mới khôi phục tỉnh táo, không dám tin nhìn chằm chằm Ôn Noãn hỏi.

“Không chỉ có đánh ngươi, ta còn đạp ngươi.” Ôn Noãn nâng một cước đá nàng ta ngất đi, hai lần dùng sức quá độ, thân thể nàng hơi thoát lực, liền ngồi trên giường êm, vẫy vẫy tay nói với Minh Nhi đang trợn to hai mắt ngây ngốc miệng há thành một cái trứng vịt, “Tới đây ngồi.”

Minh Nhi để bình nước nóng xuống đất ngây ngốc đi tới bên người nàng ngồi xuống, rất bội phục nói: “Cô nương, ngài rất lợi hại, lợi hại giống như tiểu thư nhà nô tỳ.”

“Tiểu thư nhà ngươi?” Ôn Noãn nhìn gò má sưng đỏ của nàng ấy, chịu đựng chua xót trong lỗ mũi hỏi. Minh Nhi của nàng, thời gian nàng không có ở đây không biết đã ăn bao nhiêu khổ chịu bao nhiêu tội.

“Đúng vậy.” Minh Nhi nặng nề gật đầu, sau đó căm tức nhìn Tử Nhiêu ở trên đất nói, “Chỉ có điều không phải nữ nhân này. Ban đầu nữ nhân này cũng chỉ là một nữ nhân ăn không ngồi rồi ở trong phủ của tiểu thư nhà nô tỳ mà thôi.”

“Vậy sao ngươi thành nha hoàn cho nàng ta?”

Trong nháy mắt ánh mắt Minh Nhi ảm đạm xuống, “Tiểu thư nhà nô tỳ mất tích, nô tỳ đi tìm tiểu thư, được nửa đường lại gặp phải nữ nhân này bị nàng ta bắt tới nước Kim, để cho nô tỳ làm nhà hoàn của nàng ta, nói sai bảo nô tỳ hành hạ nô tỳ có thể hả giận.” die nd da nl e q uu ydo n

“Ngươi không trốn?”

“Ban đầu nô tỳ cũng trốn. Nhưng mỗi lần trốn đều bị nàng ta bắt về, sau đó sẽ hung hăng đánh nô tỳ một trận, khiến cho nô tỳ mười ngày nửa tháng không xuống giường được rồi lại không để cho nô tỳ chết. Một lần nô tỳ trốn xa nhất là tới biên giới nước Kim, vẫn bị nàng ta sai người bắt được trở lại, lần đó nàng ta không chỉ đánh nô tỳ đến cả người máu thịt be bét, còn trong mùa đông lạnh treo ngược nô tỳ trong giếng nước ngâm hai canh giờ, nô tỳ suýt chết rét ở trong đó. Từ đó về sau, nô tỳ cũng không dám chạy, không phải sợ chết, chỉ có điều chết rồi sẽ không có cơ hội nhìn thấy tiểu thư, nô tỳ muốn biết tiểu thư có khỏe mạnh hay không.” Minh Nhi lau nước mắt một phen khụt khịt cái mũi nói. Những thứ này giấu ở trong lòng quá lâu cuối cùng có chỗ bày tỏ, chẳng biết tại sao, mặc dù người này không phải là tiểu thư, nhưng nàng lại vẫn có thể nhìn thấy bóng dáng của tiểu thư ở trên người người này. Giống như nói những lời này với người này rồi, tiểu thư cũng liền nghe được.

“Minh Nhi, em chịu khổ.” Ôn Noãn ôm nàng ấy vào trong ngực, đưa tay lau nước mắt nơi khóe mắt, chỉ cảm thấy trong thời gian qua đã khóc quá nhiều, hôm nay một ngày đoàn viên, nên cười mới đúng.

“Sao ngài biết ta tên là Minh Nhi? Ngài cũng không phải tiểu thư nhà nô tỳ, ngài khóc cái gì?” Minh Nhi ngước đôi mắt long lanh như nước lên không hiểu nhìn nàng. [email protected]

“Minh Nhi ngốc, ta thay đổi dáng vẻ chẳng lẽ em cũng không nhận ra sao?” Trong mắt Ôn Noãn mang theo vài phần hơi nước cười nhéo phía gò má không sưng của nàng ấy.

“Ngài là tiểu thư?” Minh Nhi như bị sét đánh nhìn nàng, một lát sau, mím môi chực khóc lại chưa khóc, cặp mắt đỏ bừng, đầu tựa vào trong ngực nàng, giọng nói hết sức uất ức, “Tiểu thư, sao bây giờ ngài mới tới. Ngài còn không tới, Minh Nhi sẽ bị nữ nhân biến thái này hành hạ chết rồi.”

“Không phải ta đây tới giải cứu Minh Nhi rồi sao?” Nàng vỗ nhẹ lưng nàng ấy trấn an, “Yên tâm, em bị uất ức, ta nhất định sẽ đòi lại gấp bội giúp em. Không bằng bây giờ trút cơn giận trước như thế nào?”

“Trút như thế nào?” Cặp mắt Minh Nhi tròn vo cực kỳ mong đợi nhìn nàng.

“Cởi vớ của em ra nhét vào trong miệng nàng ta, lại bịt kín mắt nàng ta lại, trừ mặt, thích đánh chỗ nào thì đánh chỗ đó, đừng đánh chết là được.” Ôn Noãn cười đến làm cho người ra dựng cả lông lên.

“Tiểu thư, Minh Nhi đã hiểu.” Minh Nhi ở bên cạnh được Ôn Noãn dạy dỗ mấy năm trong nháy mắt đã hiểu ý tứ của Ôn Noãn, nàng lập tức bước nhanh tới phía trước bắt đầu hành động. Vừa cởi vớ xuống lại thấy lông mi Tử Nhiêu giật giật có dấu hiệu tỉnh lại, nàng lập tức nhấc chân nhẫn tâm đạp ra ngoài.

Ôn Noãn mới vừa kéo thật chặt áo lông cáo, nhấp một ngụm trà sâm cho ấm người, ngước mắt nhìn thấy trạng thái đánh người dữ dội của Minh Nhi giống như đã bị dồn nén từ lâu, suýt chút nữa bị sặc ngụm trà trong cổ họng. Nàng nhất thời vừa muốn cười nhưng lại cảm thấy trong lòng cực kỳ chua xót, nha đầu này trời sinh lương thiện, có thể ép nàng ấy ra tay nhanh như tia chớp nhấc chân nhanh như gió lốc chất chứa nhiều oán khí như vậy, có thể thấy được trong ngày thường Tử Nhiêu ngược đãi nàng ấy nhiều hơn bao nhiêu so với theo theo lời nàng ấy nói. Mà nàng thừa nhận những chuyện này, cũng bởi vì do nàng mà lên, nàng ấy bị Tử Nhiêu giận chó đánh mèo.

“Đang nghĩ gì vậy?” Quân Dập Hàn nhàn nhạt liếc nhìn Minh Nhi đang cưỡi trên người Tử Nhiêu đánh điên cuồng, ngồi xuống bên cạnh nàng hỏi.

“Không có gì.” Ôn Noãn cười lắc đầu, đè khó chịu đang tràn ngập đầy trong lồng ngực xuống, đưa tay chỉ Minh Nhi nói, “Cuối cùng tìm được tiểu nha đầu của ta.”

“Tiểu thư, nô tỳ…” Minh Nhi giơ tay áo lau mồ hôi trên trán chạy lên trước, lời vừa mới tới miệng, sau khi thấy Quân Dập Hàn đành dừng lại, tròng mắt tròn vo đảo tròn quan sát hắn, thử dò xét nói, “Vương gia?”

Quân Dập Hàn gật gật đầu, mở miệng nói: “Đi dọn dẹp một chút, về sau hãy ở bên cạnh tiểu thư nhà ngươi.”

“Dạ, Vương gia.” Minh Nhi vui vẻ tột đỉnh, lập tức trở về phòng thu dọn đồ.

“Tử Nhiêu là nữ nhi của Trần tướng quân, ban đầu nàng ta ở trong phủ của chàng, chàng cũng đã biết?” di@en*dyan(lee^qu.donnn)

“Ban đầu nàng ta cũng chỉ là một quân cờ bị Mộ Dung Tịnh lợi dụng, cho đến hai năm trước được Trần tướng quân tìm được, là tiểu nữ nhi đi lạc nhiều năm trước của ông ta, lúc này mới đón nàng ta trở về nước Kim, vì bồi thường cho nàng ta, gả nàng ta cho Mộ Dung Thành làm Thái tử phi.” Quân Dập Hàn đưa thuốc còn ấm cho nàng, “Uống nhân lúc còn nóng.”

“Xong rồi, bây giờ ta đánh tiểu nữ nhi mà Trần tướng quân yêu thương nhất Thái tử phi của Mộ Dung Thành, vậy nên làm như thế nào cho phải?” Trong giọng nói của nàng tràn đầy lo lắng, nhưng đáy mắt lại nụ cười triền miên nhìn Quân Dập Hàn.

“Đánh thì đánh, tất cả đã có ta chịu trách nhiệm cho nàng, nàng cứ yên tâm đánh là được.” Quân Dập Hàn chỉnh lại tóc hơi rối vì ngủ cho nàng, nói, “Nàng cứ nằm đi, ta ném nữ nhân chướng mắt này ra ngoài rồi trở về với nàng.”

Ném ra ngoài? Vẻ mặt giọng điệu y hệt như ném thứ đồ rách nát này khiến cho Ôn Noãn không nhịn được cười, nàng mím chặt khóe môi nói: “Được, chàng đi nhanh về nhanh.”

Tốc độ sửa soạn của Minh Nhi cực nhanh, Quân Dập Hàn vừa xách Tử Nhiêu ra ngoài, nàng đã ôm gói đồ nhỏ chạy vội trở lại, Ôn Noãn để cho nàng ấy tự mình tìm gian phòng nghỉ ngơi trước thật tốt, mặc dù nàng gặp được Ôn Noãn có nhiều lời muốn nói, nhưng trong thời gian dài tới nay bị Tử Nhiêu hành hạ cả tinh thần lẫn thể xác, bây giờ rốt cuộc thả lỏng, thân thể mệt mỏi trong nháy mắt đánh tới, thêm với nàng nhìn thân thể Ôn Noãn cực yếu cần phải nghỉ ngơi cho khỏe, cũng liền ngoan ngoãn nghe lời trở về phòng nằm xuống ngủ.

Sau khi dùng xong bữa trưa, Mộ Dung Thành với chân mày nhíu chặt vội vã mà đến, nói chuyện Hoàng thượng phái hắn xuất chiến cho Ôn Noãn, đã sớm đoán trúng hướng phát triển của sự tình, Ôn Noãn và Quân Dập Hàn dự thính đều không có bất kỳ ngoài ý muốn nào.

Hai ngày sau đó, Mộ Dung Thành lãnh binh xuất chinh, Ôn Noãn và Quân Dập Hàn đồng hành, bởi vì dù sao đánh giặc có tính nguy hiểm cực kỳ cao, Ôn Noãn lo lắng đến lú đó bận việc chiến sự không rảnh chăm sóc cho Minh Nhi, liền để Quân Dập Hàn an bài người nằm vùng ở nước Kim của hắn hộ tống nàng ấy trở về nước Linh do Bạch Ưng chăm sóc.

Lúc tiểu nha đầu rời đi nước mắt ròng ròng, cẩn thận mỗi bước đi, nhìn thấy mà Ôn Noãn chua xót trong lòng.

Trong hai ngày này, nghe nói trong phủ Thái tử diễn ra mấy trận diễn tập quân sự quy mô lớn rung động lòng người, khi Mộ Dung Thành tiến đến nghị sự sắc mặt cực kỳ sáng rỡ đối với xác minh tính chân thật của lời đồn này. Ôn Noãn vốn tưởng rằng, Mộ Dung Thành là vì nghiệp lớn không tìm nàng tính sổ, nhưng nàng đánh Thái tử phi của hắn là sự thật, ít nhất sẽ chất vấn nàng mấy câu để bày tỏ oán giận của hắn, cho dù không vì Thái tử phi của hắn, cũng vì thể diện của nhạc phụ hắn trên tay nắm giữ gần nửa binh quyền của nước Kim ủng hộ hắn mới phải, dù sao đánh chó cũng phải nhìn chủ nhân. Nhưng hắn lại ở trước mặt nàng một chữ cũng không nói, thậm chí còn hết sức che giấu, đây cũng khiến cho nàng cảm thấy rất thần kỳ. Chẳng lẽ nàng ở trong lòng hắn đã quan trọng tới mức vượt qua nghiệp lớn của hắn vượt qua nhạc phụ tay nắm binh quyền của hắn rồi?

Nàng nói nghi vấn này cùng với đáp án suy luận đối với nghi vấn này cho Quân Dập Hàn, hỏi hắn có phải mình suy luận chính xác không. Kết quả Quân Dập Hàn nhìn nàng một cái thật sâu, rất vui mừng nói: “Thước có sở trường tấc có sở đoản, đặt ở trên người nàng, ngược lại phát huy vừa đúng.”

“…” Câu trả lời cao thâm thần kỳ như không liên quan đến nhau này, khiến Ôn Noãn có cảm giác choáng váng cực độ. Nhưng đáp án vấn đề này thật ra cũng không có gì quan trọng đối với nàng, nàng cũng chỉ trong lúc rảnh rỗi tới hỏi, quan trọng nhất đối với nàng chính là… Nàng lấy một bình sứ nhỏ đồ ra một viên thuốc khiến Quân Dập Hàn giúp một tay cho Tử Nhiêu ăn vào. Quân Dập Hàn không nhận thuốc mà trực tiếp cầm bình sứ nhỏ của nàng đi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play