Không khí giống như bị đông kết trong nháy mắt, tròng mắt hai người di chuyển theo trái táo quay tròn lăn đi. Sau một hồi khá lâu, Mộ Dung Thành mới từ trong cảnh tượng chấn động hồi phục lại tinh thần, sắc mặt chợt khinh thường chợt đỏ nhìn Sở Hoan ở phía dưới đang tức giận trợn trừng mắt nhìn hắn, hai má phồng lên lộ ra tia đỏ ửng tản ra hơi thở mê người, lại đưa mắt nhìn hai vai trắng nõn của nàng cùng với hai “Ngực” cao thấp phập phồng chênh lệch thật sự quá lớn, cắn răng nói: “Đồ không ra nam không ra nữ…” Lời hắn còn chưa dứt, lại cảm giác cánh tay bị thứ gì đó hung hăng cắn, đau nhức đánh tới, cả kinh lập tức buông Sở Hoan ra lui về phía sau, lúc này mới phát hiện mình bị rắn cắn.

Tiểu Lục vòng trên cổ tay Sở Hoan cuối cùng bởi vì hai người không ngừng lăn lộn khiến cho não rắn của nó từ trong cực kỳ mê muội tỉnh táo lại, rất kịp thời giúp Sở Hoan trút cơn giận.

“Ngươi mới là thứ không ra nam không ra nữ, cả nhà ngươi đều là thứ không ra nam không ra nữ.” Sở Hoan vuốt tóc rối che kín áo tức giận mắng lại, đồng thời tay cầm lấy trái táo lăn trên giường một lần nữa đánh về phía Mộ Dung Thành.

Mộ Dung Thành nghiêng người tránh thoát, nhìn cổ tay nhanh chóng sưng lên hiện đen, để lại một câu tàn nhẫn: “Lát nữa bản Thái tử tới thu thập ngươi.” Liền vội vã rời khỏi doanh trướng lớn tiếng nói với thị vệ, “Mau truyền quân y tới doanh trướng của bản Thái tử.”

Sở Hoan vô lực ngã xuống giường, vẻ điên cuồng tuổi trẻ trên mặt mới vừa rồi chỉ trong giây lát đã mất hết, chỉ còn lại vẻ đau thương khôn nguôi sầu bi hóa không đi.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

“Nguyệt Nguyệt, Hoan Hoan, Nguyệt Nguyệt, Hoan Hoa.” Ngoài cửa sổ, trên lông chim Cô Lỗ bọc một tầng khí lạnh thét lên vọt vào trong ngực Ôn Noãn.

Sở Hoan đã xảy ra chuyện? Chân mày Ôn Noãn nhíu chặt bám ghế đứng dậy.

“Các chủ, trong cung truyền ra tin tức, đêm qua Mộ Dung Tịnh mang theo Sở Hoan chạy.” Trùng hợp lúc này Huyền Nguyệt đi dò thăm tin tức trở về báo lại.

Sắc mặt Ôn Noãn trầm ngâm, Mộ Dung Tịnh có thể thuận lợi chạy ra từ trong cung canh chừng nghiêm ngặt còn có thể mang theo Sở Hoan, chuyện này xác định không tầm thường, có thể có người âm thầm giúp bà ta. Cái gọi là tan đàn xẻ nghé, bây giờ bà ta đã rơi xuống bụi bặm không có chút giá trị nào, ai sẽ mạo hiểm nguy hiểm to lớn như vậy cứu bà ta? Người nào lại có khả năng cứu bà ta từ trong cung ra?

Chân mày nàng nhíu chặt, nhất thời cũng nghĩ không ra người khả nghi vả lại bây giờ cũng không còn thời gian để cho nàng suy nghĩ cân nhắc tinh tế.

“Mạnh Cô Nhiễm ở trong lâu?” Trước buổi trưa còn gặp hắn, không biết bây giờ hắn có còn ở đây không.

Huyền Nguyệt vội vã tìm một vòng sau đó trở lại nói: “Các chủ, Mạnh công tử không ở trong lâu.”

Nàng không biết có những ai ở bên cạnh Mộ Dung Tịnh, nhưng Vương công công hoàn toàn có khả năng ở bên cạnh bà ta, nếu vận khí không tốt Trại Chư Cát cũng ở đó, khi nàng chưa bị thương thì có thể ỷ vào viêm đỉnh đánh ngang tay với Vương công công, bây giờ người bị thương nặng, gặp Vương công công chính là chịu chết, nếu lại thêm Trại Chư Cát chính là chết đến không thể chết lại.

Vốn định báo cho Mạnh Cô Nhiễm để cho hắn chạy tới cứu Sở Hoan, mặc dù hắn nói rõ không cứu người Quân gia, nhưng dù sao cũng là một hy vọng, nhưng vào thời khắc mấu chốt này hắn lại không có ở đây. Nàng ngẫm nghĩ nói: “Bây giờ ta và chim Cô Lỗ chạy đi xem tình huống một chút, ngươi lập tức đi thông báo cho Hàn Vương, nếu Hàn Vương không có ở đây thì thông báo cho Bạch Ưng Lạc Phi để cho bọn họ lập tức mang người chạy tới, trên đường đi ta sẽ lưu lại ký hiệu cho bọn họ.”

“Các chủ, lúc này ngài mới có thể xuống giường đi lại, nào có thể lao lực như thế, hơn nữa lần đi này nguy hiểm cực lớn, ngài không thể mạo hiểm như vậy, nếu Mạnh công tử biết được, hắn sẽ nổi giận.” Huyền Nguyệt cực kỳ lo lắng nói.

“Lúc quan trọng này, nào còn quan tâm tới hắn tức giận hay không.” Ôn Noãn trấn an nói với nàng ấy, “Yên tâm, ta sẽ không lấy mạng mình ra đùa giỡn, ta chỉ âm thầm tới trước xem tình huống, không phải vạn bất đắc dĩ ta sẽ không ra tay. Cho nên động tác của ngươi nhất định phải nhanh, người tiếp ứng tới càng sớm nguy hiểm của ta càng thấp cơ hội Sở Hoan được cứu càng lớn. Hiểu chưa? Đi đi.”

“Các chủ, vậy ngài ngàn vạn lần phải bảo vệ tốt cho mình, Huyền Nguyệt nhất định mau sớm kêu người tới tiếp ứng cho ngài.”

“Ừ, ta biết rõ.”

Sau khi Huyền Nguyệt đi, Ôn Noãn lập tức đi tới hậu viện. Ở trong viện này Mạnh Cô Nhiễm nuôi một con thiên lý lương câu cực tốt, tứ chi cao lớn tráng kiện đường cong tuyệt đẹp khác thường, trái lại rất xứng với Mạnh Cô Nhiễm. Khi nàng mới tới Túy Tiên lâu ăn chực ở chùa lúc tâm tình ác liệt từng “Đùa giỡn” nó mấy lần, khi nàng “Đùa giỡn”, con ngựa này từ mới bắt đầu “Xì mũi coi thường” đến bây giờ lại tương đối dịu dàng.

Nàng che kín áo lông cáo trên người, vỗ vỗ vó trước của nó ý bảo nó hạ thấp một chút, bây giờ thân thể nàng cực yếu, muốn nàng leo lên thân thể cao lớn của nó thật sự muốn mạng nàng.

Con ngựa xì mũi ra một hơi, nhìn thấy dáng vẻ của nàng dường như cũng biết nàng bị bệnh yếu ớt, trực tiếp nằm xuống, Ôn Noãn vội vàng cưỡi lên. Nàng đưa tay nhẹ nhàng vuốt ve cổ nó, ở bên tai nó nói nhỏ mấy câu, con ngựa linh tính cực mạnh lập tức đứng dạy cất vó chạy như điên, tốc độ cực nhanh, giống như gió bay điện chớp nhưng lại vô cùng vững vàng. Ôn Noãn ngồi ở phía trên trừ cảm thấy một chút nhấp nhô ra, cũng không chịu tội gì.

Chim Cô Lỗ ngửi vị phân chim của nó mà dẫn đường phía trước, mà nó và Ôn Noãn kết duyên cũng bởi vì phân chim của nó có khả năng cực kỳ mạnh mẽ. Chim Cô Lỗ là một trong những loài chim từ thời thượng cổ còn sót lại cực kỳ ít, từ trước đến giờ nó ăn cực kỳ nhiều mà bài tiết cực kỳ ít, nhưng ị ra phân chim lại là thuốc có giá trị cực cao, từ trước đến giờ có tiền mà không mua được ngàn vàng khó cầu. Trừ đó ra, phân chim này còn có thể tản mát ra một mùi thơm đặc thù, cho dù cách xa cả trăm dặm, nó cũng có thể ngửi thấy được mùi phân chim của mình và phán đoán phương hướng chuẩn xác. Vì vậy rất nhiều người thèm muốn và người trong giang hồ đều vì lấy được phân chim của nó mà tiến hành săn bắt. Chim Cô Lỗ cực kỳ thông minh dần phát hiện ra điểm ấy, bọn chúng vô cùng khinh bỉ loài người tranh đoạt phân chim của chúng, càng không thể dễ dàng tha thứ cho bản thân vì ị ra phân chim mà bị săn bắt vĩnh viễn, vì vậy, bọn chúng nghĩ ra biện pháp, chỉ cần phân chim được ị ra lập tức nhổ một bãi nước miếng che lại hơi thở của nó đào hố chôn, cũng không để cho mình tìm được phân chim này ở đâu, cũng không để cho người khác lấy được.

Cách này dần kéo dài sử dụng đến thành một tập quán.

Lúc Ôn Noãn biết được ở dị thế này có chim và phân chim thần kỳ như vậy thì cả đời nàng thấm nhuần trong nghiên cứu độc dược tất nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội nghiên cứu phân con chim này. Nàng tìm nửa tháng cuối cùng tìm được một tổ chim Cô Lỗ, lại âm thầm chăm chú nhìn vào chim Cô Lỗ ăn vô số lần thả mấy trăm cái rắm lại một đống phân cũng không ị, đợi chừng ba ngày ba đêm, cực khổ lắm mới đợi được nó ị ra một đống, kết quả chim Cô Lỗ sạch sẽ trong truyền thuyết ị xong phân cần phải chùi đít lại cái mông cũng không lau trong mũi còn phun ra hai bãi bong bóng theo bản năng xoay người sẽ phun hai bãi nước miếng lên chỗ phân giá trị ngàn vàng kia.

Nàng lập tức nhào tới bắt trước nó, sau đó dưới cặp mắt treo hai hạt gỉ mắt của nó đang chăm chú nhìn thần thái của nàng mà tịch thu. Sau đó nàng đút cho nó nửa tháng thịt, nó vô cùng thuận theo đi theo nàng.

Một đường giục ngựa bay nhanh, gió lạnh gào thét qua bên mặt, con ngựa nghe thấy ở trên lưng truyền đến tiếng ho khan cực kỳ thân thiết mà thả chậm tốc độ. Ôn Noãn kéo cổ áo lên cao che chở miệng mũi, vỗ vỗ đầu nó ý bảo mình không có chuyện gì, tốc độ mau hơn chút nữa. Mặc dù Mộ Dung Tịnh nhẫn tâm với Sở Hoan từ khi còn nhỏ, nhưng chung quy Sở Hoan vẫn là hài tử của bà ta, hùm dữ còn không ăn thịt con, bà ta sẽ không làm tổn thương tính mạng của Sở Hoan, nhưng lỡ như họ gặp phải nguy hiểm hoặc những người khác… Ôn Noãn lại không dám nghĩ tiếp, hai chân nàng khẽ kẹp bụng ngựa, khiến con ngựa nhanh nhanh hơn chút nữa. Chỉ mong Sở Hoan không có việc gì, chỉ mong tất cả đều còn kịp.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Doanh trướng chỗ Mộ Dung Tịnh ở vị trí gần biên giới phân biệt với khu doanh trướng, cách chủ trướng của Mộ Dung Thành và doanh trướng của Sở Hoan có khoảng cách không nhỏ. Mấy ngày nay bà trải qua biến đổi lớn nhỏ không dứt có thể nói cả thể xác và tinh thần đều mệt mỏi, cũng may bây giờ tất cả rốt cuộc dần dần ổn định. Bà ngồi trước bàn trang điểm đơn sơ chải tóc đồng thời suy nghĩ tới đường ngày sau nên đi như thế nào, chỉ có điều sơ qua, bên môi bà dâng lên nụ cười sâm đậm, con đường gấm vóc tương lai đã hình thành trong đầu bà. Bà để cây lược xuống, đang định đứng dậy đi nghỉ ngơi ngủ một giấc thật ngon dưỡng thần một chút, ngước mắt lại nhìn thấy trong gương không biết từ khi nào nhiều thêm một bóng dáng diêm dúa lòe loẹt đang thần sắc thản nhiên nhìn bà.

Quanh thân bà run lên, không đợi thấy rõ dáng vẻ người trong gương đã động tác cực nhanh cầm lấy cây trâm trên bàn trang điểm lên xoay người lại dựa lưng vào bàn trang điểm làm ra tư thế phòng ngự, nhất thời lại nhìn đến há mồm kêu người.

“Mạnh Cô Nhiễm?” Lúc này bà mới nhìn rõ diện mạo của người đang nhàn hạ uống trà, trong lòng kinh sợ luân phiên nói, “Trễ như vậy ngươi chạy tới trong trướng ai gia làm gì?”

Trâm cài cầm thật chặt trong tay, binh sĩ tuần tra bên ngoài trùng trùng điệp điệp như thế nhưng hắn lại không một tiếng động xuất hiện trong trướng của bà, trước khi chưa rõ mục đích của hắn, bà cần phải đề cao cảnh giác với hắn.

“Cuối cùng đã tới hồi cuối, bổn tọa tự mình tới thu quan.” Mạnh Cô Nhiễm rót tách trà nhấp cạn một ngụm, ánh mắt nhìn bà ta có nhiều hứng thú.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play