“Đồng minh như Thái tử là trọn đời khó cầu, vì sao Mẫn Tư phải từ chối?” Ôn Noãn cầm bình trà châm trà cho hắn.
“Bản Thái tử hơi không rõ ý này của Hữu thừa?” Mộ Dung Thành cau mày nhìn
hắn, “Chẳng lẽ Hữu thừa muốn vừa kết làm đồng minh với Hàn Vương, lại
kết làm đồng minh với bản Thái tử?”
“Có gì không thể.” Ôn Noãn
cười đến ý vị sâu xa, “Thái tử không ngại suy nghĩ một chút, trong mối
kết làm đồng minh này, nếu nhiều thêm một Hàn Vương sẽ như thế nào?”
Mộ Dung Thành ngưng mắt trầm tư, vẻ điên cuồng trong mắt dần dần nhanh
chóng hiện lên, “Hàn Vương và Mộ Dung Tịnh là kẻ địch sống chết, nếu có
Hàn Vương gia nhập, ba phía đồng thời xuất binh, không tới nửa tháng sẽ
đạp bằng thế lực của Mộ Dung Tịnh.”
“Không tệ, không chỉ có như
thế, ta và ngài đơn độc xuất binh, vấn đề cung cấp vật liệu hậu cần
không cần phải lo lắng.” Ôn Noãn bổ sung.
“Suy tính của Hữu thừa
quả nhiên chu toàn.” Mộ Dung Thành thu lại tâm tình phập phồng kịch
liệt, đứng dậy nói với Ôn Noãn, “Nếu đại sự đã thỏa thuận, vậy bản Thái
tử trở về sắp xếp chuẩn bị.”
“Có phải Thái tử đã quên chuyện gì?” Ôn Noãn nhàn nhạt lên tiếng nhắc nhở.
“Hả? Chuyện gì?” Chân Mộ Dung Thành vừa mới nâng lên, lại nghe một lời của
Mẫn Tư, nghi ngờ nói, “Chẳng lẽ chúng ta còn có chỗ nào chưa nghĩ đến?”
“Không phải Thái tử cho người
truyền lời cho Mẫn Tư nói sẽ tự tay tặng mật rắn đỏ cho ta sao? Chẳng
lẽ Thái tử ra cửa nhanh chóng quên?” Ôn Noãn trực tiếp mở miệng đòi,
không hề có cảm giác nói thẳng quá mức hay thẹn thùng.
“Bản Thái
tử nhất thời quên, Hữu thừa xin đừng trách. Hắn lấy một hộp gấm trong
ống tay áo mở ra, mật rắn màu đỏ tươi đã thành hóa thạch lẳng lặng nằm
trên mảnh gấm trắng. Hắn đưa hộp gấm cho Mẫn Tư nói, “Đây là mật rắn đỏ, xin Hữu thừa nhận lấy.”
“Tạ Thái tử.”
“Ta và ngươi đã là
đồng minh, chính là vật nhỏ, cần gì nói cám ơn.” Cho dù “vật nhỏ” này là do hắn giấu phụ hoàng tự tiện lấy từ trong quốc khố ra.
--- ---------- -----
“Chỉ mới vừa có thể xuống giường hoạt động, liền giày vò như thế, cái mạng
này của ngươi rốt cuộc muốn hay không muốn?” Ôn Noãn vừa mới trở về
phòng, liền thấy Mạnh Cô Nhiễm đang ngồi trước bàn uống trà.
“Chỉ đi ra ngồi một chút uống chút trà..” Ôn Noãn đáp rất tùy ý, ngước mắt
lại nhìn thấy nụ cười bên khóe mắt hắn đến khiến cho người ta dựng cả
tóc gáy. Nàng lập tức đỡ trán nói, “Đột nhiên đầu hơi choáng, Huyền
Nguyệt, ngươi đỡ ta lên giường nằm.”
Huyền Nguyệt lập tức hiểu ý, cẩn thận đỡ Ôn Noãn nằm xuống giường rồi đắp chăn cho nàng.
Diễn trò thế mà lại diễn tới trước mặt hắn? Đáy mắt Mạnh Cô Nhiễm dính vào ý cười nhẹ đến không thể nhận ra, tiến lên bắt mạch cho nàng, mạch tượng
vốn vững vàng, nhưng trải qua nàng vừa giày vò lại hơi rối loạn, hắn
lạnh lùng nói: “Trong vòng ba ngày không được xuống giường.”
Mắt
Ôn Noãn đang giả ngủ lập tức mở ra, đang định lên tiếng phản đối, nhưng
hắn lại mở miệng trước nàng: “Mạng của ngươi do bổn tọa cứu, bổn tọa mất tâm lực như vậy, tuyệt đối không cho phép kiếm củi ba năm thiêu một
giờ.” qiudoon
“…” Ôn Noãn trực tiếp kéo chăn qua trùm đầu nằm ngủ.
Ban đêm, Huyền Nguyệt đưa thức ăn tới, Ôn Noãn vừa vặn tỉnh ngủ. Sau khi
dùng xong bữa, nàng đột nhiên nhớ tới một chuyện cực kỳ thấp thỏm, “Đúng rồi, thuốc vài ngày trước ta giao cho ngươi, Hỉ Thiện đường có khả năng giải được không?”
“Không có.” Trên mặt Huyền Nguyệt dâng lên vẻ
vui mừng, “Bởi vì thuốc này mà gần đây có không ít người tới mua thuốc,
thương hiệu của Minh Nguyệt các đã vãn hồi không ít.”
Thế mà lại chưa giải được… Ôn Noãn cười khổ.
“Thuốc của Các chủ không bị Hỉ thiện đường giải, nên vui vẻ chứ, sao thuộc hạ nhìn vẻ mặt Các chủ dường như không mấy vui vẻ”“Không có.” Chẳng qua là thất vọng sau khi hy vọng thất bại mà thôi.
“Lấy giấy bút tới, đỡ ta tới trước thư án.”
“Nhưng Mạnh công tử…” Huyền Nguyệt khó xử.
“Ngươi thế mà lại nghe lời của hắn” Nha đầu này rõ ràng là thuộc hạ của nàng, thế mà lại đối với Mạnh Cô Nhiễm nói gì nghe nấy.
“Mạnh công tử cũng vì tốt cho Các chủ.”
“…Vậy lấy bàn gấp trên giường lại cầm giấy đưa lên giường cho ta, vậy được không?” Ôn Noãn bất đắc dĩ nói.
“Dạ, thuộc hạ đi lấy ngay.”
Ôn Noãn viết xong đưa lá thư cho Huyền Nguyệt nói: “Giao thư này cho… Giao cho Bạch Ưng, để cho hắn đưa cho Vương gia.” Kết thành đồng minh với Mộ Dung Thành là bên Tịch Nguyệt, nàng là đồ giả mạo dĩ nhiên không thể
nào khiến bên Tịch Nguyệt xuất binh, vì vậy chỉ có thể để cho bên chỗ
Quân Dập Hàn phối hợp xuất binh giả vờ giả vịt khiến Mộ Dung Thành không sinh nghi.
Ngoài cửa sổ tuyết bay vài lần, mỗi ngày các dược
liệu quý giá được sắc thành chén thuốc rưới vào trong bụng, khí sắc của
Ôn Noãn đã hơi chuyển biến tốt, không cần Huyền Nguyệt đỡ cũng có thể đi lại ở trong phòng, chỉ có điều đi không được mấy bước đã thấy quanh
người không có chút sức lực nào, lại phải dừng lại nghỉ ngơi một chút.
--- ---------- -----
Ngày hôm đó Huyền Nguyệt mang đến tin tức, nói là tội chứng Mộ Dung Tịnh âm
thầm tự tạo binh khí bán cho nước Kim bị người tố giác, các triều thần
tức giận cùng bức vua thoái vị, Mộ Dung Tịnh bị buộc giao quyền lực lại
cho Hoàng thượng bị bệnh nặng đang bị giam lỏng, bà phải chuyển tới ở
trong Tĩnh Tâm uyển, tương đương với bị đánh vào trong lãnh cung.
Ôn Noãn cạn ngụm trà, nụ cười khá sâu, Mộ Dung Tịnh thuận theo đi đến Tĩnh Tâm uyển, theo ý của bà ta chính là tránh đầu gió lấy lui làm tiến đi,
bởi vì trong tay bà ta còn nắm một lá bài tẩy – Quân Hạo Thiên bị nhốt
trong cung là người giả mạo bà nắm trong tay, thực quyền vẫn nằm trong
tay bà, bà cũng chỉ lấy lui làm tiến ở tạm phía sau màn, đợi đến khi cơn tức giận của các đại thần dần nguôi bà lại bày mưu hóa giải, một lần
nữa đứng ở trước màn tiếp nhận quỳ lạy của các đại thần cũng chỉ là vấn
đề thời gian mà thôi. Nhưng bà ngàn tính vạn tính duy nhất không tính
đến chính là Quân Dập Hàn và Quân Hạo Thiên đã sớm rút củi dưới đáy nồi, chính chủ trở về vị trí cũ. Cuộc đời này bà ta muốn từ trong Tĩnh Tâm
uyển đi ra ngoài, sợ rằng khó như lên trời.
Ban đầu án điều tra
tự tạo binh khí ở Giang Hoài, nhìn giống như đầu mối bị chém đứt cuối
cùng lấy người Phó Tấn Hoài và Nam Cung thế gia trị tội, nhưng nếu như
nàng đoán không sai, Quân Dập Hàn điều tra ra chủ mưu sau màn là Mộ Dung Tịnh, chẳng qua khi đó không nên động tới bà ta. Mà bây giờ, ứng với
Quân Hạo Thiên và Quân Dập Hàn cho rằng thời cơ mọi mặt đã tới, liền
bùng nổ ra án tự tạo binh khí, mượn tay chúng đại thần, cầm lại Hoàng
quyền từ trong tay Mộ Dung Tịnh, đánh mất quyền lực của bà ta. Vừa không phí ai, có thể khiến chúng đại thần ủng hộ và nghênh đón thượng vị, đây đúng là một kế hay, thời cơ của quân cờ trên tay Quân Dập Hàn rơi cực
hay.
Nếu triều đình Mộ Dung đã tan rã, như vậy…
“Quân Kim tới đâu?” Nàng nắm chặt áo lông cáo trên người hỏi.
Huyền Nguyệt lập tức gẩy lớn than lửa lên, đáp lại: “Hàn quân dẫn Kim quân
tới chỗ hiểm yếu Tấn Châu cắt đứt đầu đuôi Kim quân, đại thắng, Mộ Dung
Thành lĩnh năm vạn đại quân chỉ còn dư lại không tới ba vạn che chở hắn
chạy trốn.”
Khóe môi Ôn Noãn hiện lên ý cười, kế sách của hắn lại giống như mới vừa rồi nàng nghĩ tới, nếu Mộ Dung Tịnh vẫn cầm quyền, Mộ Dung Thành đã xuất binh vả lại nhất định phải thắng một trận củng cố
địa vị, sao lại có thể tùy tùy tiện tiện thu binh, đến lúc đó cho dù
Tịch Nguyệt không xuất binh cũng nhất định bị tình thế ép buộc toàn lực
nghênh địch Mộ Dung Tịnh, chính là mượn tay hắn trừ bỏ Mộ Dung Tịnh, cho dù hắn thắng hay không thắng, Quân Dập Hàn đều có thể ngồi ngư ông đắc
lợi. Hiện giờ chính quyền Mộ Dung suy sụp, Hoàng quyền quay về trên tay
Quân Hạo Thiên, đến không thể để cho Mộ Dung Thành đánh trận đánh này,
bởi vậy để cho hắn ăn bại trận xám xịt rút đi, là sách lược vô cùng tốt, hắn bại một lần này, không chỉ có dân chúng nước Linh vui mừng, nhị
Hoàng tử nước Kim càng vui mừng. Trận đánh thua này nhất định sẽ phế bỏ
Thái tử vị của hắn, triều đình Hoàng thất nước Kim nhất định sẽ dấy lên
một trận gió tanh mưa máu, hoàn toàn sẽ dính dáng đến bùng nổ nội chiến
Đến lúc đó mười vạn con sói hung ác đã tập trung quân lực triển khai ở
bên ngoài nước Linh tất nhiên ốc còn không mang nổi mình ốc, nào còn có
tâm tư tìm nước Linh gây phiền toái. Không ngờ, mưu lược tác chiến của
nàng và Quân Dập Hàn trái lại rất ăn ý, nụ cười bên môi nàng sâu hơn.
Mà Mộ Dung Thành còn có thể dư lại ba vạn binh sĩ, Ôn Noãn phỏng đoán,
Quân Dập Hàn nhất định muốn lưu lại chút vốn cho hắn để còn tranh chấp
với nhị Hoàng tử, để cho trên tay hắn giữ lại thực lực nhất định, mới có thể tranh chấp lâu chút với nhị Hoàng tử, chuyện này tuyệt đối là
chuyện tốt đối với nước Linh.
Bây giờ Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung
Thành bị “Lừa gạt” gần như thua hết tất cả, tất nhiên tức đến nổ tung,
tâm tình Ôn Noãn rất tốt thưởng thức cảnh tuyết ngoài cửa sổ.
--- ---------- -----
Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành đâu chỉ tức đến nổ tung, quả thật giận đến
hận không thể giết sạch người trong thiên hạ cho hả giận.
Trong
Tĩnh Tâm uyển lạnh như hầm băng, Mộ Dung Tịnh với sắc mặt xám tro ngồi
trên giường chăn bông vải cũ rách, bà giống như còn chưa lấy lại thần
hồn từ trong đả kích liên tiếp.
Bây giờ trong triều đình, bà bị
hơn trăm tên đại thần liên kết buộc tội, liệt sổ hơn tám mươi tội trạng, nghiêm trọng nhất chính là tự tạo binh khí và cấu kết với nước khác,
tình cảm mờ ám với Tào Quốc công làm hổ thẹn Hoàng thất, giấu giếm giới
tính Hoàng tử định đánh cắp Hoàng quyền, ba tội lớn này đều có tội chứng cứng như sắt thép, khiến cho bà không cách nào cãi lại, những tội này
cho dù là một tội nào đều đủ để cho bà rơi xuống tầng bụi vinh viễn
không có ngày trở dậy, nhưng bà không sợ hãi, Mộ Dung Tịnh bà đâu phải
là người thường, tuy rằng thân bà vùi lấp hoàn toàn, bà vẫn có khả năng
đùa bỡn triều đình thiên hạ này trong lòng bàn tay, chỉ tạm thời ẩn nhẫn mà thôi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT