“Vậy sao? Hôm qua ta thấy Vương gia đưa ngươi trở về phòng thì lén nhìn
trộm ngài một, khó trách coi Bạch hộ vệ trở thành Vương gia.” Trong mắt
Thanh Thanh cúi xuống lướt qua một tia âm trầm, nàng múc dược thiện đã
nấu xong vào trong chén, nói với Ôn Noãn, “U Đàm, dược thiên đã nấu xong rồi, ngươi mau đưa đi cho Vương gia đi. Ta đây dáng vẻ thô bỉ chỉ sợ sẽ làm bẩn mắt Vương gia, cũng không đưa đi thay ngươi.”
“Thanh Thanh…”
“Ngươi không phải an ủi ta, mau đi đi.”
“Cám ơn.” Ôn Noãn cố nén đau đớn bên hông đi về phía phòng của Quân Dập Hàn.
Đôi mắt Thanh Thanh đang thu lại khẽ nâng, ánh mắt nhìn bóng lưng của nàng
cực kỳ thâm độc, nàng đưa tay khẽ vuốt ve mặt mình, trên môi nở nụ cười
dữ tợn đáng sợ. Nàng từng có dáng vẻ hoa nhường nguyệt thẹn được cưng
chiều trong hậu cung, nhưng bây giờ, gương mặt này đã trở thành ngay cả
chính nàng cũng không đành lòng nhìn thẳng, nàng hận không thể tự tay
phá hủy.
Mà tất cả chuyện này, cũng do con tiện nhân kia ban
tặng. Nàng đã không tìm thấy ả, nàng liền giết người ả yêu, nàng thật sự muốn xem xem ả có thể xuất hiện hay không. Bóng dáng phía trước đã rẽ
qua hành lang, nàng lặng lẽ đi theo.
Không biết có phải có ảo giác hay không, từ sau khi Ôn Noãn ra khỏi phòng bếp nhỏ liền cảm thấy có một khí âm lãnh theo sát nàng giống như lưng bị
kim chích, nàng không biến sắc nhìn lại khắp nơi, lại không phát hiện ra bất kỳ khác thường nào, trong lòng lại cảm thấy không chắc chắn.
Đi tới trước phòng Quân Dập Hàn, nàng đưa tay gõ nhẹ cửa, chờ giây lát bên trong lại không truyền đến giọng nói của hắn, cho rằng hắn không có ở
đây, nàng đang định quay lại, bên trong lại truyền đến giọng ho nhẹ hơi
khàn khàn của hắn, giây lát sau truyền ra giọng nói của hắn: “Vào.”
Cổ họng hắn khàn khàn ứng với do ho khan lâu, sau này lúc trở về phải làm
cho hắn chén canh nhuận hầu khỏi ho đưa tới. Vừa nghĩ đồng thời người đã đi tới trước thư án, nàng đưa dược thiện cho hắn, nhìn sắc mặt hắn
dường như tái nhợt thêm mấy phần so với hai ngày trước, khẽ nhíu mày
một, nếu là phong hàn bình thường, sau khi ăn dược thiện của nàng mấy
ngày thì khí sắc phải chuyển biến tốt mới phải, sao khí sắc của hắn càng ngày càng trở nên kém đi, chẳng lẽ hắn không ngừng bị phong hàn?
Không được, nàng phải tìm thời cơ bắt mạch cho hắn xem tình huống cụ thể một chút mới được.
“Không phải bổn Vương phân phó hai ngày nay ngươi không phải làm dược thiện
sao?” Hắn nhận lấy dược thiện, ngước mắt nhàn nhạt nhìn nàng.
“Thân thể nô tỳ đã khá hơn một chút, thay vì nhàn rỗi và không có việc gì
làm, chẳng bằng tìm chút chuyện để làm mới thiết thực. Dù sao, nô tỳ
cũng chỉ là hạ nhân.” Ôn Noãn thu mắt đáp.
Mặc dù nàng tự xưng
là nô tỳ, nhưng giọng nói không kiêu ngạo không tự ti, dáng người yên
lặng nhưng lại lộ ra vài phần nhàn tản thanh nhã. Dược thiện trong chén
tỏa ra khí nóng nhàn nhạt, giống như dần dần mơ hồ mặt mũi của nàng làm
choáng váng mặt mũi của hắn, nàng ở trong mắt hắn thế mà lại dần dần
biến hóa thành dáng vẻ của nàng ấy, nhếch môi cười nhẹ một tiếng với
hắn, giọng nói mềm mại khẽ gọi hắn: “Vương gia.”
“Vương gia?” Ôn Noãn nhìn hắn bưng dược thiện mà không biết tinh thần bay đi đâu, lên tiếng khẽ gọi.
“Tiểu Noãn.” Hắn nỉ non ra tiếng.
Dứt lời, nàng và hắn đều ngẩn ra, Ôn Noãn siết chặt hai nắm tay trong ống
tay áo kiềm chế bản thân lộ ra cảm xúc không nên có, mí mắt cụp xuống
che đậy tình triều chuyển động trong mắt, mà Quân Dập Hàn cũng day day
chân mày đang khóa chặt, hắn không ngờ lại lầm tưởng nàng là nàng ấy.
Hai chữ trân quý kia là một dấu ấn ở trong lòng, khi gọi ra thì cũng có
một kiểu khẩn cầu, khẩn cầu có người có thể đáp lại.
Nhưng không
có, bây giờ không có, về sau có lẽ cũng không có. Bên môi hắn dâng lên
nụ cười buồn bã chua xót, cầm muỗng đưa dược thiện vào trong miệng, bây
giờ muốn một chút hơi thở thuộc về nàng tới trấn an lòng mình, sợ rằng
chỉ có lừa mình dối người từ trong chén dược thiện này nếm ra chút ít
hơi thở tương tự với nàng.
Khi trong lòng hắn cuồn cuộn nhớ lại,
một chén dược thiện đã thấy đáy, hắn trả chén không lại cho nàng, giọng
nói lạnh nhạt rõ ràng khác biệt với dịu dàng trên mặt, “Bổn Vương không
thích hạ nhân nói chuyện lung tung.”
“Nô tỳ hiểu.” Nàng kiềm chế khổ sở trong lòng nhận lấy chén, cúi đầu nói, “Nô tỳ cáo lui.”
Quân Dập Hàn ngước mắt nhìn nàng ngay cả đang đi cũng có bóng lưng bộc phát
tương tự, trong lòng thầm nói mình thật sự nhớ nàng đến tẩu hỏa nhập ma. Hắn cầm công văn lên đang định mượn công sự dời đi lực chú ý của mình,
lại bỗng nhiên vẻ mặt thay đổi, chỉ cảm thấy giữa ngực lục phủ ngũ tạng
giống như bị đao kiếm hung hăng cắn nát đau nhức không dứt, một ngụm
ngai ngái vội ùa mà lên cổ họng, tuy rằng hắn cắn chặt hàm răng nhưng
máu vẫn tràn ra từ trên môi hắn, như hạt châu đứt dây nhỏ xuống tràn ra
trên giấy Tuyên Thành trắng tinh trên mặt bàn, như mai đỏ nở rộ trong
tuyết, đẹp đẽ chói mắt. d1en d4nl 3q21y d0n
Ôn Noãn mới đi tới
cửa phòng, nghe tiếng động lạ vang lên sau lưng quay đầu nhìn lại. Vừa
nhìn khiến cho nhịp tim của nàng chợt ngừng, nàng thất thanh nói: “Vương gia…”
Dường như đau đớn bên hông biến mất trong nháy mắt, nàng
lướt gấp tới trước người hắn đang định đỡ lấy hắn đầu ngón tay dò mạch
của hắn, thế nhưng hắn lại hung hăng đánh một chưởng trúng ngực của
nàng.
“Bịch”, thân thể Ôn Noãn như diều đứt dây bay xa, một búng
máu phun ra trên vạt áo trước ngực, thân thể đụng vào tường khựng lại
rơi xuống trở về mặt đất, người như muốn ngất đi.
“Nói, là ai
phái ngươi tới mưu hại bổn Vương?” Hắn đỡ bàn gắng gượng chống đỡ thân
thể xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ, lạnh lùng quát hỏi.
“Vương gia.”
Bạch Ưng phá cửa xông vào, nhìn cảnh tượng bên trong lập tức sáng tỏ là
sự tình như thế nào. Hắn bước nhanh tới đỡ Quân Dập Hàn, cao giọng kêu,
“Người đâu, mau mời đại phu. Áp giải nữ nhân này xuống nghiêm cẩn trông
coi, sau đó thẩm vấn.”
“Dạ.” Hạ nhân trong phủ cấp tốc chạy đi, Thanh Thanh ở góc tối bên tường lộ ra nụ cười hài lòng lạnh lẽo bên môi.
Hộ vệ tiến lên túm lấy Ôn Noãn vừa định giải đi, Bạch Ưng lại nói: “Từ
đã.” Hắn đỡ Quân Dập Hàn ngồi xuống, sải bước đi tới trước người Ôn
Noãn, trong lòng bàn tay vận đủ nội lực giữ chặt xương bả vai của nàng,
lạnh lùng nói, “Giao thuốc giải ra, nếu không ta sẽ để cho ngươi muốn
sống không được muốn chết không thể.”
Đau do xương bả vai bị bóp
chặt chẳng phân biệt được tương tự như nhau không vượt lên bao nhiêu với đau đớn toàn thân lúc này của Ôn Noãn, nàng vốn nên bất tỉnh, nhưng bởi vì Quân Dập Hàn người trong lòng trúng độc mà liều chết cắn môi ép buộc mình giữ lại vài phần tỉnh táo, cổ họng đột nhiên ho khan một trận,
ngăn chặn bọt máu trong lúc đó bị ho ra, cuối cùng coi như thở gấp hai
cái. Nàng tốn sức mở mắt ra nhìn Bạch Ưng nói: “Ta, ta là Ôn, Ôn Noãn,
ta có thể cứu Vương gia, mau đỡ, đỡ ta tới.”
“Vương phi?” Bạch
Ưng kinh ngạc, ngay sau đó tức giận nói, “Không thể nào, sao ngươi có
thể là Vương phi, ngươi nhất định giả mạo Vương phi gây bất lợi cho
Vương gia, mau giao thuốc giải ra.” Mắt thấy Quân Dập Hàn bị độc phát
sắp không chống đỡ nổi nữa, nội lực dưới bàn tay hắn chợt tăng, Ôn Noãn
giống như có thể mơ hồ nghe thấy tiếng xương cốt của mình tan vỡ.
Tuy rằng lúc này vạch da mặt ra, hắn cũng chắc chắn bởi vì nàng sớm chuẩn
bị dịch dung, còn nữa nước thuốc nàng lại không mang theo người, cũng
không cách nào gỡ da mặt xuống. Nàng ho khan một, trong đầu bỗng nhiên
nghĩ đến cảnh tượng giằng co với Bạch Ưng vào hôm đại hôn, lập tức nỗ
lực lấy viêm đỉnh ra, khi vẻ mặt Bạch Ưng thay đổi trong nháy mắt, cố
hết sức nói: “Bây giờ có thể tin rồi, còn không mau dìu ta tới. Ta là
Các chủ Minh Nguyệt các, thiên về độc, bây giờ chỉ có ta có thể cứu
hắn.”
Bây giờ chính là thời khắc nguy cơ, giây phút không thể trì hoãn, Bạch Ưng đã mất đi lực suy nghĩ độc này có phải do nàng vì yêu
sinh hận mà hạ không, cũng không để ý tới nam nữ khác biệt lập tức ôm
ngang nàng lên, hai ba bước đi tới bên cạnh Quân Dập Hàn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT