Lúc này Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành có nhu cầu cấp bách cần một cuộc
chiến tới di dời lực chú ý trong triều, vả lại cũng cần một cuộc chiến
thắng lợi tới làm vững chắc địa vị của mình. Trong lòng Ôn Noãn dâng lên ý cười lạnh, như thế, muốn nắm bọn họ trong tay ngược lại không khó
khăn. Chỉ có điều, giữa Mộ Dung Tịnh và Mộ Dung Thành ngược lại không
biết có nói chuyện hợp tác hay không?
--- ---------- -----
“Mạnh Cô Nhiễm không có ở đây?” Ôn Noãn trở lại trên lầu tìm một vòng, lại
không thấy bóng dáng của Mạnh Cô Nhiễm, ngay cả Thanh Nham cũng biến mất tích, liền gọi Chu chưởng quỹ tới hỏi.
Chu chưởng quỹ nhìn người kia có gương mặt xa lạ hơi sững sờ một chút, nhưng ông ở bên cạnh Mạnh
Cô Nhiễm nhiều năm gặp được vô số hạng người, lập tức từ phong thái
quanh thân giọng nói và cách ăn mặc nhận ra nàng là Ôn Noãn, tự động quy cách gương mặt này là dịch dung, liền cung kính nói: “Bẩm báo cô nương, chủ tử đi ra ngoài tiếp khách, để thuộc hạ báo lại cho cô nương một
ngày mệt nhọc trước nghỉ ngơi, chủ tử trở về muộn một chút.”
Mạnh cô Nhiễm đang tiếp khách vào lúc này đang nhanh chóng thay đổi mặt ngồi chơi cờ với nam tử nho nhã mặc quần áo màu lam nhạt, sau khi nam tử kia thu thập bàn cờ, tiện tay ném quân cờ vào trong hũ, vỗ trán nói: “Cờ
này thật sự không cách nào hạ tiếp, ta nhìn gương mặt đó của ngươi liền
cảm giác đầu óc cũng đang không ngừng xoay chuyển. Mặt kia của ngươi…”
Chân mày hắn nhíu chặt lại thả lỏng lại nhíu chặt, sau khi tới tới lui
lui mấy bận, cuối cùng không nhịn được khẽ bật cười, “Chẳng lẽ ngươi rốt cuộc nhìn phát chán khuôn mặt quyến rũ chúng sinh, vừa ra biện pháp này nhanh chóng tăng thêm cảm giác mới mẻ cho mình, mặt kia của ngươi…”
Trong lời của hắn lộ ra vài phần hiếu kỳ, “Rốt cuộc làm được như thế
nào?”
“Chuyện cơ mật cao thâm như thế, vì sao bổn tọa phải nói
cho ngươi biết?” Mạnh Cô Nhiễm không chút để ý đưa mắt liếc hắn, lười
biếng đứng lên nói, “Cờ này không đi cũng không sao, vừa đúng bổn tọa đã mệt mỏi.”
“Ngươi vây ta ở đây, cầm lệnh bài của ta đi không để
cho ta tham gia buổi lễ sắc phong Hoàng thái đệ, bây giờ mặt trời đã
lặn đỉnh núi, mọi sự đều thành định cục, ngươi dù sao cũng phải cho ta
một lời để cho ta biết đã xảy ra chuyện gì để ứng đối mới được? Còn nữa, khi nào trả lại lệnh bài cho ta?” Nam tử thấy hắn định đi, lập tức cản
người lại hỏi.
“Mẫn Tư, bổn tọa ngược lại không biết ngươi trở
nên keo kiệt như vậy từ khi nào, một miếng lệnh bài rách còn có giá trị
để cho ngươi nhớ thương như thế.” Trong giọng nói của Mạnh Cô Nhiễm cực
kỳ khinh thường hừ nhẹ.
“Keo kiệt? Lệnh bài rách?” Mẫn Tư dở khóc dở cười, “Lệnh bài kia mất là tội chết, ta chỉ là một Hữu thừa nho nhỏ, sao dám so sánh với quốc sư ngay cả Hoàng thượng cũng phải kiêng kỵ ba
phần?”
“Có vài ngày không thấy, bổn tọa ngược lại không biết Hữu
thừa từ trước đến giờ lấy vô liêm sỉ nổi tiếng trước triều đình từ khi
nào học được tự coi nhẹ mình như vậy.”
“.. Ở trước mặt Quốc sư, lời ca tụng đẹp ‘Vô liêm sỉ’ này, Mẫn Tư thật sự không dám nhận.”
“Quả thật học được tự coi nhẹ mình?”
“… Rốt cuộc khi nào mới trả lệnh bài lại?” Mẫn Tư quả quyết chuyển đề tài.
“Chắc ngày mai? Từ nay trở đi? Là từ nay trở đi?” Đầu ngón tay Mạnh Cô Nhiễm
gõ mặt bàn, thấy Mẫn Tư đối diện sắc mặt âm u đôi mắt quyến rũ thâm thúy nhếch lên, “Đây phải xem nàng muốn dùng bao lâu.”
“Mạnh Cô
Nhiễm!” Phong độ nho nhã đã quen của Mẫn Tư khó có thể duy trì nữa, hắn
hít sâu một hơi cố hết sức bình ổn tâm tình nói, “Bây giờ thế cục ba
nước không yên, bất kỳ một chút gió thổi cỏ lay nào cũng có thể đưa tới
hậu quả khó có thể dự đoán, nếu như trong mắt ngươi là lệnh bài rách tầm thường, thật sự chọc ra chuyện gì, hậu quả này do ai tới gánh chịu?”
Trên môi Mạnh Cô Nhiễm nâng lên nụ cười ý vị sâu xa, đôi mắt quyến rũ sóng gợn lưu chuyển nhìn Mẫn Tư, “Chuyện
ngươi lo lắng, sợ rằng tới đã quá muộn.”
--- ---------- -----
Trăng sáng trong, sau khi Ôn Noãn dùng xong bữa tối cuối cùng Mạnh Cô Nhiễn
đã trở lại Túy Tiên lâu, thân thể hắn mềm giống như không có xương, vào
phòng liền nằm nghiêng trên giường êm, sau khi ăn mấy viên thuốc nhiều
màu, lúc này mới biếng nhác hỏi, “Hôm nay có thể gặp được chuyện quá mức lý thú gì, nói nghe một chút?”
Đầu ngón tay cầm bút, không biết
tinh thần Ôn Noãn dao động đến phương trời nào, lúc nghe thấy giọng nói
của hắn mới biết hắn đã trở lại, nàng đặt bút trở lại giá bút, lúc này
mới xoay người nhìn về phía hắn, lạnh nhạt nói: “Chuyện lý thú ngược lại hơi nhiều, kẻ thù bị tức gần chết, người vẫn muốn tìm thế nhưng lại lộ
mặt ở trong cung, cũng bởi vì thân phận ngươi cấp cho này biến thành
bánh bao thơm ngon mới ra lò chúng tướng mượn sức. Còn biết, hóa ra đông gia phía sau màn của Túy Tiên lâu lại đường đường là quốc sư nước Tịch
Nguyệt.” Thẳng thắn thành khẩn nói ra như thế, cũng không phải vì nàng
rất thành thực với hắn, mà thật sự vì không cần thiết phải lừa gạt, nàng tin tưởng, hắn cho nàng thân phận này nhất định đã sớm biết được phát
triển tiếp sau, mà trong cung tất nhiên có người do hắn an bài, tất cả
xảy ra, đều ở trong mắt hắn, nàng cần gì phải giấu giếm, mà đối với thân phận của hắn, dù sao cũng chỉ là suy đoán, nàng muốn tự mình xác nhận
với hắn.
“Xem ra chuyến đi này của ngươi có thu hoạch không nhỏ,
cũng không uổng phí nỗi khổ tâm của bổn tọa.” Hắn giống như cảm thấy vui mừng.
“… Ngươi đã là quốc sư nước Tịch Nguyệt, lấy thực lực của ngươi, lấy Thiên ki tán dễ dàng như lấy đồ trong túi. Không bằng…”
“Không bằng liền do bổn tọa đi lấy?” Lời nàng chưa nói xong trực tiếp bị Mạnh
Cô Nhiễm cắt đứt, hắn cười như không cười nhìn nàng, sóng mắt lưu chuyển nơi đáy mắt dâng lên từng tầng lạnh lẽo, “Bổn tọa đã nói, đừng để cho
bổn tọa nói lần thứ hai.” qiudoon
“Vậy ngươi nói cho ta biết
Thiên ki tán đặt ở đâu, ta tự đi lấy, như vậy có thể được?” Thiên ki
tán, vị thuốc cuối cùng trong ba vị thuốc bị thiếu của Sở Hoan.
“Dĩ nhiên.” Nụ cười của Mạnh Cô Nhiễm diêm dúa nhìn nàng, “Ngươi muốn đi chịu chết, bổn tọa tuyệt đối không ngăn cản ngươi.”
“… Giúp một việc như thế nào?” Ôn Noãn chỉ cảm thấy khuôn mặt nhanh chóng
thay đổi kia cười đến cực kỳ chói mắt, nàng lấy bức họa trên bàn ra đưa
cho Mạnh Cô Nhiễm nói, “Giúp ta tìm một cao thủ dịch dung, làm mặt nạ da người gương mặt này, làm tiếp khuôn mặt nữ tử phổ thông. Mặt nạ cần
phải thông khí lại mỏng như cánh ve, sau khi dán lên cực kỳ khó phát
hiện.”
“Mặc dù yêu cầu của ngươi cực kỳ cao so với người bình
thường, nhưng ở trong mắt bổn tọa cũng giống vậy.” Mạnh Cô Nhiễm liếc
nhìn bức họa kia, lại nhìn gương mặt lúc này của nàng, cau mày nói, “Làm mặt nạ da người của nữ tử tướng mạo bình thường thì bổn tọa có thể lý
giải, dù sao tuy rằng ngươi không có dáng vẻ khuynh quốc khuynh thành
cũng coi như miễn cưỡng tạm chấp nhận, lấy dung mạo của ngươi, thuốc kia của ngươi cũng biến ảo không ra nhiều khuôn mặt bình thường, nhưng nam
tử này…” Hắn đưa tay kẹp mặt nàng nhìn trái nhìn phải, nói, “Sau khi
ngươi uống thuốc cũng không phải dáng vẻ này, cần gì phải nhiều thêm một mặt nạ da người giống như đúc, chẳng lẽ ngươi còn có ham mê da mặt
dày?”
Ngươi mới da mặt dày, cả nhà ngươi đều da mặt dày!
Ôn Noãn nhịn kích động muốn mắng người, gạt tay hắn nắm bên má nàng ra,
giải thích: “Thuốc này biến đổi ra khuôn mặt chỉ có thể duy trì mười hai canh giờ, sau khi hết tác dụng, cho dù uống thuốc, khuôn mặt biến đổi
ra cũng không phải là khuôn mặt trước đây.” Tuy rằng nàng giống như
trước đây, gia tăng liều thuốc kéo dài tác dụng lâu một chút, nhưng muốn đổi mặt trở lại cũng là chuyện phiền toái, vẫn phải mang theo mặt nạ da người, như thế, chẳng bằng giả mặt dùng đồ giả, khuôn mặt của mình thật sự vẫn tốt.
“Hóa ra là như thế.” Mạnh Cô Nhiễm cất bức họa vào
trong ống tay áo, khóe môi khẽ câu, trong tiếng cười giống như hiểu rõ
tất cả, “Đã nghĩ kỹ chưa?”
“Ta không hiểu ngươi đang nói gì.” Ôn
Noãn đứng dậy mở cửa sổ, mặc cho gió đêm giá rét đang kèm theo tuyết rơi thổi đánh lên mặt, làm đông lạnh suy nghĩ lung tung kia của nàng.
“Thôi, nữ nhân luôn nói một đằng nghĩ một nẻo.” Tròng mắt hắn lạnh dần, đứng dậy rời khỏi phòng thuốc.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT