Tào Tử Long vốn cậy vào thân phận của phụ thân mình mà có vài phần khí
phách, bây giờ nhìn thái độ kinh miệt không hề làm giả của Ôn Noãn,
trong lòng lập tức lạnh lẽo, giọng nói run rẩy mấy cái, cố gắng giữ trấn tĩnh nói: “Ngươi cần phải hiểu rõ, chỉ cần phụ thân ra ra tay, Túy Tiên lâu này của ngươi đừng mong tiếp tục mở ở kinh thành?”
“Hả?” Ôn
Noãn hạ thấp mắt suy nghĩ, Tào Tử Long thấy thần sắc này của Ôn Noãn
trong lòng vui mừng, khí thế lập tức nhiều thêm mấy phần, cắn răng cố
nhịn đau đớn truyền tới từ trên ngực, hừ hừ nói, “Nếu ngươi thức thời,
liền nhanh chóng thả gia ra, lại dập đầu nhận tội cho gia, nói không
chừng gia sẽ có lòng từ bi tha cho ngươi, nhưng nếu ngươi cứ khăng khăng một mực, gia không không thể không san Túy Tiên lâu này của ngươi thành bình địa.”
“Này hiếp này của ngươi ngược lại thật có phân
lượng.” Ôn Noãn gật đầu một, khi Tào Tử Long đang định ra oai hùng dũng
khí phách hiên ngang một lần nữa thì nàng lại nhanh hơn một bước mở
miệng trước, rất nghi ngờ không hiểu nổi nói, “Nhưng có liên quan gì tới ta? Túy Tiên lâu này không phải của ta, ngươi muốn đốt muốn đập muốn
san thành bình địa đều không liên quan tới ta, ngươi lấy nó ra uy hiếp
ta, có ý nghĩa gì?”
Vẻ kinh hãi lộn xộn trên mặt Tào Tử Long, cổ họng nghẹn một hồi lâu, mới khàn giọng nói ra một câu, “Ngươi nói dối.”
Chu chưởng quỹ ở bên cạnh rất có nhãn lực đúng lúc tiến lên phía trước nói: “Tào công tử, vị công tử này hắn không nói dối, hắn thật sự không phải
là Đông gia của Túy Tiên lâu.”
“Đã nghe rõ chưa vậy?” Ôn Noãn
nhìn mặt hắn trướng thành màu gan heo, trong mắt ẩn hiện sợ hãi, lúc này mới không nhanh không chậm lấy từ trong ống tay áo một bình nhỏ ra, đổ
một viên thuốc, trong ánh mắt hoảng sợ của hắn, chiếc quạt điểm lên cổ
hắn, miệng hắn liền không thể khống chế mở ra, viên thuốc trong nháy mắt rơi vào trong miệng hắn, bị hắn nuốt xuống.
“Thuốc này gia
truyền đặc chế, ngươi cứ nếm thử tư vị của nó trước, nếu muốn thuốc
giải, ta tùy thời ở Túy Tiên lâu chờ đợi.” Nàng thu chân lại, “Cút đi.”
Tào Tử Long đứng dậy ôm cổ họng ho khụ mấy
cái nhưng vẫn không thể ho viên thuốc đi ra, chỉ đành phải căm hận vứt
lại một câu tàn nhẫn: “Ngươi chờ đó cho gia, lúc sau gia trở lại thu
thập ngươi.”
Ôn Noãn trực tiếp nhấc chân đá hắn ra khỏi Túy Tiên
lâu, nếu không phải đột nhiên nghĩ ra hắn còn có chỗ dùng,
sao nàng có thể để cho hắn hoàn hảo không hao tổn gì rời đi.
Cả
Túy Tiên lâu nhất thời yên tĩnh, người gan lớn một chút lưu lại xem náo
nhiệt không khỏi suy đoán công tử áo trắng này rốt cuộc là người phương
nào, lại dám công khai đối đầu với Tào Tư Long. Phải biết, cả kinh thành này trừ tiểu Bá vương kinh thành tứ Điện hạ Quân Sở Hoan ra thì không
ai có thể dám kêu réo hắn. Trong lòng vỗ tay ủng hộ vị công tử này đồng
thời lại nhịn không được mơ hồ lo lắng cho hắn. Mà các cô nương trừ ủng
hộ và lo lắng ra thì đều ái mộ phong thái của hắn, rối rít hỏi tiểu nhị
công tử áo trắng này tên tuổi là gì nhà ở phương nào có thê thiếp nhà
ruộng xe ngựa đầy đủ hay không v.v…, nghiễm nhiên coi hắn trở thành phu
quân trong cuộc đời.
Ôn Noãn Ôn đại Các chủ phu quân trong cuộc
đời của chúng cô nương, lúc này đánh người náo loạn xong rồi trực tiếp
lên lầu ba, chuyện khắc phục hậu quả này hoàn toàn không nằm trong phạm
vi suy xét của nàng.
Nàng đi vào trong phòng Huyền Nguyệt, thấy
sắc mặt nàng ấy tái nhợt vẫn rơi vào hôn mê, ngực nghẹn, cầm lấy băng
gạc ở bên cạnh bắt đầu thay thuốc cho nàng ấy. Hôm đó, nàng khổ tọa ở
ven hồ Hương Lăng suốt một ngày một đêm, trong đầu giống như cưỡi ngựa
xem hoa suy nghĩ rất nhiều, nhưng lại giống như trống rỗng cái gì cũng
không nghĩ ra.
Cho đến khi chim Cô Lỗ mang Huyền Nguyệt máu me
khắp người tới thì nàng mới bỗng nhiên tỉnh ra. Lúc này mới phát hiện
không biết từ lúc nào tuyết đã rơi xuống., Huyền Nguyệt gượng chống đỡ
đi tới trước mặt nàng, mới vừa gọi ra hai chữ “Các chủ”, liền lực kiệt
ngất đi.
Nàng định đứng dậy đỡ, nhưng vừa động liền té ngã trên
đất, tứ chi cứng ngắc như băng trụ, ngay cả hoạt động cũng khó khăn, chứ đừng nói về bản thân.
Mà giá y đỏ thẫm trên người đã sớm bị
tuyết đọng che đi, nàng khẽ động đậy mới khiến cho chúng rơi xuống lộ ra vài vệt màu đỏ, như hoa nở rộ trong tuyết, lại lộ ra vài phần xinh đẹp.
“Các chủ.”
Tay Ôn Noãn đang buộc dừng lại, tròng mắt khẽ nâng, nhìn Huyền Nguyệt ở
trên giường khẽ mở mắt ra nhìn nàng, môi giật giật, cuối cùng lên tiếng
nói: “Ngươi đã tỉnh? Có thấy khó chịu chỗ nào?”
“Không có.” Huyền Nguyệt lắc đầu một, định ngồi dậy, thân thể vừa động lại động tới vết thương đau đến trán đổ mồ hôi hột.
“Ngươi nằm yên, đừng lộn xộn, vết thương này vừa mới khép lại, nếu lại bị rách mở, chính là chuyện phiền toái.” Ôn Noãn dịch lại cái chăn vì nàng vừa
vén lên, dặn dò.
“Huyền Nguyệt không bảo vệ tốt Minh Nguyệt các, bây giờ lại làm phiền Các chủ tự mình chăm sóc, Huyền Nguyệt nhận lấy
làm thẹn.” Huyền Nguyệt cắn môi nói.
“Nói gì thẹn hay không,
ngươi là người của ta, ta chăm sóc cho ngươi là việc phải làm.” Ôn Noãn
bưng thuốc trên bàn thấp qua thử nhiệt độ một chút thấy lạnh, liền nói
với Huyền Nguyệt, “Ta đi hâm nóng thuốc trước.”
“Các chủ, là mẫu
thân của Thanh Ca dẫn người tới tàn sát Minh Nguyệt các.” Huyền Nguyệt
túm lấy ống tay áo của Ôn Noãn, nước mắt chớp động trong mắt. Trận tru
diệt kia, nàng chỉ cảm giác tới chính là ma quỷ nơi địa ngục, tuy rằng
chỉ hồi tưởng sơ lại thôi cũng không tự chủ khắp cả người phát rét.
“Là bà ta?” Ôn Noãn chỉ cảm thấy dòng máu khắp người đều đang sôi
trào, nàng nói là ai có thể tàn nhẫn lại nhanh chóng phá hủy Minh Nguyệt các của nàng, thì ra là lão bất tử kia. Nàng cố đè nén căm hận ngút
trời trong lòng xuống, khí thế lạnh lùng nói, “Ngươi yên tâm, tính mạng
của tất cả mọi người trong các, ta nhất định để cho bà ta nợ máu phải
trả bằng máu.”
“Tạ Các chủ.” Huyền Nguyệt lau nước mắt nơi khóe mắt, giọng mang nghẹn ngào.
Chỉ hai canh giờ, Tào Tử Long lúc trước bị Ôn Noãn đá ra khỏi Túy Tiên lâu
đã quay lại, bước chân hắn phù phiếm lảo đảo đi tới trước mặt Chu chưởng quỹ, cắn chặt hàm răng thở phì phò thật thấp giống như cố nén khổ sở gì đó, một hồi lâu sau mới từ trong kẽ răng nặn ra mấy chữ: “Hắn, hắn đang ở đâu, ở đâu?”
“Ai?” Chu chưởng quỹ nâng mí mắt lên, ôn hòa nói.
Trong ngày thường ông cũng chịu không ít uất ức từ Tào Tử Long, nhưng bởi vì
Túy Tiên lâu mở cửa làm ăn, bình thường ông đều mọi cách chịu đựng, hôm
nay vừa gặp được cơ hội bỏ đá xuống giếng tốt như vậy, sao ông lại không nhân cơ hội xả giận.
“Trắng, công tử áo trắng.” Lúc này Tào Tử
Long đã mất đi ý định so đo với thái độ lạnh lùng vô lễ này của ông ta,
nói thẳng vào vấn đề.
“A, là hắn à…”
“Hắn đang, đang ở đâu?”
“Đi theo ta.” Chu chưởng quỹ không hề hoang mang thu dọn xong sổ sách, cất
bước đi theo hắn lên phòng bao trên lầu hai, tiện tay chỉ vào trong, “Đi vào chờ chút, ta đi mời công tử.”
Tào công tử nhẫn nhịn oán hận, đi vào đứng ngồi không yên chờ đợi.
Chu chưởng quỹ chờ trong giây lát lại không thấy câu sau, trong lòng liền
sáng tỏ, yên lặng xoay người lui xuống, trong lòng cười lạnh, họ Tào
kia, ngươi cứ chậm rãi chò đi.
Thời gian một nén hương trôi qua, thời gian hai nén hương trôi qua, nửa canh giờ trôi qua, một canh giờ trôi qua…
Khi Tào Tử Long đợi đến sắp nổi điên vả lại tứ chi bách hài đau tận xương
cốt thêm tinh thần chịu lấy đủ giày vò, Ôn Noãn rốt cuộc đẩy cửa phòng
bao ra, tác phong nhanh nhẹn khoan thai đến chậm.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT