Ôn Noãn trầm mặc giây lát, nhìn nàng ấy khổ sở đến không thể kiềm chế, cuối cùng quyết định, đứng lên nói: “Ngươi chờ ta chốc lát.” Bóng lưng nàng vừa biến mất ở khúc cua, sắc mặt Ánh Văn tràn đầy vẻ khổ sở trong nháy mắt chuyển thành lạnh lùng.

Mở ngăn kéo, lấy hộp gấm ra, Ôn Noãn nhìn bình nước thuốc sắp bị mình quên mất, lại vẻ mặt phức tạp nhìn khẩu súng lục màu bạc lẳng lặng nằm bên cạnh bình nước thuốc, trong lòng đè nén không cách nào hô hấp. Hy vọng nàng không làm sai.

“Thuốc này được đặt tên là vong tình, chấp niệm càng sâu, quên càng triệt để.” Ôn Noãn đưa thuốc cho nàng ấy, “Ngươi có nghĩ thông suốt?”

“Thì ra là thế gian thật sự có nước vong tình.” Ánh Văn buồn bã cười một tiếng, nhận lấy, không chút do dự mở ra, đang định uống thì cổ tay đột nhiên bị Ôn Noãn bắt được, “Ngươi có cân nhắc lại không? Thuốc này uống vào, sau mười hai canh giờ, yêu sâu sắc của ngươi đối với hắn đều trở thành nhất thời, cho dù ngươi biết hắn, nhưng từng chút từng chút một giữa ngươi và hắn cũng sẽ dần lau mất đi trong đầu, một chút ký ức cũng không lưu lại, một chút tình cảm cũng không lưu lại.”

Mi mắt Ánh Văn cụp xuống, tròng mắt lạnh lẽo giễu cợt, thì ra là như vậy, nếu là như vậy, những chuyện mà nàng điều tra ra được kia, chỗ không thông cũng vô cùng sáng tỏ. Trong lòng lạnh lẽo, trên mặt lại buồn bã, nàng cất giọng nói dứt khoát: “Tuyệt đối không hối hận.” Dứt lời, nàng ngửa đầu lên, tất cả nước vong tình đều bị nàng nuốt vào trong bụng.

“Nếu muốn quên, vậy thì quên đi.” Ôn Noãn vuốt xuôi tóc hơi rối của nàng áy, rót ly trà cho nàng nhuận họng, “Ta vẫn muốn ngươi có một bắt đầu mới, bây giờ ngươi rốt cuộc nghĩ thông suốt. Nghĩ thông suốt thì tốt rồi, con đường sau này còn dài hơn, ngươi nhất định sẽ gặp được một nam tử hiểu được ngươi trân trọng ngươi. Một mình ngươi ở Minh Nguyệt các quá cô đơn, nếu không, vẫn theo ta về phủ ở đi. Ba ngày sau, hôn lễ của ta, ta hy vọng ngươi có thể tham gia.” di ien n#dang# yuklle e#q quiq on

“Được.” Khóe môi Ánh Văn khẽ câu, hôn lễ của ngươi, ta nhất định tham gia, chỉ có điều phương thức tham gia, có thể ngươi rất không thể chấp nhận.

--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----

Mặc dù Ôn Noãn đã thành thân hai lần, nhưng lần đầu tiên thuần túy ôm tâm lý làm quả phụ mà gả đi, lần thứ hai chính là tùy cơ ứng biến, cho nên hai lần lập gia đình này có cũng như không đối với nàng. Vì vậy, lần thứ ba này, thành thân chân chính, mặc dù nàng và Quân Dập Hàn đã là “Phu thê già”, nhưng mà rốt cuộc vẫn có cảm nhận của tân nương, khần trương mong đợi, lăn lộn khó ngủ.

Bọn hạ nhân chạy qua chạy lại, trong phủ hoàn toàn là cảnh tượng bận rộn vui mừng, nàng không ngừng thử đồ thử các loại trang sức, từ sáng đến tối mệt đầu óc choáng váng, trong lòng rốt cuộc nhớ ra, mình quên mất một chuyện quan trọng cỡ nào, vốn định một đường cong cứu quốc * thật tốt, đợi đến khi Quân Dập Hàn thảo luận chuyện hôn sự với nàng, nhân cơ hội yêu cầu hắn đơn giản hóa hôn lễ, hiện giờ bị tội này, thật đúng là tự tạo nghiệt không thể sống.

(*) Đường cong cứu quốc: thuật ngữ ra đời trong thời kỳ kháng chiến chống Nhật ở Trung Quốc, ý không thể có cách nào giải quyết một cách trực tiếp, phải có một tác động gián tiếp để chậm hơn, nhưng quyết tâm của cuộc đấu tranh sẽ không thay đổi.

“Vương phi, đây là hai bộ đồ cưới vừa mới đưa tới, chúng nô tỳ hầu hạ ngài thử một chút?”

“Vương phi, đây là đồ trang sức mới đưa tới, ngài nhìn xem thích món nào?”

“…” Ôn Noãn.

Rốt cuộc ở trong giày vò này nhịn đến ngày đai hôn, Ôn Noãn mặc bộ giá y đỏ thẫm lẳng lặng ngồi trong phòng chờ đợi Quân Dập Hàn tới rước dâu, bởi vì dù sao cũng là xuất giá, trước đại hôn hai ngày nàng đã đến trong dinh thự đại viện ở Thành Tây trước đó Quân Dập Hàn đã mua.

Nhưng đợi gần hai canh giờ, bên ngoài phủ vẫn không hề có chút động tĩnh nào, trong lòng Ôn Noãn mơ hồ có lo lắng, nàng vén khăn voan lên nói: “Bây giờ là giờ gì…” Lời còn chưa nói hết nuốt vào bên trong, lúc này bên trong phòng ngoại trừ nàng ra nào có ai khác, lúc này nàng mới nhớ tới, trước đó vì để yên tĩnh, đuổi tất cả nha hoàn hỉ nương ra ngoài.

“Người đâu.” Nàng cất tiếng gọi, đợi hồi lâu cũng không có ai tiến đến. Lo lắng lan rộng trong lòng nàng, lập tức đi tới cửa phòng, nhưng đưa tay kéo, cửa phòng lại bị khóa từ bên ngoài. Nàng lập tức xoay người đi tới cửa sổ, cửa sổ cũng bị khóa kín giống vậy. di1enda4nle3qu21ydo0n

Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Chẳng lẽ thật sự có người ngăn cản nàng lập gia đình?

Lúc này nàng không để ý được nhiều, chỉ muốn mau chóng nhìn thấy Quân Dập Hàn, nếu thật sự có người ngăn cản, vậy thời gian tới rước dâu của hắn sẽ xảy ra chuyện gì? Lo lắng trong lòng dần quá mức, nhưng căn phòng này khóa kín như thế, nàng phải đi ra ngoài như thế nào?

Đang ngẫm nghĩ, trong lúc lơ đãng tầm mắt nàng quét qua cổ tay hơi lộ ra dưới ống tay áo màu đỏ, tiểu Lục đang ngủ thoải mái cuộn tròn như vòng phỉ thúy ở trên cổ tay. Tròng mắt nàng khẽ nhúc nhích, kéo đầu tiểu Lục ra, đẩy cửa ra một khe hở, chỉ vào cái khóa, ý bảo nó đi giải quyết.

Một lát sau khóa cửa bị nọc độc của tiểu Lục ăn mòn, cánh cửa xiêu vẹo chỉ chực sụp đổ bị một cước bất ngờ của Ôn Noãn đạp vào, sau đó triệt để đổ xuống đất báo hỏng, mũi chân nàng nhẹ nhàng lướt gấp đi ra ngoài phủ, giá y đỏ thẫm xẹt qua một góc độ xinh đẹp.

“Ôn cô nương, xin dừng bước.” Nhưng nàng còn chưa ra khỏi phủ đã bị tầng lớp thị vệ ngăn lại, Bạch Ưng với sắc mặt căng thẳng tiến lên phía trước nói, đáy mắt có vẻ không đành lòng mơ hồ.

“Bạch Ưng?” Ôn Noãn cau mày nhìn về phía hắn, sắc mặt lạnh lẽo, “Ngươi đây là có ý gì?”

“Ôn cô nương, thuộc hạ cũng chỉ phụng mệnh Vương gia, kính xin Ôn cô nương đừng làm khó thuộc hạ.”

Ôn cô nương? Lúc này Ôn Noãn mới chú ý tới cách xưng hô của hắn với mình. Lo lắng trong lòng cấp tốc tăng lên, những dự cảm xấu tích lũy mấy ngày liên tiếp này chen chúc mà đến. Trong mấy canh giờ ngắn ngủi này, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, có thể phát sinh ra biến hóa nghiêng trời lệch đất như thế?

“Lý do?” Nàng ép mình trấn tĩnh.

“Cái này, Vương gia cũng không báo cho thuộc hạ.”

“Vậy thì tránh ra!” Ôn Noãn lạnh giọng quát, không thèm nói nhảm với hắn, ngân châm trên đầu ngón tay mãnh liệt bắn ra bức hắn lui, xông phá ngăn cản rời đi.

Nhưng hộ vệ Bạch Ưng mang đến đều là thủ hạ nhất đẳng của Quân Dập Hàn, nàng gần như vừa động thân, bọn họ đã lập tức vây nàng lại ngăn cản đường đi.

“Ôn cô nương, ngài muốn tự mình trở về, hay muốn thuộc hạ đưa ngài trở về.” Bạch Ưng tiến lên bất đắc dĩ nói.

“Các ngươi thật sự muốn ngăn cản đường đi của ta?” Sắc mặt Ôn Noãn lạnh lẽo.

“Đây là mệnh lệnh của Vương gia, thuộc hạ không dám chống lại.”

“Nếu như thế, vậy liền ra tay đi.” Ôn Noãn không nhiều lời nữa, trực tiếp lấy Viêm đỉnh ra. Nàng tự biết xét về bản lĩnh của mình, nàng nhất định không phải là đối thủ của bọn họ, mà nàng cũng không muốn lãng phí thời gian.

Sau thời gian nửa nén hương, Ôn Noãn lạnh lùng quét mắt nhìn đám người nằm dưới đất, thu hồi Viêm đỉnh lướt thân rời đi.

“Vương phi, Vương gia ở hồ Hương Lăng.” Bạch Ưng che ngực đứng lên, nói với theo bóng lưng Ôn Noãn. Cho dù hắn không biết trong thời gian này rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì, khiến Vương gia đột nhiên hạ mệnh lệnh giam Vương phi ở trong viện, nhưng hắn nghĩ, có lẽ bây giờ Vương phi chạy tới, nói không chừng, tất cả còn kịp.

Hồ Hương Lăng? Mười dặm hoa sen, sen tịnh đế nở, nơi bọn họ thành thân, hắn nhốt nàng, bây giờ hắn ở đó làm gì? Trong đầu Ôn Noãn hoàn toàn hỗn loạn, hiện giờ cái gì nàng cũng không muốn suy nghĩ, chỉ muốn nhanh chóng gặp được hắn, hỏi hắn một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?

Vào mùa đông, theo lý mà nói màu này vốn không có hoa quỳnh và hoa sen, nhưng nơi dị giới này hoa nở vốn không hoàn toàn giống với thế giới kiếp trước, vì vậy, hoa quỳnh ở mười dặm sườn núi, hồ Hương Lăng cũng sen tịnh đế hoa nở vừa đúng, mười dặm liên tiếp, muôn ngàn canh trí.

Quân Dập Hàn nói cho Ôn Noãn một hôn lễ long trọng, vậy nhất định là một hôn lễ long trọng, vả lại ngược theo hôn lễ truyền thống, bố trí tiệc cưới ở bên hồ Hương Lăng, tuy có thị vệ trùng trùng điệp điệp canh giữ, nhưng lại cho phép mọi người quan sát hôn lễ ngoài trời.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play