Ôn Noãn nhìn nam nhân tuấn tú có khí sắc căn bản
đã khôi phục bảy tám phần ở bên cạnh Quân Dập Hàn sau thư án, hơi ngạc
nhiên, sau đó thu mắt hành lễ, “Hoàng thượng.”
“Đều là người nhà, không cần đa lễ.” Tròng mắt Quân Hạo Thiên phức tạp nhìn nàng, bờ môi
mơ hồ lộ ra một chút chua chát. Mặc dù không biết giữa bọn họ xảy ra
chuyện gì, nhưng bây giờ có thể nối lại tình xưa, cũng coi như sáng tỏ
băn khoăn của hắn.
“Tạ Hoàng thượng.” Ôn Noãn thấy trước mặt bọn
họ bày ra bản đồ địa hình, đoán được chắc đang bàn luận quốc sự, đang
định tránh ra lát sau trở lại, lại thấy Quân Dập Hàn vẫy vẫy tay nói với nàng, “Tới đây.”
Ôn Noãn theo lời đi qua, đi tới bên cạnh hắn,
tay Quân Dập Hàn thoải mái ôm lấy hông nàng, nói với Quân Hạo Thiên:
“Mười ngày sau, đệ và tiểu Noãn đại hôn, đến lúc đó, còn phải làm phiền
Hoàng huynh làm chủ hôn cho tụi đệ.”
“Đây là đương nhiên.” Quân
Hạo Thiên cười gật đầu, “Chuyện lần trước, huyên náo cả thành đều biết,
thiên hạ xôn xao, hôn lễ lần này, cho dù như thế nào, phải làm cho long
trọng thật lớn chút mới được.” “Chuyện lần trước” mà hắn đang nói chính
là chỉ sự kiện Quân Dập Hàn hưu thê ở thành Duyệt Châu.
“Thần đệ
đang có ý đó.” Vụ tứ hôn ban đầu kia, cũng chỉ là chuyện ứng phó, hôm
nay nếu làm lại, như vậy nhất định cho nàng tất cả tốt nhất.
“Đợi chút.” Đầu óc choáng váng của Ôn Noãn cắt đứt lời hai người, vuốt vuốt
đầu bị khuấy nhão, sau khi tìm được từ “Đại hôn” then chốt, hỏi, “Sao ta không biết ta phải đại hôn?” Mặc dù lần trước hắn có đề cập tới, nhưng
không phải sự tình đã không giải quyết được gì sao?
“Thế nào, chẳng lẽ nàng không muốn?” Quân Dập Hàn đưa mắt nhìn về phía nàng.
“Đây không phải là vấn đề có bằng lòng hay không, mà ta ngay từ đầu tới cuối vốn không biết gì.” Ôn Noãn liếc xéo hắn, “Là một trong những người
trong cuộc, ta nghĩ ta nên có được quyền biết rõ tình hình.”
“Không phải bây giờ đã biết?”
“Vậy đâu giống nhau? Chàng đây là trực tiếp nói cho ta biết quyết định, cũng không có trưng cầu ý kiến của ta trước, đây vốn không phải là quyền
biết rõ tình hình, mà là quyết định đưa ra sau đó.”
“Cho nên?”
“Cho nên.” Bờ môi Ôn Noãn nhếch lên ý cười giả dối, “Ta không đồng ý.”
Lần đầu tiên đại hôn là do lão yêu bà hạ ý chỉ, lần thứ hai thành thân ở
Hắc Minh trại là kế tạm thời thích nghi, nếu lần thứ ba đại hôn vẫn trực tiếp bị “Xử lý”, vậy nàng có bao nhiêu bi ai thống khổ? Mặc dù nàng rất vui lòng bị hắn xử lý, nhưng lúc nghe hôn lễ phải “Long trọng cực lớn”
thì nàng không vui. Mặc dù nữ nhân trong thiên hạ đều hướng tới có một
hôn lễ long trọng cực lớn, nhưng nàng thật sự nhức đầu với chuyện này,
hôn lễ càng long trọng càng lớn lại càng giày vò người, nàng cũng tình
nguyện trực tiếp đơn giản “Nhất bái thiên địa, nhị bái cao đường, phu
thê giao bái, đưa vào động phòng”, nhưng nếu như trực tiếp nói lên yêu
cầu như thế, nhất định không nghi ngờ chút nào sẽ gặp phải phản đối của
hai người này, vì vậy, nàng cảm thấy cần thiết phải phản kháng ngay lúc
này, đường cong cứu quốc, hóa hôn lễ này từ rườm rà phức tạp thành đơn
giản.
“Không đồng ý?” Quân Dập Hàn cười như không cười nhìn nàng, khí áp quanh thân thấp đi.
“Đúng, không đồng ý.” Ôn Noãn bước vòng qua án thư quay đầu nhíu mày nói,
“Muốn ta gả cho chàng ít nhất cũng phải hỏi ta có bằng lòng hay không
mới được, chẳng lẽ bởi vì chúng ta là đại hôn lần hai, cho nên ý nguyện
của ta không quan trọng? Chàng liền chắc chắn ta nhất định sẽ gả cho
chàng?” Nàng nói xong thẳng sống lưng, không đếm xỉa đến tầm mắt phía
sau khiến cho da thịt nàng run lên, hơi kiêu ngạo đi nhanh mà ra.
“Dập Hàn, cố gắng nhiều hơn, vi huynh coi trọng đệ.” Quân Hạo Thiên vỗ vỗ bả vai Quân Dập Hàn, buồn cười đi ra ngoài, có thể nhìn thây Dập Hàn bị ăn nghẹn cũng không phải là chuyện dễ dàng, huống chi, làm đệ ấy ăn nghẹn
chính là… Trong lòng hắn đau xót, nụ cười vừa đạt tới đáy mắt lại bị một mảnh xào xạc bao trùm.
Nhưng Quân Dập Hàn bị lưu lại một mình ở
thư phòng cũng không hề có vẻ giận chút nào, hắn nhỏ giọng cười cười,
lấy ra một hộp gấm từ trong ngăn kéo, lấy chiếc nhẫn bằng mây tre ở bên
trong ra, trong mắt, như chứa đầy ánh trăng đầy trời, là một vẻ dịu dàng tan không được.
Sau
khi dùng xong bữa cơm trưa, Ôn Noãn mang theo Ánh Văn đến Minh Nguyệt
các, sau khi đi tham quan một vòng, Ánh Văn khen Minh Nguyệt các của Ôn
Noãn không dứt miệng, hai người uống trà chiều ở trong hậu viện, Ánh Văn hơi lắp bắp nói: “Ôn Noãn, ta muốn ở lại Minh Nguyệt các, ngươi xem có
được không?”
“Ở trong phủ không quen?” Ôn Noãn nghe nàng nói như
thế, quan tâm hỏi. Lộ ra suy nghĩ có phải gần đây nàng ít thời gian theo nàng ấy rồi, dù sao từ nhỏ nàng ấy sợ cô đơn, bây giờ lại ở trong một
hoàn cảnh xa lạ, tất nhiên cần phải chăm sóc nàng ấy.
“Cũng không phải là không quen.” Ánh Văn suy nghĩ một chút, cùi chỏ chống trên bàn
đá chống cằm nói với nàng, “Dù sao đó cũng là thế giới hai người của
ngươi và Vương gia, ta một người ngoài ở lâu cũng không tốt lắm. Mà Minh Nguyệt các lại khác, Minh Nguyệt các là địa bàn của ngươi, ta ở tùy ý
bao nhiêu. Còn nữa, ta có thể giúp đỡ ngươi sửa sang lại vườn, đi theo
ngươi học một chút nhận thức thảo dược và y thuật đơn giản, về sau ra
ngoài còn có thể xem bệnh cho người khác kiếm một chút cơm ăn. Tiện dụng như thế, thật tốt.”
“Nói gì mà người ngoài, ngươi là tỷ muội tốt của ta, là người thân của ta.” Ôn Noãn nắm tay nàng ấy trịnh trọng nói.
“Ta biết rõ.” Ánh Văn cố ý thở dài, “Thật ra thì ta chính là một người cô
đơn, nhìn các ngươi ân ái như thế rất hâm mộ, dứt khoát cách xa một
chút, để tránh nhìn thấy cảnh lại đau lòng, haizzz.”
“… Nếu như
ngươi cảm thấy ở Minh Nguyệt các tự tại một chút, vậy thì ở lại Minh
Nguyệt các đi, ta để cho các nàng ấy chăm sóc tốt cho ngươi. Về phần học y thuật, đừng nghĩ tới áp lực về sau dựa vào cái này kiếm cơm ăn, tiền
của ta đủ để cho ngươi xài qua hết đời này.” Ôn Noãn thấy nàng ấy kiên
trì, cũng liền đi theo, dù sao cảm nhận của nàng ấy rất quan trọng, điểm này nàng thiếu suy tính.
“Được.” Ánh Văn dùng sức nắm chặt tay Ôn Noãn, “Ôn Noãn, ngươi đối với ta thật tốt.”
“Ta không đối tốt với ngươi, còn đối tốt với ai.”
“Nếu ta sớm gặp ngươi thì tốt biết bao nhiêu.” Nàng thì thầm nói, sắc mặt dâng lên vẻ buồn bã.
“Tất cả đều đã qua, đừng nghĩ tới chút chuyện không vui vẻ lúc trước nữa.”
Ôn Noãn cho rằng nàng ấy đang nói tới thời gian xuyên qua vào làm nữ nhà nông chịu khổ vất vả, nhưng không biết rằng, nàng ấy đang nói tới xuyên qua làm nữ nhà nông chịu khổ vất vả còn không bằng thống khổ gấp trăm
lần trong hơn bảy trăm cả ngày lẫn đêm ở Đào Hoa trại, những thời khắc
kia quanh quẩn trong đầu nàng khiến cho nàng gặp ác mông cả đêm không
thể say giấc.
“Ừ.” Ánh Văn tựa đầu vào trên hai bàn tay đang nắm lấy nhau của hai người, nhẹ giọng lên tiếng.
Ôn Noãn đưa tay khẽ vuốt nước mắt rỉ ra từ khóe mắt nàng ấy, tâm tư càng
thêm trĩu nặng khó chịu, nàng không biết trước kia nàng ấy chịu khổ như
thế nào, đã trải qua sự tình như thế nào, nhưng nàng hy vọng về sau nàng ấy có thể có nàng dựa vào, khiến cho nàng ấy trở về cuộc sống vui vẻ
vui sướng mỗi ngày giống như kiếp trước.
Sau khi trở về phủ, lúc
tán gẫu, Ôn Noãn nói chuyện sau này Ánh Văn ở lại Minh Nguyệt các cho
Quân Dập Hàn, y theo thái độ bài xích chuyện Ánh Văn lưu lại trước đây
của hắn, nàng vốn cho rằng hắn sẽ vui khi nghe thấy, nhưng không nghĩ
tới chân mày của hắn hơi nhíu, sau khi trầm ngâm sơ qua, lại lạnh nhạt
nói: “Mặc dù hoàn cảnh Minh Nguyệt các thanh tịnh và đẹp đẽ, nhưng dù
sao ở chỗ xa xôi có nhiều bất tiện, ta ngược lại cho rằng nàng ta ở lại
trong phủ thì tốt hơn, qua hai ngày nữa nàng đi đón nàng ta trở lại đi.”
“Chàng đây có thể được coi là yêu ai yêu cả đường đi lối về?” Ôn Noãn cảm giác kinh ngạc sâu sắc.
“Nàng nói phải là phải.” Quân Dập Hàn nhận lấy lược ngọc trong tay nàng, lòng bàn tay nâng mái tóc như gấm của nàng lên nhẹ nhàng chải, hỏi, “Trước
đây ta đã từng nói với nàng, nàng có còn nhớ?”
“Cái gì?” Ôn Noãn nghiêng đầu hoài nghi nhìn về phía hắn.
“… Không có gì.” Hắn quay đầu nàng lại, trong lời nói có thở dài như có
như không không thể nghe thấy, cũng biết hắn kêu nàng không thể xử trí
theo cảm tính về chuyện của Ánh Văn, nhưng nàng chỉ nghe một chút mà
không để ở trong lòng.
Nhưng khó có được một người mà Ôn Noãn
quan tâm, lấy tâm tính của Ôn Noãn, sao nàng lại để ở trong lòng được,
sao hắn có thể trách nàng? Thôi, trước khi chân tướng mọi chuyện còn
chưa được biết rõ, tạm thời giữ lại mạng của nàng ta trước, nếu nàng ta
chỉ muốn lưu lại ở bên cạnh tiểu Noãn, không có tâm tư khác, hắn liền để cho nàng ta lưu lại, nhưng nếu như nàng ta có ý định bất lợi với tiểu
Noãn, hắn nhất định không lưu nàng ta được.
“Tại sao ta có cảm giác chàng giống như có chuyện gì gạt
ta?” Tròng mắt Ôn Noãn híp lại, rốt cuộc ngửi ra một chút khác thường,
xoay người nhìn thẳng vào Quân Dập Hàn.
“Hôm nay mới bị nàng cự
tuyệt đại hôn, ta còn có chuyện gì dám gạt nàng?” Quân Dập Hàn không
biến sắc nói sang chuyện khác, tầm mắt cũng đang lơ đãng xẹt qua một bên thân thể Ôn Noãn, bởi vì cổ áo rộng mở mà lộ ra một nửa đầu vai như
ngọc, trên đầu vai trắng nõn này… Có một hàng dấu răng chỉnh tề đỏ thẫm?
Ôn Noãn nhìn tầm mắt đột nhiên bất động dần dần lộ vẻ đông lạnh của hắn,
tròng mắt khó hiểu nhìn lại về phía đầu vai, vừa nhìn, trong lòng nhất
thời nói thầm hỏng bét, nàng lại quên mất chuyện đầu vai bị Sở Hoan đồ
lưu manh kia cắn, hiện giờ bị Quân Dập Hàn nhìn thấy, chẳng phải hắn sẽ
sinh ra liên tưởng hoang đường gì đến đây sao?
“Là ai?” Giọng hắn rét lạnh, đầu ngón tay khẽ vuốt ve dấu răng trên vai nàng, da thịt bị hắn mơn trớn trong nháy mắt căng thẳng.
“Chàng cũng đừng nghĩ sai, đây là tối hôm qua không cẩn thận bị Sở Hoan cắn.”
Hiện giờ bản thân Ôn Noãn cũng không kịp nghĩ đến chuyện tối hôm qua
mình gửi thư cho Quân Dập Hàn nói dối rằng Minh Nguyệt các có chuyện gấp cần ngủ lại nhưng thực tế chạy đi Hoàng cung, cho dù Quân Dập Hàn tin
tưởng nàng hơn nữa, nhưng đối mặt với dấu vết mập mờ như thế, vẫn kịp
thời giải thích rõ ràng thì tốt hơn. Thế gian này có bao nhiêu người có
tình, lại thua bởi chút hiểu lầm không rõ ràng đó, không công lỡ mất
nhau trở thành người dưng, nàng cũng không muốn với Quân Dập Hàn thành
dáng vẻ như vậy.
“Hiểu sai?” Quân Dập Hàn lấy một hộp màu tím
nhạt trong suốt lớn chừng ngón tay cái ở trong ngăn kéo ra, lấy chút
thuốc mỡ dùng lòng ngón tay êm ái vẽ loạn lên dấu răng, lạnh lẽo nói,
“Hiểu sai nàng nói là hiểu sai như thế nào?”
Ôn Noãn hé môi vừa
định mở miệng, nhưng nhìn tròng mắt hắn đột nhiên tiến gần mà nhìn, rất
có ý cảnh cáo nàng dám nói ra xem một chút, nàng ngượng ngùng cười nói:
“Không có gì, ta chỉ thuận miệng nói một chút.”
“Ta tưởng rằng là ai có lá gan bao lớn vậy, thì ra là Sở Hoan?” Nụ cười của hắn không đạt tới đáy mắt, “Răng này của hắn, xem ra ta phải chăm sóc tử tế cho hắn.”
Ôn Noãn liếc xéo đầu vai, trong lòng âm thầm thấy kỳ lạ, cũng không biết
thuốc của Quân Dập Hàn là thuốc gì, thoa lên thì lạnh lẽo, nhưng chỉ
trong chớp mắt, dấu răng chướng mắt này đã biến mất tăm mất tích. Nàng
thấy tâm tư Quân Dập Hàn chuyển đổi sang chuyện chỉnh Sở Hoan, đang nghĩ tới có nên chuồn đi trước không, hay tự nhiên lại không đột ngột thay
đổi đề tài này, bảo đảm an nguy của bản thân. Ai ngờ còn chưa chờ nàng
nghĩ ra một đề tài, Quân Dập Hàn đã khẽ cúi người, lại gần trước mắt
nàng, khóe môi như có ý cười nhẹ nhàng lại lộ ra hơi thở nguy hiểm nồng
nặc, “Tối hôm qua nàng đi Hoàng cung?”
“Đột nhiên tâm huyết dâng
trào, muốn trở lại chốn cũ, chỉ tùy tiện đi dạo một chút, thuận đường
nhìn Sở Hoan.” Thân thể Ôn Noãn không để lại dấu vết ngửa ra sau, miễn
cưỡng cười nói.
“Hả?” Quân Dập Hàn nắm lấy một lọn tóc ở trước ngực nàng vuốt ve trên đầu ngón tay, thoáng nhíu mày nhìn nàng, “Nàng chắc chắn?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT