Còn có? Chúng đoạn tụ lập tức nhìn sang, cho rằng đây là một cơ hội học tập tốt.

Ôn Noãn thấy chúng đoạn tụ tha thiết nhìn nàng, bên môi nàng nở nụ cười, cười đến tỏ vẻ thân thiện.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng kéo ngọc trâm trên búi tóc trên đầu ra, một mái tóc xanh như suối xõa tới bên hông, nàng bày ra một tư thế cực kỳ cực kỳ xinh đẹp trước đám đoạn tụ bị chấn động đến vẻ mặt ngây ngốc sững sờ dựa vào Quân Dập Hàn, giữa hai chân mày lộ ra ba phần quyến rũ, giọng nói mềm yếu nũng nịu đặc biệt chỉ thuộc về nữ tử nói: “Vương gia chàng thích nữ nhân, nếu các ngươi thật sự thích Vương gia, không bằng đi về trước biến mình thành nữ nhân rồi quay lại. A, đúng rồi, tốt bụng nói cho các ngươi biết một tiếng, đừng vì nam nhân biến thành nữ nhân như thế nào mà rầu rĩ, truyền thuyết thế gian có một môn võ công tuyệt học gọi là Quỳ hoa bảo điển, chính là chuyên dạy nam nhân biến thành nữ nhân như thế nào, chỉ cần bảo điển trong tay, các ngươi muốn trở thành nữ nhân xinh đẹp yêu kiều như thế nào cũng được. Dĩ nhiên, trước khi luyện môn tuyệt học này, nhớ phải vung đao tự cung trước, bằng không, rất dễ bị tẩu hỏa nhập ma. Các vị tỷ muội, hậu cung Vương gia hiện giờ quá vắng lạnh, đang cần phong phú, tuyệt đối đừng để cho tỷ tỷ chờ lâu.”

Âm cuối của nàng vừa rơi xuống, lại đá lông nheo ngang trời cho đám đoạn tụ ngu xuẩn, không để ý tới bắp thịt của Quân Dập Hàn ở dưới tay đã trở nên cứng ngắc, xoay người đi vào trong phủ, vung những người liên quan ra sau gáy.

“Ném mấy người này ra khỏi thành Trừ Châu cho bổn Vương, trọn đời không được bước vào thành Trừ Châu nửa bước.” Sắc mặt Quân Dập Hàn âm trầm nói.

“Vâng.” Chúng hộ vệ trước phủ sắc mặt căng thẳng lập tức túm người lên chạy như bay ra ngoài thành Trừ Châu.

“Ôn Noãn, ngươi thật khí phách.” Ánh Văn cười hì hì tiến lên giơ ngón tay cái với Ôn Noãn nói.

“Ngươi nhìn thấy rồi hả?” Ôn Noãn cũng rất thản nhiên, không hề ngượng ngùng chút nào.

“Ừ.” Ánh Văn cầm đồ trong tay lắc lư trước mặt nàng, “Mới vừa đi mua đồ với Bạch hộ vệ trở lại, vừa đúng thấy phong thái nữ vương của ngươi đại chiến với nhóm đoạn tụ, vì để tránh bị Vương gia phát hiện, chúng ta liền len lén núp ở bên cạnh nhìn, sau khi chờ ngươi đi, Bạch hộ vệ liền mang theo ta leo tường mà vào.” Nàng nói xong tò mò nhìn Ôn Noãn nói, “Trước kia sao chưa từng thấy ngươi khí phách như vậy?”

“Đại khái…” Khóe môi Ôn Noãn dâng lên ý cười, “Không ai chạm tới ranh giới cuối cùng của ta thôi. Ngươi biết ta từ trước đến giờ vốn tính tình tương đối lạnh nhạt, thứ để ý tới rất ít, vì vậy chân chính so đo nọ kia tất nhiên cũng ít.”

“Cho nên, hiện giờ Vương gia là ranh giới cuối cùng của ngươi?” Ánh Văn chắp hai tay sau lưng quay mặt lại đối mặt với nàng vừa đi hỏi.

“Không phải.” Ôn Noãn nhướn đuôi mày lên phủ nhận.

“Hả?” Ánh Văn dừng bước lại nhìn nàng.

“Chàng là đường sinh mệnh của ta.” Thâm tình trong mắt Ôn Noãn bắt đầu khởi động

Quân Dập Hàn phía sau nàng cách đó không xa, vốn khí tức quanh người đè nén, sau khi nghe nàng nói những lời này, chỉ cảm thấy chấn động trong lòng, tình triều vô tận mãnh liệt mà đến, như muốn bao phủ lấy hắn. Mà hắn, tình nguyện bị tình triều này bao phủ trọn đời trầm luân, thế sự xoay vần, chỉ mong có thể hầu bên cạnh nàng – một vòng nắng ấm trong sinh mạng của hắn.

Ánh Văn thu mắt cười một tiếng, ánh mắt rũ xuống áo bào của Quân Dập Hàn, vẻ mặt mới vừa rồi của hắn, thật sự khiến cho nàng cực kỳ hài lòng. Tình thâm như vậy, ứng với, đủ khiến cho hắn dốc hết tất cả vì Ôn Noãn chứ?

Kiếp trước là Cố Thần Vũ, kiếp này là Quân Dập Hàn. Ôn Noãn, hình như nàng ta luôn có thể dễ dàng nhận được yêu thương của nam tử ưu tú thế gian này, thật sự, khiến cho người ta hâm mộ… Mà, cho dù nàng dốc hết toàn lực cũng không được!

Ánh Văn xoay người lại khoác tay Ôn Noãn, nhìn vò rượu nàng ấy xách trong tay, trong mũi khẽ ngửi, vui mừng mở miệng nói: “Là rượu hoa quế, rượu này có phần của ta không?”

“Tất nhiên có.” Ôn Noãn nhìn dáng vẻ mặt mày hớn hở của nàng ấy, nhấc một bình rượu lên quơ quơ trước mắt nàng ấy, cười nói, “Ngươi một vò, Quân Dập Hàn một vò, nhưng hiện giờ hắn chọc giận ta, hai vò này đều là của ngươi, đi nào, đi uống rượu, không say không về.”“Được.” Khuôn mặt xinh đẹp của Ánh Văn mang cười như hoa nhài nở rộ ngày hè, thơm tho thanh nhã.

Không say không về? Rượu hoa quế của hắn!

Quân Dập Hàn còn đang chìm nổi rong chơi trong tình triều nhìn hai nữ nhân khoác tay nhau chạy xa, cuối cùng nhíu nhíu mày, xoay người đi về thư phòng.

Rượu quá ba vòng, Ôn Noãn và Ánh Văn đều đã có vài phần men say. Ánh Văn một tay chống đầu cầm ly rượu nói với Ôn Noãn: “Ôn Noãn, ta cảm thấy tất cả giống như không chân thật, kiếp trước kiếp này đều giống như một giấc mộng. Ta không biết được mình đang ở trong mộng hay mình đang nằm mơ?” Nàng mê man suy nghĩ cười cười, lại ngây thơ ngốc nghếch mà nói, “Nhưng cho dù là trong mộng hay ngoài mộng, chỉ cần có các ngươi ở bên cạnh ta thì ta cảm thấy thật hạnh phúc thật sự hạnh phúc. Chỉ tiếc…” Vẻ mặt nàng ảm đạm, “Thần Vũ không có ở đây, nếu Thần Vũ cũng tới thế giới này, thật tốt biết bao.”

“Tuy rằng sống lại một đời, ngươi… Vẫn không quên được hắn sao?” Tay cầm ly rượu của Ôn Noãn hơi căng thẳng, giọng chần chừ nói.

“Quên? Làm sao có thể quên?” Ánh Văn lộ vẻ sầu khổ cười một tiếng, “Hắn là tâm ma gần hai mươi năm của ta, là một nốt ruồi chu sa đã sớm in dấu vào trong lòng ta, ta muốn quên…” Nàng nhắm mắt lại, khóe mắt trượt ra hai hàng nước mắt trong suốt, rượu trong tay hung hăng rót vào trong miệng, đưa tới một trận ho khan, sau khi khụ khụ thật lâu ngừng lại, nàng mới mở mắt ra, cặp mắt trống rỗng nhìn lên bầu trời đêm, lẩm bẩm nói, “Tuy rằng chết, ta cũng không quên được.”

“Ánh Văn.” Ôn Noãn cầm tay của nàng ấy, muốn nói lại thôi.

“Ôn Noãn, ngươi nói hai chúng ta đã tới thế giới này rồi, có phải hắn cũng sẽ tới thế giới này không?” Ánh Văn cầm chặt tay của nàng, bình tĩnh nhìn nàng, giống như cần khẩn cấp tìm được một câu trả lời khẳng định từ nàng.

“Hắn…” Nàng rốt cuộc có nên nói hay không? Nếu không nói, có lẽ sẽ là một bắt đầu mới với nàng ấy, nhưng việc đời khó đoán, ai biết được, Thần Vũ cuối cùng có thể bị Ánh Văn cảm động hay không, rõ ràng duyên kiếp trước? Huống chi, mặc dù tạm thời không biết Thần Vũ đi đâu, nhưng nàng có dự cảm, hắn sẽ nhanh chóng hiện ra trước mắt nàng, đến lúc đó Ánh Văn cũng sẽ biết được hắn đã đi tới thế giới này, nếu bây giờ gạt nàng ấy, đến lúc đó bị nàng ấy phát hiện… Ôn Noãn nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng ấy, trong lòng nhất thời thiên nhân giao chiến.

“Hắn cái gì?” Ánh Văn cầm tay nàng bỗng dưng thắt chặt, trái tim nhanh chóng nhảy lên, huyết dịch toàn thân giống như đang sôi trào, hai mắt khóa chặt lấy Ôn Noãn, giọng nói vội vàng lại mang theo run rẩy không thể kiềm chế nói, “Có phải hắn cũng tới thế giới này không? Ngươi biết hắn ở đâu phải không? Ôn Noãn, ngươi nói cho ta biết được không, ta van ngươi, ta van cầu ngươi nói cho ta biết có được không.” Nàng nói đồng thời nước mắt rơi như mưa, thân thể lại trượt xuống cho Ôn Noãn một cái quỳ.

“Ánh Văn, đừng như vậy. Ngươi đứng lên, ta cho ngươi biết, mau đứng dậy đi.” Ôn Noãn mạnh mẽ nâng nàng ấy ngồi dậy, trong lòng do dự cuối cùng đánh không lại nàng ấy khổ sở cầu khẩn, thôi, có một số việc nhất định không phải nàng có thể quyết định, cứ một mực trốn tránh cũng không giải quyết được vấn đề. Nàng trầm ngâm, cuối cùng thở dài nói, “Thần Vũ đúng là cũng tới thế giới này, chẳng qua ta và hắn mới gặp nhau chỉ hơn tháng trước, nhưng gần đây hắn đi đâu ta thật sự không biết, chỉ có điều ta nghĩ, hắn sẽ nhanh chóng xuất hiện, ngươi đừng gấp gáp, kiên nhẫn chờ là được.”

“Thật sao?” Ánh Văn cẩn thận hỏi lại, chỉ sợ Ôn Noãn đang cố ý dối gạt mình.

“Thật.” Ôn Noãn giúp nàng ấy lau khô nước mắt nơi khóe mắt, cố làm ra vẻ nghiêm túc nói, “Ta lừa gạt ngươi khi nào?”

“Ừ, ta tin tưởng ngươi.” Ánh Văn cười rộ lên, giơ ly rượu lên nói, “Nào, chúng ta tiếp tục uống rượu.”

“Được.” Ôn Noãn và nàng chạm cốc uống cạn, trong mắt là lo âu nồng đậm.

Trăng lên đỉnh đầu, sương đêm xuống dần nặng. Vò rượu xiêu xiêu vẹo vẹo lăn lóc dưới bàn đá, hai người cuối cùng say gục xuống bàn ngủ thiếp đi. Ánh Văn thỉnh thoảng còn lẩm bẩm ra tiếng, “Ôn Noãn,Ôn Noãn…”

Ban đầu Ôn Noãn còn theo phản xạ cực kỳ chậm chạp ra lệnh cho đầu óc đáp lại hai tiếng, tới sau đó hồi lâu không lên tiếng. Ánh Văn giật giật thân mình, đổi một tư thế ngủ, tay giống như lơ đãng rũ xuống bên cổ tay nàng ấy, đầu ngón tay khẽ nắm chặt, không lâu lắm, lòng ngón tay nổi lên động đậy khe khẽ, tay nàng vừa trượt xuống, rũ xuống bên người.

Thì ra là, thật sự như thế!

Bên môi nàng nhếch lên một nụ cười thật mỏng.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play