Sáng sớm, Sở Hoan mang theo nón che mặt nhảy vào y quán đuổi tất cả bệnh nhân đang xem bệnh chạy ra, sau đó vội vàng ngồi trước mặt đại phu đang sốt ruột cất giọng giữ bệnh nhân lại, vén tay áo lên, chìa cổ tay ra,
đè thấp cổ họng thần thần bí bí lại tràn đầy khẩn trương nói: “Đại phu,
ngươi xem ta có phải bị bệnh không?”
“Lão phu thấy ngươi không
chỉ có bệnh, còn là bệnh thời kỳ cuối không thuốc nào chữa được. Thiện
Tài, đuổi kẻ điên này ra ngoài cho ta.” Lão đại phu giận đến râu ria
dựng thẳng, run run chỉ vào hắn quát lên.
Lập tức, bên cạnh có một hỏa kế túm lưng quần Sở Hoan đưa ra ngoài.
Phi, ai mà thèm, ngươi mới là một kẻ điên! Sở Hoan giận dữ bò dậy từ dưới
đất, chỉnh lại nón che mặt lại xông vào một y quán khác, trong lòng uất
ức nghĩ tới, nếu không phải sợ bị người phát hiện, hắn không đánh chết
mấy kẻ này không thể.
“Đai phu, ngươi xem ta có phải có bệnh không?”
“Đi đi đi, kẻ điên ở đâu ra.”
Sở Hoan chạy hơn nửa thành, kết quả đều bị không chút khách khí đánh ra
ngoài. Hắn ngồi trên bậc đá bên đường chống đầu buồn bực, sao ở chỗ dân
gian này chẩn bệnh khó khăn như vậy, hắn chỉ muốn xác nhận mình có bệnh
hay không có bệnh, vì sao các đại phu đều đuổi hắn chạy đi còn mắng hắn
là một kẻ điên?
Chẳng lẽ cách ăn vận của hắn như một kẻ điên?
Hắn quay đầu nhìn tên ăn xin đang ngủ gà ngủ gật bên cạnh, cầm đả cẩu bổng
của hắn lên gõ vào cái chén bể của hắn, thân thể khẽ lại gần, nhìn chằm
chằm vào tên ăn mày đang trợn mắt vì bị quấy rầy giấc ngủ nói: “Ngươi
xem ta có giống kẻ điên không?”
“Kẻ điên!” Cái chân vốn “Gãy” của tên ăn xin cướp lại đả cẩu bổng trong tay hắn, nhặt chén bể lên nhanh
chóng chạy mất bóng dáng.
Sở Hoan gỡ nón che đầu bằng vải lụa đen trên đầu xuống nhìn một chút, chân mày hơi nhíu thuận tay ném xuống
đất, đứng dậy phủi mông một cái rồi đi tìm y quán Liễu gia, y quán nhà
này có vị trí tương đối khuất, tuy biết rằng trong y quán không có những người khác, nhưng vẫn không nhịn được nhìn trái nhìn phải một chút, sau đó hạ thấp giọng nói với đại phu: “Đại phu, ngươi xem ta có phải có
bệnh không?” Sau khi nói xong, hắn nhớ tới cảnh tượng trước đây khi hỏi
những lời này ra thì bị người ta xua đuổi, lập tức tăng thêm một câu,
“Ta không phải kẻ điên.”
Lão đại phu chẩn bệnh sau bàn mặt mũi
hiền lành bị lời nói của hắn chọc cho nở nụ cười, “Vị công tử này ngược
lại thú vị, đến y quán khám bệnh đều là khám bệnh, lão phu sao lại bởi
vì ngươi tới khám bệnh mà coi ngươi như là kẻ điên, nếu là như vậy, y
quán này của lão phu phải đóng cửa rồi.”
Lão đại phu nói như vậy, trong nháy mắt mặt mày Sở Hoan hớn hở, “Ha ha, đúng vậy, chỉ có đại phu ngươi hiểu chuyện, tiểu gia…” Lời hắn vừa nói ra khỏi miệng, thấy đối
phương là một lão già, lại ngừng lại sửa lời nói, “Ta vừa mới chạy nửa
thành xem bệnh, kết quả bọn họ đều nói ta là một kẻ điên, hừ, mỗi một kẻ đều là lang băm.”
“Phiền tiểu công tử chìa tay phải ra để lão
phu kiểm tra một chút.” Lão đại phu bắt mạch trong chốc lát, chân mày
nhíu lại nói với Sở Hoan.
“Tay phải? Cũng không phải cô nương sao phải kiểm tra tay phải?” Mặc dù Sở Hoan nghi ngờ nhưng vẫn theo lời
chìa tay ra, hắn thấy chân mày đại phu nhíu chặt sắc mặt nặng nề, trong
lòng không khỏi cực kỳ thấp thỏm hỏi, “Ta chẳng lẽ thật sự có bệnh?”
“Thân thể công tử khỏe mạnh không có
bệnh chứng gì, nhưng mạch tượng này ngược lại rất kỳ dị, lão phu theo
nghề thuốc mấy chục năm, cũng thấy những điều chưa từng thấy.” Lão đại
phu thu tay lại nhíu mày trầm tư nói.
“Mạch tượng kỳ dị? Có ý
gì?” Sở Hoan vừa nghe mình không có bệnh, cục gạnh trong lòng lập tức
rơi xuống, vuốt vuốt tay áo không chút để ý thuận miệng hỏi.
“Tuy mạch tượng của công tử là mạch tượng nam tử, nhưng lại kiêm mạch tượng
của nữ tử, mạch tượng của nữ tử này tương đối yếu, không cẩn thận thật
khó kiểm ra, nhưng nó lại chân chân thật thật tồn tại, còn có xu thế
càng lúc càng mạnh áp đảo mạch tượng nam tử.” Lão đại phu trầm ngâm châm chước nói.
“Ngươi, ngươi nói là ta sẽ từ nam nhân biến thành
người không ra nam không ra nữ hoặc biến thành nữ nhân?” Động tác gỡ tay áo của Sở Hoan cứng đờ, sắc mặt trắng bệch hỏi.
“Cái này…” Lão
đại phu hơi chần chừ, trên mặt dâng lên vẻ hoài nghi, “Lão đại phu hành y nhiêu năm, mạch tượng này cũng là lần đầu tiên nhìn thấy, không bằng
đợi lão phu tỉ mỉ…” Lão đai phu còn chưa nói xong, đã thấy Sở Hoan lảo
đảo đứng dậy xông ra ngoài.
Thì ra tối hôm qua tất cả không phải là một giấc mộng, hắn thật sự là một tiểu quái vật.
Sáng nay tỉnh lại, hắn thấy mình nằm trên giường, quần áo trên người đầy đủ, trước ngực cũng bằng phẳng, sờ qua sờ lại xem qua xác nhận giống hệt
như trước kia. Hắn vốn tưởng rằng đó là một cơn ác mộng cực kỳ đáng sợ,
sau khi tỉnh mộng cũng chỉ là một phen hú vía.Nhưng giấc mộng kia thật
sự quá chân thật, chân thật đến sau khi hắn tỉnh lại trong lòng vẫn mang vẻ sợ hãi. Vì cầu cái an lòng, sáng sớm hắn tránh tất cả mọi người mang nón che mặt chạy ra ngoài đi y quán xem bệnh. Khi nghe thấy các đại phu nói hắn là kẻ điên, liền có hành vi nhảy lên trong y quán bởi vì giấc
mộng này, hắn thật sự coi mình bị nhập ma chướng * làm người điên. Khi
đại phu nói thân thể hắn khỏe mạnh không có bệnh tật gì thì hắn vui mừng đến thiếu chút nữa nhảy dựng lên. Nhưng vì sao ngay sao đó lại từ thiên đường ngã vào địa ngục? Hắn không có bệnh, nhưng hắn vẫn là một tiểu
quái vật!
(*) ma chướng: chướng ngại do ma quỷ sinh ra (cách gọi của đạo Phật)
Sở Hoan mất hồn mất vía đi trên đường, trong ngày thường cặp mắt linh động lúc này mờ mịt nhìn người tới người đi bốn phía, mỗi người khi đi qua
bên cạnh hắn giống như đều đang cười nhạo hắn ghét bỏ hắn phỉ nhổ hắn,
mắng hắn là một tiểu quái vật.
“Ta
không phải quái vật, ta không phải quái vật, ta không phải quái vật…” Sở Hoan khủng hoảng che lỗ tai tự lẩm bẩm, thế nhưng âm thanh như ma chú
vẫn truyền từ giữa ngón tay vào trong tai, từng tiếng lại từng tiếng nổ
tung trong đầu hắn, giống như vì cố chống cự âm ma kia mà đè nó xuống,
hắn càng nói lớn tiếng, cho đến cuối cùng hai tay che kín đầu mình không ngừng gõ, lớn tiếng nói, “Ta không phải quái vật, ta không phải quái
vật, ta không phải quái vật…”
“Này này, các ngươi nhìn đi, người nọ là một thằng điên, một mực la hét ầm ĩ mình không phải quái vật.”
“Đúng vậy, dáng dấp ngược lại rất tốt, đáng tiếc.”
“Đây là kẻ điên nhà nào chạy ra ngoài, người nhà cũng không canh kỹ.”
…
Tiếng kêu của hắn dần dần đưa tới đám người đứng vây quanh xem, mọi người chỉ chỉ chỏ chỏ ồn ào lộn xộn cười nhạo bàn luận, giống như một lồng thú
nhốt Sở Hoan trong đó.
“Cút!” Một bóng dáng xinh đẹp bỗng nhiên
từ trên trời giáng xuống, còn không đợi mọi người hồi hồn từ trong kinh
ngạc, lại thấy vẻ mặt lạnh lùng của hắn quát khẽ, sát khí hào hùng quanh thân.
Đám người như thủy triều lui xuống, trong chớp mắt biến
mất sạch sẽ. Mạnh Cô Nhiễm cúi người xuống vỗ nhẹ mặt Sở Hoan, giọng nói trầm nhẹ rõ ràng khác hoàn toàn vừa rồi, “Tiểu tử, tỉnh.”
“Mạnh
đại ca?” Giống như tiếng Phật, kéo hắn từ trong ma chướng về. Cặp mắt Sở Hoan mê man nhìn mỹ nhân trước mắt mà nỉ non, sau khi nỉ non hai mắt
lại đột nhiên mở to, “Mạnh đại ca!”
Hai tay hắn hung hăng đẩy Mạnh Cô Nhiễm ra, xoay người nhấc chân bỏ chạy.
Dưới tay Mạnh Cô Nhiễm trống không, còn chưa chạm đến đầu nhỏ, trong nháy
mắt đã cách xa ngoài ba trượng. Ánh mắt hắn tối đi, liếc nhìn bàn tay
trống không, bờ môi nở nụ cười, cười đến giống như làm cho người ta rợn
cả tóc gáy.
“Bổn tọa rất đáng sợ?”
Sở Hoan vội vàng chạy
như điên, chạy đến tim cũng sắp nhảy ra khỏi lồng ngực, lúc này mới hai
tay chống đầu thở gấp nghỉ ngơi, thở gấp còn chưa được hai cái, trên
đỉnh đầu lại bay tới một câu nói sâu kín như vậy, bị sợ đến chân hắn mềm nhũn ngã thẳng tắp trên mặt đất.
“Trả lời bổn tọa.” Đầu ngón tay Mạnh Cô Nhiễm nâng cằm hắn lên, để cho hắn không thể tránh né mà nhìn
mình. Ánh nắng sáng sớm bao phủ hắn, quanh thân giống như phủ lên một
tầng ánh sáng nhàn nhạt. Khuôn mặt yêu nghiệt của hắn, giờ phút này lại
lộ ra ba phần thánh khiết.
“Mạnh đại ca không đáng sợ, Mạnh đại ca rất đẹp mắt.” Sở Hoan nhất thời nhìn hơi ngây dại.
“Vậy vì sao ngươi nhìn thấy bổn tọa lại muốn chạy?”
“Ta…” Vẻ mặt ngây dại của Sở Hoan trong nháy mắt trở nên khủng hoảng, hắn
siết chặt hai nắm đấm cắn răng nói, “Bởi vì ta là tiểu quái vật.”
“Hả?” Nụ cười lưu chuyển nơi đáy mắt Mạnh Cô Nhiễm, vuốt ve đầu tròn vo của
hắn, “Bổn tọa sống hơn hai mươi năm, còn chưa từng nhìn thấy dáng vẻ
quái vật ra sao, ngươi biến thành tiểu quái vật cho bổn tọa nhìn một
chút?”
Hả? Sở Hoan đảo mắt nhìn hắn, xác nhận không nhìn ra thứ
gì khác. Hắn mím môi, thận trọng nói: “Tối hôm qua không phải Mạnh đại
ca đưa ta trở về phòng sao?”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT