Mây đen rợp trời, trên ghềnh bãi đá đen tụ tập rậm rạp chằng chịt người, những người này chia thành vòng tròn, làm trống khu đất lớn trung tâm.
Trong sân trống này có mười người đứng thành vòng tròn, mười người này,
có hải tặc ác quán mãn doanh, có sát thú thích giết chóc thành tính, có
kẻ giết người biến thái điên cuồng ăn thịt uống máu, có mã tặc cướp đốt
giết hiếp không chuyện nào không làm… Mà bị vây vào trong chính giữa,
chính là nam tử tuấn tú cường thế kia, Cố Thần Vũ sau khi chia tay Ôn
Noãn ngoài thành Duyệt Châu rồi biến mất tăm mất tích.
Đối diện
với mấy người cùng hung cực ác này, vẻ mặt hắn lạnh nhạt tự nhiên, chỉ
hơi khẽ nhếch mắt lên quét qua mấy người này, bờ môi dâng lên ý cười
lạnh, “Các ngươi từng người lên một, hay cùng tiến lên?”
Mười
người này, ở khu vực ma quỷ này chính là nhân vật hết sức khủng bố,
nhưng ở trong mắt của hắn, giống như a Tam sứt sẹo đầu đường, giọng nói
lạnh nhạt lại lộ vẻ điên cuồng kia đã chọc giận mười người.
“Ngươi đồ tiểu tử không biết thò ra từ đâu không biết trời cao đất rộng, cũng
quá trong mắt không có người, có tin gia gia ta một đao chém ngươi
không?” Hải tặc hung ác mặt đầy sẹo quơ múa đao lớn trong tay gào lên
giận dữ.
“Này, Đao Ba huynh, đừng tức giận, ngươi xem hắn da mịn
thịt mềm, bị một đao kia của ngươi dầm nát thật đáng tiếc, chẳng bằng
giao cho ta, để cho ta uống khô máu hắn trước, lại lột da phấn nộn của
hắn làm một bức tranh sơn thủy, còn dư lại thịt non ấy…” Bên cạnh hải
tặc được gọi là Đao Ba là mọt nam tử mặt không chút máu lộ vẻ nham hiểm, hai mắt quay tròn đảo quanh trên người Cố Thần Vũ, lẽ lưỡi đỏ chót liếm liếm môi, “Lại dùng một nồi lớn thêm gia vị chưng thơm ngát mời mọi
người cùng ăn như thế nào?”
Lời hắn
vừa nói ra, có không ít người dạ dày bụng không đủ mạnh không đủ hung
hãn lập tức dâng lên từng trận nôn ọe. Mặc dù những người này làm đủ
việc ác lòng dạ độc ác ác độc vô cùng, nhưng vẫn không thể chịu được
chuyện người ăn thịt người.
Hải tặc Đao Ba quẹt miệng phun ra mật đắng, cửu hoàn đại đao chỉ vào chóp mũi nam tử âm hàn chán ghét nói:
“Ngươi bớt ghê tởm lão tử đi, muốn ăn tự mình cút sang bên mà ăn, gia
gia cũng không có ham mê biến thái như ngươi.”
“Biến thái?” Nam
tử âm nhu thét chói tai ra tiếng, thay đổi vẻ nhu nhu nhược nhược vừa
rồi, đầu ngón tay run rẩy chỉ vào hài tặc Đao Ba giận đến đôi môi phát
run, “Đao Ba chết tiệt, ngươi lại dám mắng ta là đồ biến thái? Nếu không phải nhìn ngươi da dày thịt béo máu lại thối, ta đã sớm hút máu lột da
ngươi hầm cách thủy rồi, ngươi đừng tưởng cho mặt mũi còn lên mặt!”
“Gia có mặt, cũng không giống như ngươi, trên mặt dán hết tầng da người này
đến tầng da người khác, ai biết da mặt của ngươi dày bao nhiêu trơ trẽn
bao nhiêu.” Hải tặc Đao Ba lộ vẻ mặt phỉ nhổ, “Định gặm xương gia, ngươi còn chưa có bản lĩnh kia.”
“Ngươi ngươi ngươi ngươi…” Nam tử âm
nhu giận đến thân mình mảnh khảnh rung như lá rụng trong gió, hắn cắn
răng một cái, giẫm chân, hung ác nói, “Ta không nói với kẻ kiến thức thô kệch như ngươi, người kia da thô thịt dày máu thối cho chó ăn cũng
không thèm, ai hiếm lạ.”
“Lão tử nói, các ngươi rốt cuộc ầm ĩ
giống như nữ nhân có kết thúc hay không.” Nam tử âm nhu rũ mi mắt nói
với nam tử mặt lạnh ôm kiếm trong ngực đối diện, “Hôm nay quyết đấu này
rốt cuộc đấu hay không đấu, không đấu lão tử về ngủ.”
“Tất nhiên phải đấu, chẳng lẽ mười ta còn làm chết một mình hắn?” Mã tặc vung roi ngựa, trong mắt lộ vẻ hung dữ.
“Ném mặt mũi gia gia ngươi, mười người đấu một tiểu tử kia, cũng không sợ
xuống địa ngục bị tổ tông ngươi dội bô ỉa lên gáy ngươi đi.” Hải tặc Đao Ba tràn đầy khinh bỉ.
“Đao Ba, gia gia ta đã sớm nhìn ngươi không vừa mắt rồi, cẩn thận hôm nay gia sẽ băm ngươi.” Roi ngựa trong tay mã tặc hung hăng vung trên mặt đất, một
tảng đá đen lớn trong nháy mắt vỡ thành hai mảnh.
“Tới đi, gia
gia sợ ngươi gia gia là cháu ngươi.” Hải tặc Đao ba vung tay đánh xuống, tia lửa văng tung tóe lên tảng đá đen trước mắt cũng vỡ thành hai nửa.
“Lão tử nói, các ngươi nhàm chán, lão tử về ngủ.” Nam tử mặt lạnh ôm kiếm xoay người rời đi.
“Này này, mặt lạnh, trở lại…” Nam tử âm nhu gấp giọng kêu.
“Hoặc là quyết đấu, hoặc là thần phục.” Cố Thần Vũ vẫn không lên tiếng, giọng nói không lớn, mỗi người ở đây lại đều nghe được rõ ràng.
Nam
nhân mặt lạnh ngay cả mí mắt cũng không nhếch, chân không dừng, trường
kiếm trong tay lại “Xoẹt” một cái ra khỏi vỏ, trong chớp mắt, hắn đã tay cầm kiếm lạnh, mũi kiếm đâm về phía cổ họng Cố Thần Vũ.
“Kiếm
thật nhanh…” Nam tử âm nhu vỗ tay trầm trồ khen ngợi được một nửa chợt
đột nhiên dừng lại, tròng mắt cực nhỏ của hắn mang theo chút sợ hãi nhìn thân hình Cố Thần Vũ vốn tránh không thể tránh lại giống như con rắn
xuất hiện sau lưng sát thủ mặt lạnh, trở tay một cái bổ về phía gáy hắn. Phản ứng của nam tử mặt lạnh cũng cực nhanh, cổ tay chuyển một cái,
kiếm lạnh dán cổ mà qua, đâm thẳng về phía cổ họng người phía sau lưng.Sau hơn mười chiêu, kiếm trong tay nam nhân mặt lạnh đổi chủ, mũi kiếm đang đâm về phía cổ họng hắn, Cố Thần Vũ hạ mắt nhìn hắn, “Phục, hay không
phục?”
“Lão tử nói, ngươi muốn giết cứ giết.” Nam nhân mặt lạnh cười lạnh, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.
“Keng.” Cố Thần Vũ ném trả kiếm lại cho hắn, “Đứng lên, tiếp tục.”
Nam nhân mặt lạnh nâng kiếm, chính là một kiếm cực kỳ xảo trá đâm tới.
Lần đầu tiên mười chiêu, lần thứ hai tám chiêu, lần thứ ba năm chiêu, lần
thứ tư hai chiêu, lần thứ năm một chiêu, lần thứ sáu… Còn chưa ra chiêu…
“Phục, hay không phục?” Cố Thần Vũ hỏi lần thứ sáu.
“Lão tử nói, ngươi muốn giết cứ giết.” Trong giọng nói của nam nhân mặt lạnh không đè nén được cơn giận, hắn cầm kiếm hoành hành giang hồ nhiều năm, giết người vô số, hôm nay hắn lại bại thê thảm sỉ nhục như vậy, quả
nhiên là hắn quá lâu không hành tẩu trên giang hồ kiếm thuật lui về phía sau rồi?
“Ta không thể giết ngươi.” Trên
mặt Cố Thần Vũ dâng lên vẻ lạnh lẽo, mũi kiếm từ cổ họng hắn vạch về
phía cổ tay hắn, “Ta sẽ đánh gãy gân tay của ngươi, để cho ngươi sau này không cầm nổi kiếm nữa.”
“Lão tử nói, ngươi có cần ác như vậy
không.” Mặt lạnh của nam nhân mặt lạnh rốt cuộc rạn nứt, lửa giận dâng
cao, đáy mắt lại toát ra vẻ sợ hãi, hắn không sợ chết, nhưng hắn sợ còn
sống mà không cầm nổi kiếm nữa, hắn là tên sát thủ, nếu không thể cầm
kiếm, sẽ sống không bằng chết.
“Hung ác?” Cố Thần Vũ cười gằn ra
tiếng, “Đánh gãy gân tay của ngươi so sánh với những chuyện ngươi đã
làm, vậy xem như quá mức nhân từ rồi. Ta đếm ba tiếng, hoặc là thần
phục, hoặc là đánh gãy gân tay của ngươi. Một, ba.” Hắn nói xong lập tức đếm, đêm xong lập tức đánh.
“Lão tử nói, này, ngươi đùa bỡn… A,
phục phục.” Nam nhân mặt lạnh nhìn cổ tay đã rạch ra vết máu, vội vàng
rụt về bảo vệ trong ngực, ngồi xếp bằng trên mặt đất uất ức nhìn Cố Thần Vũ nói, “Lão tử nói, ngươi quyết đấu ngược lại thành thật, sao đếm một
chút lại ăn gian như vậy, khi còn nhỏ tiên sinh của ngươi không dạy
ngươi sao, giữa một và ba còn có hai, sao ngươi không đếm hai?”
“Ngươi chính là một nhị *, ta cần gì phải kể tới?” Cố Thần Vũ nhìn về phía mấy người khác, “Vì tiết kiệm thời gian, mấy vị cùng lên, như thế nào?”
(*) nhị = hai, nhị hóa = ngốc
“Tên tiểu tử này rất cuồng vọng.” Hải tặc Đao Ba không nói hai lời, xông lên trước giơ đao chém liền.
Vòng vây mười người lúc này chỉ còn lại sát thủ mặt lạnh đang ngồi xếp bằng
trên mặt đất khổ sơ suy nghĩ tại sao mình lại là một nhị, chín người
khác đồng thời vây đánh Cố Thần Vũ, sau thời gian một nén hương, hắn vén áo ngồi trên tảng đá lớn cao cỡ nửa người, nhìn người gào khóc trên đất phía dưới, mày nhếch lên nói: “Các ngươi phục, hay không phục?”
“Lão tử không phục.” Hải tặc Đao Ba quát trước.
Tiếng hắn vừa dứt, bên cạnh lập tức lao ra một nhóm Phi Chúng trong khoảng
thời gian này đánh người khắp nơi đã sớm xoa xoa tay chờ lên sân khấu,
lập tức vây hắn ở chính giữa đánh đến hô to gọi nhỏ. Dưới sự chỉ đạo của Cố Thần Vũ, kỹ thuật đánh người của nhóm Phi Chúng này càng đánh càng
cao, bọn họ sẽ đánh ngươi đến kêu cha gọi mẹ đau chết đi sống lại, nhưng tuyệt đối sẽ không tổn thương tính mạng của ngươi, ngay cả định bất
tỉnh cũng là chuyện khó.
Mọi người bên ngoài sân nghe thấy tiếng
kêu thảm thiết này, yên lặng nhìn thẳng vào mắt nhau vài lần, trong lòng cũng có sự cảm thông rụt cổ một cái, đau đớn này chỉ có người đích thân trải nghiệm mới biết được, bọn họ không muốn biết, đáng tiếc bọn họ đều biết.
“Oa, tên tiểu tử thúi nhà ngươi, vì sao đơn đả độc đấu với mặt lạnh, đến gia gia ta lại bị quần đấu, gia gia… Oa…” Theo giọng nói
bị bao phủ trong tiếng quyền đấm cước đá, bên phải còn có một cước rất
ác liệt đạp về phía quai hàm hắn mắng, “Phi, chỉ bằng ngươi thứ bất lực
này, còn muốn làm gia gia của lão đại chúng ta, xem ta đánh chết ngươi
không. Nếu ai lão đại cũng tự mình ra sân, vậy chúng ta những người làm
thủ hạ này chẳng phải sẽ nhàm chán chết sao.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT