Giết!

Âm thanh vang lên trong đầu nàng, đồng thời ngân châm từ ngón giữa bắn mạnh ra, nhưng người phá không đánh tới này cũng không tránh không né, móng tay bén nhọn đen nhánh giống như tay quỷ nhanh như tia chớp xẹt qua thành một đường cong đen thui, ngân châm bắn tới trong nháy mắt xuyên qua lòng bàn tay của hắn bắn ngược về, thân châm đều thành màu đen.

Chuyển biến trong nháy mắt này quá mức nhanh chóng, khoảng cách giữa hai bên lại quá gần, Ôn Noãn chỉ có thể hơi có vẻ nhếch nhác lăn một vòng ngay tại chỗ né qua trong gang tấc, ngón tay đồng thời bắn ra một viên thuốc, nổ tung một luồng khói đen đánh tới người áo xám.

Ống tay áo phất lên, ngân châm đầy trời tập kích về phía người áo xám.

“Kiến phong sáp châm” ba trăm sáu mươi độ không góc chết như thế, lại thêm khói độc phối hợp, tuy không thể gây tổn thương cho hắn nhưng ít nhất có thể khiến cho động tác của hắn chậm lại. Cái gọi là cao thủ so chiêu, tranh thủ thời gian. Cho dù trong nháy mắt, cũng có thể thay đổi sống chết.

Một tiếng gào giận dữ bể nát vang lên, bàn tay quỷ của người áo xám xòe ra khẽ bóp khẽ hút, tất cả ngân châm quanh người đều bị hắn hút vào trong lòng bàn tay. Nhưng Ôn Noãn lại nhìn thấy trong màn khói đen nhàn nhạt tản ra, một con mắt cuối cùng còn dư lại của người áo xám bị ngân châm đâm trúng. Hắn há mồm hút khói đen vào, như nổi điên bắn ngược ngân châm quay lại, bóng dáng giống như quỷ mị đánh về phía nàng.

Sát khí của Ôn Noãn ngược lại to lớn, thân hình cực nhanh lượn tới phía sau hắn, chiếc quạt trong lòng bàn tay cầm ngược, cán quạt sắc bén đánh vào sau lưng người áo xám. Người áo xám, giết hắn rồi cũng không đủ tiêu bớt mối hận trong lòng nàng!

Lưỡi đao có thế tới như điện, người áo xám nhận ra tiếng gió khác lạ đột nhiên xoay người, bàn tay quỷ nghênh thẳng tới. Thân thể Ôn Noãn đột nhiên cong về phía sau, lưỡi đao cắm thẳng vào trái tim hắn.

“Phập”, mũi đao đâm vào ngực người áo xám hơn tấc, chỉ cần dùng sức đi tới thêm một chút, liền có thể xuyên qua trái tim hắn lấy mạng của hắn. Nhưng vào đúng lúc này, chỉ đen đầy trời tập kích tới. Cổ tay nàng căng thẳng, lại bị một đám chỉ đen gắt gao quấn lấy, lưỡi đao trong tay không tiến thêm được chút nào.

Trong lòng nàng đang trong cơn giận dữ, vung đao đảo cổ tay cắt đứt chỉ đen này, thân hình lấy góc độ cực kỳ xảo quyệt lui về phía sau hơn trượng thoát khỏi vòng vây của chỉ đen ngước mắt nhìn về phía chỉ đen phát ra. Vừa nhìn, lại khiến nàng hoảng hốt trong lòng, đáy mắt lộ vẻ hoảng sợ.

Trong chỉ đen bay múa đầy trời vây quanh một khuôn mặt nát bấy hoàn toàn thay đổi, trong con mắt hoàn hảo duy nhất, lại tràn ngập hận ý. Đôi tròng mắt kia khóa chặt vào nàng, khiến cho nàng chỉ cảm thấy quanh thân biến thành trăm ngàn con rắn độc thè lưỡi rắn quấn vòng quanh mỗi một tấc da thịt nàng luồn vào trong xương cốt nàng, ngay cả xương cốt cũng bắt đầu khẽ hiện lạnh.

Đây rốt cuộc là thứ gì? Là người hay quái vật?

Mà thứ không biết là người hay quái vật này đột nhiên phát ra tiếng cười kinh khủng như chiêng nát, ở trong sơn động âm trầm này nghe rất khiếp người, tiếp theo nghe nàng ta nói, “Thật là đạp mòn giày sắt chẳng tìm được, đạt tới hoàn toàn không tốn công. Âu Dương Minh Nguyệt, hôm nay, ta nhất định phải chặt ngươi làm trăm mảnh, để tiết mối hận trong lòng ta!” Giọng nàng ta còn chưa dứt, sợi tóc đã tán loạn trong không trung, từng sợi tóc nhọn cứng rắn như cương châm nhanh chóng đâm về phía Ôn Noãn.

Rốt cuộc thời vận của nàng có bao nhiêu ngược, chỉ lát nữa thôi thù lớn sẽ báo, trên đường lại tòi ra một con quái vật giống như Trình Giảo Kim tới tìm nàng báo thù. Nàng chẳng biết mình có kẻ thù khẩu vị nặng như vậy từ khi nào? Là người tới cửa xin thuốc bị từ chối sao?

Trong đầu Ôn Noãn vừa thoáng qua chút ý niệm ngổn ngang, vừa cười lạnh nhếch môi châm biếm, “Hóa ra là ngươi, lúc đầu bổn Các chủ gặp, còn tưởng rằng là quái vật không ra người không ra quỷ.” Nàng trở tay lại một đao, những sợi tóc đâm tới kia bị chém đứt tán loan đầy đất.

“Ngươi không nhận ra ta?” Sợi tóc một lần nữa ép tới dừng lại theo giọng nói âm trầm của nàng ta, bay múa giữa không trung.

“Bổn Các chủ biết người biết quỷ, nhưng không biết quái vật, nếu ngươi muốn để cho bổn Các chủ nhận biết, ít nhất cũng phải lấy dáng vẻ của người. Thế nào, chẳng lẽ bây giờ ngươi không biết mình có dáng vẻ quỷ kiến sầu? Không sao, bổn Các chủ phát thiện tâm, thưởng cho ngươi cái gương, tự mình soi đi.” Ôn Noãn lấy cái gương từ trong ống tay áo ra ném cho nàng ta.

Gương bị tóc bay múa trong không trung của nàng ta quấn lấy thu lại, đã tới chỗ cách đỉnh đầu của nàng ta ba tấc, chỉ cần dời xuống một chút, nàng ta có thể dễ dàng nhìn thấy dung mạo của mình, vậy mà lúc này gương dừng lại tại chỗ không động.

“Thế nào? Không dám soi? Không dám đón nhận hình dạng của mình? Hay không tiện soi, cần sự hỗ trợ của bổn Các chủ? Nếu cần, ngươi cứ mở miệng, từ trước đến giờ bổn Các chủ tâm địa thiện lương, vui lòng bố thí.” Ôn Noãn tiếp tục kích thích.

“A…” Quái vật kia gào thét ra tiếng, tóc đang cuốn lấy gương đột nhiên thắt chặt, trong nháy mắt gương bị bể thành vô số mảnh vỡ, thêm cả tóc bay loạn đột nhiên đâm về phía Ôn Noãn.

Mấy ngày liên tiếp bị độc khí cắn trả khổ sở, bị Viêm hoa đỉnh luyện chế khổ sở, bị vạn độc công tâm da đau đến tê liệt khổ sở, da thối rữa trên người cộng thêm gương mặt truyền tới đau nhức, nàng cũng không phải không nghĩ tới mình có khả năng bị hủy dung, chỉ có điều nàng cự tuyệt suy nghĩ đi tiếp nhận. Nhưng hôm nay khi hắn hoàn toàn xa lạ nàng đến trong mắt chỉ có kinh hãi, trong lòng nàng đã sớm thê lương đoán ra kết quả, nhưng đoán ra thì như thế nào, nàng chỉ muốn mình chưa từng nhìn thấy, coi như không biết thì tốt hơn. Nhưng hắn ta lại cố ý chọc giận nàng châm chọc nàng khinh bỉ nàng, cho nàng gương, muốn để cho nàng nhìn thấy dáng vẻ xấu xí của mình mà nổi điên! Trước khi nàng chặt hắn làm trăm mảnh, nàng nhất định phải hủy diệt mặt của hắn hủy diệt mỗi một tấc da thịt trên người hắn lại lột từng chút từng chút một da của hắn, để cho hắn tận mắt nhìn thấy hắn biến thành quái vật từng chút từng chút một còn không bằng nàng như thế nào. Trong lòng Ngọc Dao đã hoàn toàn méo mó điên cuồng, lửa giận tăng cao đốt cháy mỗi một tế bào một mạch máu, kêu gào muốn nếm mùi máu tươi của kẻ thù.

Ôn Noãn thời khắc lưu ý động tác của người áo xám, chỉ thấy hắn vẫn che vết thương đứng tại chỗ không động, không biết định nhân cơ hội làm khó dễ hay còn có âm mưu tính toán khác. Nàng vốn định thừa dịp để cho thứ không ra người quỷ không ra quỷ kia soi gương nhìn khuôn mặt quỷ kiến sầu mà không khống chế được nữa lại bổ cho hắn một đao tiễn hắn lên Hoàng tuyền để tránh đêm dài lắm mộng, kết liễu xong người áo xám lại đi thu thập thứ người không ra người quỷ không ra quỷ kia, lại chưa từng nghĩ tới sức chịu đựng trong lòng nàng ta lại không chịu nổi một kích như vậy, túm lấy gương còn chưa kịp soi đã bắt đầu phát cuồng.

Tính tình không theo lẽ thông thường này, thật sự còn không khiến người ta vui mừng hơn bộ mặt kia!

Khi Ôn Noãn cầm gương bí mật lấy đồ đánh lửa mang theo trong ống tay áo ra đốt sáng ngời, thuận tay ném về phía tóc đen đang tập hợp lại đâm về phía nàng, dưới bàn chân trượt một phát từ trong tóc đen ra, đao trong tay đánh thẳng về phía người áo xám.

Mặc dù một con mắt còn lại của người áo xám đã bị ngân châm của Ôn Noãn chọc mù mắt không thể thấy, nhưng hắn vẫn trầm ngâm chú ý động tĩnh chung quanh, lúc này tiếng gió phá không gào thét tới, năm ngón tay hắn chộp lại nghiêng người đánh về phía Ôn Noãn, mà tóc Ngọc Dao bị đốt cũng mang theo ánh lửa đột nhiên đánh tới sau lưng.

Mũi chân Ôn Noãn bay lên khỏi mặt đất, thân thể lộn một vòng trên không, mũi đao thẳng tắp đâm vào đỉnh đầu người áo xám. Nhưng không để ý tới, mắt cá chân của nàng lại bị tóc của Ngọc Dao triền miên quấn lấy. Lửa giận thiêu đốt trong lòng Ôn Noãn, thứ không ra người không ra quỷ này hai lần liên tiếp phá hư chuyện tốt của nàng, nếu như có thể, nàng muốn giải quyết nàng ta trước rồi tính sổ với người áo xám.

Thắt lưng nàng gập lại trên không, vung đao chặt đứt tóc trên mắt cá chân, ống tay áo vung lên, ngân châm như mưa to gió lớn đánh úp về phía nàng ta, mũi đao trong tay nàng theo sát tới, khoảng cách kéo gần hơn, lúc này nàng mới chú ý tới, thấp thoáng trong khí độc màu xanh đen thật dày, đồ quỷ đang sử dụng tứ chi này đứng trên một cái đỉnh.

Viêm đỉnh! Tâm can bảo bối của nàng!

Trong mắt Ôn Noãn dâng lên vẻ mừng rỡ, mấy ngày gần đây nàng một mực tra tung tích Viêm hoa đỉnh, bất đắc dĩ cả hai đều không tra được, không nghĩ tới lần này tới Vạn độc cốc, không chỉ tìm thấy người áo xám, còn tìm được Viêm đỉnh!

Thật là ông trời phù hộ!

“Muốn? Vậy ta liền phá hủy nó!” Ngọc Dao cười gằn, nàng vung tóc đen lên, trong nháy mắt quấn lấy tảng đá lớn hung hăng đánh tới Viêm đỉnh dưới tứ chi.

Khốn kiếp!

Hai mắt Ôn Noãn trợn tròn, phi thân lên, vung đao chặt đứt tóc, tảng đá kia vừa đụng vào Viêm đỉnh liền mất khống chế mà lăn xuống một bên. Nhưng còn không đợi nàng nhẹ một hơi, chỉ cảm thấy sau lưng có luồng gió lạnh đánh tới, nàng mới vừa tránh chỗ yếu hại ra liền thấy bả vai bị mấy thứ bén nhọn đột nhiên xuyên thấu, nàng cấp tốc trở tay một đao vạch thẳng lên cần cổ người phía sau, khiến người nọ lui ra sau vài bước, vai bị thứ gì xuyên qua, lúc này nàng mới nhìn rõ, đó là móng tay dài sắc bén nhọn của người áo xám. Máu của nàng đang từ trong khóe móng của hắn chậm rãi nhỏ xuống, hắn giơ tay đưa lên môi mút, khi môi màu đen dính vào máu đỏ tươi càng thêm cực kỳ khiếp người, hắn cười hai tiếng quái dị, âm trầm nói: “Mùi máu tươi này, thật không tệ.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play