“Ngươi nói láo!” Ngọc Dao kinh hãi, sắc mặt trắng bệch, giọng nói gấp
gáp nói với Trần Chưởng môn, “Sư phụ, đồ nhi không có, ngài đừng nghe
Thanh Nịnh nói lung tung, muội ấy đây là bỏ đá xuống giếng, muốn hãm hại đồ nhi.”
“Con bé cũng chỉ nói một câu nhìn thấy ngươi và nam tử
áo xám hành động bất tiện ở chung một chỗ, ngoài ra không nói gì khác,
ngươi hoảng hốt như vậy làm gì? Sao lại khẳng định con bé bỏ đá xuống
giếng hãm hại ngươi? Con bé vì cớ gì phải hãm hại ngươi?” Trần Chưởng
môn đi tới trước người Ngọc Dao, từ trên cao nhìn xuống mà nói, “Hay
chẳng lẽ ngươi có tật giật mình?”
“Không, không phải, đồ nhi không có.” Ngọc Dao nắm lấy áo bào của bà vội vàng phủ nhận.
“Vậy ngươi liền nói cho vi sư, tên nam tử áo xám kia là ai? Tại sao hắn lại xuất hiện ở Đan Hà Phong?”
“Đồ nhi không biết người áo xám gì cả, sư phụ ngài nhất định phải tin tưởng đồ nhi.” Ngọc Dao ngửa khuôn mặt tái nhợt tràn đầy nước mắt lên nhìn
Trần Chưởng môn, trong mắt chứa đầy nước mắt, “Sư phụ, ngài nuôi dưỡng
đồ nhi từ nhỏ cho đến lớn, Ngọc Dao có tính tình gì chẳng lẽ ngài còn
không rõ ràng sao? Bây giờ chỉ vì một câu nói của Thanh Nịnh, ngài liền
hoài nghi đồ nhi như vậy, sư phụ, chẳng lẽ vì Ngọc Dao nhất thời hồ đồ
làm sai chuyện, ngài lại không tin đồ nhi như vậy rồi sao?”
Trần
Chưởng môn im lặng, nhìn đại đồ nhi bà thương yêu nhất, chỉ cảm thấy
lòng đau như cắt. Dù sao cũng là hài tử mà bà nhìn từ nhỏ đến lớn, bà
thật sự chẳng lẽ định bởi vì con bé một làn hồ đồ mà không hề tin tưởng
con bé sao? Bà thở dài, khom lưng đưa tay định đỡ con bé.
Nhưng
tay của bà vừa mới chìa ra được một nửa, một đệ tử khác tiếp nhận được
ánh mắt của Ngọc Dao lập tức giọng mang chần chừ nói: “Sư phụ, có một
chuyện đệ tử không biết có nên nói ra hay không.”
“Nói.”
Tên đệ tử kia lấy một đoạn áo bào màu xám tro mang máu từ trong tay áo ra,
tiến lên đưa cho Trần chưởng môn, khẽ đưa mắt nhìn Ngọc Dao nói: “Sư
phụ, đây là mấy ngày trước các đệ tử sửa sang lại tàng bảo các đã tìm
được, xin sư phụ xem qua.” d1en d4nl 3q21y d0n
Trần chưởng môn
nhận lấy áo bào mang máu này nhìn xem, ngón tay dần dần túm chặt, mu bàn tay nổi gân xanh. Mà tay Ngọc Dao chìa ra định nắm lấy lòng bàn tay
Trần chưởng môn đành dừng lại giữa không trung, khóe môi nín khóc mà
cười lại khựng lại, sinh ra vài phần sợ hãi.
“Ngươi đây giải
thích như thế nào?” Trần chưởng môn hít vào một hơi thật sâu đè nén lửa
giận trong lòng xuống, đưa mảnh áo bào màu xám tro về phía nàng.
“Sư phụ, con…”
“Bốp!”
Ngọc Dao chưa nói xong lời đã bị Trần chưởng môn hung hăng tát cho một cái
cắt đứt, bà nhìn khóe môi Ngọc Dao mang máu, vẻ mặt sưng đỏ, thân thể
ngã xuống đất, vẻ mặt không thể tin nhìn bà, nhịn đau trong đáy lòng,
lạnh lùng xoay người ngồi xuống vị trí chủ trì, nói: “Hiện giờ vi sư cho ngươi hai lựa chọn, một đàng hoàng nói ra tung tích của Viêm hoa đỉnh
và thân phận của người áo xám, hoặc là…” Giọng bà khựng lại một chút, mở to mắt, nói, “Ta liền trục xuất ngươi ra khỏi sư môn, tình thầy trò
giữa ta và ngươi từ đây ân đoạn nghĩa tuyệt.”
“Sư phụ?” Ngọc Dao giật thột nhìn bà, giống như không tin điều mình nghe được.
“Ngươi chọn đi.” Trần chưởng môn nhắm mắt lại, tay trong tay áo nắm chặt thành quyền.
“Con nói, sư phụ, con nói.” Ngọc Dao quỳ xê dịch về phía Trần chưởng môn
ngồi, khóc không thành tiếng nói, “Người áo xám kia cụ thể là ai thì đồ
nhi cũng không rõ ràng, chỉ có điều trong lúc vô tình hắn đã cứu đồ nhi
một lần, đồ nhi cảm kích, thấy hắn không chỗ dung thân, lúc này mới len
lén mang hắn lên núi. Sau tán gẫu với hắn mới biết được hắn lại biết
chuyện về Viêm hoa đỉnh, đồ nhi nhất thời hồ đồ lòng hư vinh tràn đầy,
liền nói ra bảo vật trấn phái của Ngọc Nữ môn ta là Viêm hoa đỉnh, sau
khi hắn nghe cũng không tin tưởng, nói Viêm hoa đỉnh này đã thất truyền
trên thế gian này từ lâu, không thể nào ở Ngọc Nữ môn, đồ nhi bị lời nói của hắn kích thích, lúc này mới dẫn hắn đi tàng bảo các. Nhưng sau khi
đến tàng bảo các thì hắn lại nổi lòng xấu xa muốn chiếm Viêm hoa đỉnh,
đồ nhi tất nhiên liều chết ngăn cản, ai ngờ chẳng biết Âu Dương Minh
Nguyệt đi theo từ lúc nào, trong lúc đồ nhi ngăn cản người áo xám đánh
túi bụi, hắn lại thừa dịp hỗn loạn trộm Viêm hoa đỉnh đi, không cẩn thận động trận pháp, ngã vào vực sâu. Sư phụ, đồ nhi vừa nói đều là sự thật, tuyệt đối không nửa điểm giả dối. Đồ nhi biết rõ bây giờ phạm phải sai
lầm lớn, không cầu sư phụ tha thứ, chỉ cầu sư phụ trừng phạt đồ nhi như
thế nào cũng được, ngàn vạn lần đừng trục xuất đồ nhi ra khỏi sư môn. Sư phụ, đồ nhi van xin ngài, sư phụ.” Hai mắt Ngọc Dao đẫm lệ mông lung
van xin nhìn Trần chưởng môn.
Trong nhóm đệ tử xếp hàng hai bên, có người bước chân khẽ nhúc nhích định bước ra khỏi hàng. Khóe mắt
Thanh Nịnh hơi chếch nhàn nhạt quét tới, bước chân lúc này mới rời mặt
đất chỉ hơn tấc lại lặng lẽ rụt về.
Tròng mắt Trần chưởng môn phức
tạp nhìn Ngọc Dao bà coi thân thiết nhất, ý lạnh tràn ra đầy trong lòng. Đúng như chính con bé nói, con bé do tự tay bà nuôi dưỡng từ nhỏ cho
tới lớn khôn, tính tình con bé như thế nào sao mà bà không biết? Con bé
sao có thể chỉ vì lời nói nhất thời của người khác mà làm ra chuyện lỗ
mãng như vậy. Nhưng dù sao con bé cũng là đồ nhi của bà, tức giận đi
qua, sao lại tuyệt tình thật sự trục xuất con bé ra khỏi sư môn?
Bà không nhìn dáng vẻ cầu xin của con bé, lạnh lùng nói: “Nhốt Ngọc Dao vào địa lao, đợi vi sư tra rõ chuyện này rồi xử lý.”
“Vâng.” Hai đệ tử tiến lên mang Ngọc Dao đi.
Thanh Nịnh cúi mắt xẹt qua vẻ hiểu rõ, nhưng trên mặt hiện lên nụ cười ngây
thơ, “Sư phụ, ngài có mệt không, con đỡ ngài đi nghỉ đi.”
“Nghỉ
cái gì mà nghỉ, giờ phút này sư phụ nào có ý định nghỉ ngơi.” Bà vuốt
trán, mặt tràn đầy mệt mỏi nói, “Mấy ngày nay để ý chuyện tàng bảo các,
chuyện khác ngược lại bỏ quên.” Trong lòng bà trầm xuống, thấp giọng
hỏi, “Gần đây Hàn Vương có gì khác thường không? Người Minh Nguyệt các
lưu lại có động tĩnh gì không?”
Bây giờ Viêm hoa đỉnh đã mất,
chướng khí ở Mang Sơn đã tiêu tan, như vậy giao dịch giữa Ngọc Nữ môn và Hàn Vương… Bà chỉ cảm thấy đầu đau muốn nứt, đại điển truyền ngôi thật
tốt, sao biến thành dáng vẻ như bây giờ, khiến Ngọc Nữ môn rơi vào cảnh
khốn cùng trước nay chưa từng có? Việc này, Âu Dương Minh Nguyệt chịu
trách nhiệm hơn phân nửa, lửa giận trong lòng Trần chưởng môn vừa mới hạ xuống mấy phần lại một lần nữa vọt lên dâng cao.
“Hàn Vương?”
Thanh Nịnh cố làm ra vẻ kinh ngạc nói, “Sau khi tàng bảo các bị hủy thì
Hàn Vương đã không còn ở trên núi, sư phụ ngài không biết sao?” Nàng
chuyển ra sau lưng Trần chưởng môn chủ động bóp vai cho bà ta, lại nói,
“Về phần người mà Minh Nguyệt các lưu lại, đã không biết tung tích từ
lâu.”
Trần chưởng môn nhắm mắt chống đầu, bà nâng tay lên nói: “Lui xuống hết đi, một mình ta yên lặng.”
“Dạ, sư phụ.” Mọi người theo thứ tự lui ra.
Bóng đêm lặng lẽ tới, gió mùa thu cuốn lá thu quét đến vang lên vù vù, trong trời đất một mảnh xào xạc. Hai quân giằng co nơi Mang Sơn cũng có phản
ứng không giống nhau trong gió lạnh này.
Quân đội của Mộ Dung
Tịnh, sắc mặt tướng lĩnh Thân Tư lãnh binh căng thẳng ngồi thẳng trên
lưng ngựa, các lính dưới quyền cũng đứng thẳng vẻ mặt nghiêm chỉnh ngẩng đầu không động, như vậy có thể thấy được, là đội quân có kỷ luật quân
đội nghiêm minh.
Lại nhìn quân đội của Lạc Phi, khi cơn gió lạnh
này thổi tới, các binh sĩ liền che kín quần áo run rẩy không ngừng, cũng không ít binh sĩ lặng lẽ chạy ra khỏi hàng ngũ đi tránh gió, dần dần
tốp năm tốp ba ôm vai nói chuyện phiếm, hàn huyên tới thích thú còn bất chợt cười to ha ha hai tiếng, mà Lạc Phi cùng các thủ hạ chính là các
tướng lĩnh lại coi như không nhìn thấy, Lạc Phi ở trên lưng ngựa ngủ gà
ngủ gật, các tướng lĩnh tụ tập một chỗ đổ xúc xích nói chuyện nhỏ ăn
mặn, còn thuận tay kéo đồng liêu bên cạnh khoa tay múa chân lại khoa
chân múa tay, chọc cho mọi người cười ha ha. Chợt nhìn lên, quân đội này thật sự từ trên xuống dưới kỷ luật quân đội phân tán chướng khí mù mịt.
Nhưng trong quân đội này, có một người có vẻ mơ hồ như vậy nhưng không giống
người khác, tròng mắt hắn nhìn thật sâu Lạc Phi đang ngủ gà ngủ gật trên lưng ngựa, bên môi dâng lên ý cười nhàn nhạt. Lạc Phi trên lưng ngựa
không biến sắc nhíu mày nhìn về sau, có lẽ vì đầu người đen kịt quá
nhiều bóng đêm quá nồng, nên để tìm được ánh mắt khiến cho cả người sợ
hãi thật sự quá khó khăn. Vì vậy, nếu ánh mắt này không có ác ý, hắn
cũng lười để ý tiếp. Tướng mạo hắn nghiêng nước nghiêng thành như vậy,
tất nhiên nam nữ đều giết, hấp dẫn ánh mắt đại lão gia là bình thường,
huống chi quân đội tập trung ở đây chỉ có hán tử không có cô nương.
Thôi, hắn đại gia coi như làm việc thiện, để cho người đó yên lặng nhìn
định hồi xuân cũng không ngại.
Lạc Phi ngước mắt nhìn mây dày đặc bay bổng trên bầu trời đêm, sau đó, tiếp tục khép tay áo lại ngủ trên lưng ngựa.
Quân đội hai phe trước trận tiền tạo thành đối lập rõ rệt, một bên náo
nhiệt như chợ đêm, một bên yên lặng như vực quỷ. Không khí khác xa như
thế, nhưng lại tồn tại hài hòa, ai cũng không nhúc nhích trước.
“Tướng quân, quân đội đối phương phân tán như thế, không bằng bây giờ chúng ta một phát giết chúng không còn mảnh giáp.” Rốt cuộc, thủ hạ của Thân Tư
chính là phó tướng thúc ngựa tiến lên nhỏ giọng nói.
“Không thể
khinh địch.” Thân Tư cau lại mày nhẹ đến không thể nhìn ra, “Lạc Phi đi
theo Hàn Vương nhiều năm, nổi danh giảo hoạt, không được hành động thiếu suy nghĩ.”
“Tướng quân, ngài đề cao người khác như thế chỉ biết
tiêu diệt chí khí uy phong của mình.” Phó tướng liếc nhìn Lạc Phi đang
ngủ gật trên lưng ngựa thân thể lảo đảo, cực kỳ khinh thường hừ lạnh
nói, “Theo mạt tướng nhìn, hắn chẳng qua chỉ là một tiểu tử thúi chưa
dứt sữa được cái hư danh nói chơi mà thôi, có gì phải e ngại?”
“Trần phó tướng.” Thân Tư lạnh lùng nhìn về phía hắn.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT