Ban đêm, gió thu mang tới sảng khoái, khô hanh dần lui, Ôn Noãn đóng kỹ cửa sổ, cởi quần áo
tắm rửa, mặt nước trong veo phản chiếu bóng dáng của nàng, ánh nến chập
chờn, trên da thịt trắng nõn nhẵn nhụi của nàng lại có vài chỗ đỏ tươi
như máu, giống như đóa mai đỏ nở rộ trong tuyết, đẹp đến chói mắt, đẹp
đến lòng đau.
Ôn Noãn nhắm mắt, vùi trọn thân thể vào trong nước, mặc cho cảm giác hít thở không thông này bao phủ lấy mình, khống nhan
đan vốn lấy độc chế thành, thời gian duy trì tác dụng vốn không có hại
cho thân thể, nhưng lần này nàng dùng lại duy trì hơn một tháng, khi cổ
độc phát tác khôi phục dung mạo lại dùng thuốc cưỡng chế tác dụng của
khống nhan đan, ngày trước lo lắng Thần Vũ gặp nguy hiểm lại một lần nữa dùng đan dược hoán nhan (đổi lại dung nhan), ba lượt giày vò như thế,
độc tố tích lũy trong cơ thể cuối cùng bắt đầu cắn trả, nàng vốn tính
toán mình có thể có thời gian hơn một tháng cùng với hắn, bây giờ xem
ra, cuối cùng là do mình quá mức lạc quan.
Kìm nén quá dài trong
lồng ngực giống như sắp nổ tung, Ôn Noãn vọt ra khỏi mặt nước, lấy tay
lau mặt, tròng mắt trùng hợp nhìn thấy trên xương quai xanh như ngọc dần hiện lên vệt đỏ thẫm, đầu ngón tay khẽ vuốt, như hơi đau, hợp với lòng
nàng.
Ngoài cửa sổ truyền đến tiếng huyên náo cực nhỏ, Ôn Noãn
thu hồi tinh thần mở cửa sổ ra, một con rắn nhỏ màu xanh biếc gần như
hòa làm một thể với cành lá thè lưỡi rắn dò đầu vào. Theo cổ tay nàng
đưa tới, con rắn nhỏ này trực tiếp quấn lên, đầu lắc lư hai cái, cổ
phồng lên, từ trong miệng lại phun ra một mảnh giấy nhỏ, nàng mở mảnh
giấy nhỏ này ra khẽ thoáng nhìn, khóe môi dâng lên nụ cười lạnh lẽo, đầu tháng sau là đại điển Lục chưởng môn truyền ngôi? Rất tốt, nàng sẽ đưa
cho nàng ta một phần quà tặng không thể tưởng tượng!
Nàng đưa tay vỗ vỗ đầu con rắn nhỏ, chìa cổ tay ra ngoài cửa sổ ý bảo nó rời đi, ai
ngờ tiểu tử kia thế mà lại thân thể cực kỳ trơn trượt rúc vào trong ống
tay áo nàng co thành cục đổ thừa không chịu đi, Ôn Noãn nhìn ống tay áo
lay động rũ xuống, bên môi cuối cùng hiện lên nụ cười nhàn nhạt, có lẽ
lâu không gặp gỡ, vật nhỏ này nhớ nàng rồi.
Thôi, hôm nay tạm thời dung túng nó một lần.
Nàng giơ tay lên đang định đóng cửa sổ, trên bệ cửa sổ lại có một viên cầu
đầu to bằng nắm tay lông trắng như tuyết, cổ họng khẽ vang “Cục cục cục
cục”, tròng mắt tròn vo kích cỡ tương đương hạt đậu đen liều mạng nhìn
chằm chằm vào tay áo Ôn Noãn, mỏ nhọn hoắt rỉa vào lông chim hai cái,
cũng rỉa ra một mảnh giấy nhỏ đưa cho nàng.
Ôn Noãn nhận lấy mở ra nhìn, thấy huyết châu cuối cùng có tung tích, ở trong thành Duyệt Châu? dfienddn lieqiudoon
Nàng thấy chim Cô Lỗ thì đoán được mấy người Huyền Nguyệt tra ra được vị trí của huyết châu, lại không nghĩ rằng, huyết châu cách nàng gần như thế,
nàng nhìn ra bầu trời đêm đột nhiên cảm thấy hơi châm chọc.
Chim
Cô Lỗ khàn giọng kêu la: “Nguyệt Nguyệt, châu châu, Nguyệt Nguyệt, châu
châu.” Ngay sau đó “Phụp” một tiếng bay thấp tới đầu vai nàng, giống như biết tâm tình của nàng không tốt, duỗi dài đầu đầy lông mềm mại cọ cọ
lên má nàng, lại cọ cọ.
Ôn Noãn giơ tay chọc chọc đầu nó, biết nó cũng định đổ thừa không đi, một chim một xà này trời sinh oan gia, hiện giờ nàng đã cho phép tiểu Lục lưu lại, nếu không cho phép nó lưu lại,
chắc chắn sẽ bị nó cho rằng nặng bên này nhẹ bên kia, vì lý do công
bằng, cũng chỉ có thể mang theo nó cùng nhau đi tới bên giường.
Nửa đêm canh ba, Ôn Noãn phi thân rời phủ, mũi chân nàng vừa chạm tới bên
ngoài tường viện, lại thấy ở trên đầu tường phía trước có một bóng dáng
nhảy xuống, vốn rơi xuống đoan đoan chính chính, có lẽ xui xẻo, lúc rơi
xuống lòng bàn chân lại đạp trúng một cục đá “Bịch” mọt tiếng ngã chỏng
vó lên trời.
Ôn Noãn nhìn chăm chú vào, hắn là Sở Hoan!
“Thật xui xẻo!” Sở Hoan trên đất nhe răng trợn mắt giãy giụa đứng dậy, trở
tay xoa xoa cái mông bị ngã vô cùng đau, nhấc chân đá bay cục đá trên
mặt đất, đá một cái lại vừa đúng đá cục đá vào trong cửa sổ nhà người ta trên phố đối diện, gần như ngay lập tức bên trong phòng sáng lên ánh
nến, truyền đến tiếng mắng chửi, Sở Hoan vốn thừa dịp ban đêm chạy trốn, vừa thấy mình chọc phải tai họa, sợ bị người phát hiện kinh động đến
thủ vệ, vội vàng cất nhanh bước chân chạy đi.
Giờ hơn nửa đêm hắn không yên ổn ngây ngô trong phủ mà định đi đâu? Ôn Noãn nhíu nhíu mày nhanh chóng đuổi theo.
Trên đường phố yên tĩnh, Sở Hoan chạy như điên ở phía trước, Ôn Noãn đuổi theo sau như hình với bóng.
Qua chừng hơn nửa thành, Sở Hoan rốt cuộc thở hổn hển dừng lại trước một
khách điếm, hắn bổ nhào lên trước mãnh liệt gõ cửa, bên trong truyền đến tiếng tiểu nhị buồn ngủ mông lung, chốt cửa vừa mới mở ra hắn đã vội vã vọt vào, Ôn Noãn nhíu chặt chân mày, chỗ hắn tới này lại giống với mục
đích của nàng, tròng mắt nàng khẽ đảo, nhảy lên nóc nhà vén ngói nhìn
xuống dưới, vừa thấy Sở Hoan đi tới căn phòng gần giữa trên lầu hai, giơ cao tay, lúc sắp tới rơi xuống lại trở thành gõ nhẹ.
Mà ngay cả căn phòng cũng giống!
“Tiểu tử?” Cửa phòng mở ra, lộ ra khuôn mặt lẳng lơ đến cùng cực lại hơi có
vẻ kinh ngạc, hắn miễn cưỡng nghiêng người dựa vào khung cửa, nháy mắt
ra dấu với tiểu nhị đuổi theo tới phía sau, tiểu nhị kia liền lập tức
lui xuống, “Trễ như thế, có chuyện gì sao?” die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
“Ta, ta, ta, có người muốn giết ta, Mạnh đại ca huynh phải cứu ta.” Sở Hoan
nhìn mỹ nhân trước mắt, nhất thời hơi lắp bắp nói không ra lời.
“Hả?” Mạnh Cô Nhiễm giống như hào hứng lên, đôi mắt quyến rũ khẽ nâng xẹt qua chỗ nào đó, nhếch lên nụ cười không rõ ý vị, “Vào rồi nói.”
“Ừ.” Sở Hoan lập tức nhảy vào.
Người này... Nhìn quen quen, giống như từng gặp ở đâu...
Ôn Noãn nhíu mày ngẫm nghĩ, trong đầu bỗng nhiên lóe lên ý tưởng, từ rất
lâu ngắt quãng hiện lên trước mắt, ban đầu trong rừng trúc nàng từng vì
nhìn thấy huyết châu mà cứu một nam tử mặc áo đỏ, sau khi châm cứu nàng
cầm huyết châu của hắn làm thành thù lao, bây giờ huyết châu trở lại
trong tay hắn, chắc hẳn ban đầu khi nàng dùng huyết châu thay máu cho
Quân Dập Hàn, hắn dựa vào liên hệ với huyết châu mà tìm đến, lại cứu
nàng một mạng.
Nàng luyện chế “Tuyệt trần”, sau khi bị trúng độc
chắc phải chết không sai, nhưng cho tới bây giờ dù độc chưa giải hết
nhưng nàng vẫn sống sót rất tốt, chẳng lẽ... Trong lòng nàng đột nhiên
căng thẳng.
“... Ta tìm người thân không có kết quả, không cẩn
thận đụng phải ác bá, bọn họ nhìn thấy dáng vẻ ta xinh xắn định mang ta
đi bán vào câu lan viện, ta thà chết không theo, khó khăn lắm mới chạy
ra, bọn họ cầm đao đuổi theo... Đuổi theo...” Sở Hoan thao thao bất
tuyệt bịa chuyện, đầu óc choáng váng mềm nhũn nằm trên bàn ngủ thiếp đi.
“Ngược lại tìm thấy nhanh hơn dự đoán của bổn tọa một chút.” Mạnh Cô Nhiễm
phất tay áo lấy bình trà thêm tách trà, khẽ ngửi mùi trà thơm, lúc này
mới nhấp một ngụm, tròng mắt khẽ nâng đưa tay chỉ về phía Ôn Noãn, trong vẻ mặt lộ ra chút hài lòng nói. di3n~d@n`l3q21y'd0n
“Các hạ ở
chỗ này chính là vì chờ ta?” Lúc Ôn Noãn bỏ thuốc vốn không có ý định
càng không trông cậy vào cùng làm hắn mê muội, hiện giờ nàng không phải
dáng vẻ ban đầu, đang nghĩ phải mở miệng như thế nào, lại không ngờ hắn
mở miệng trước, nghe hắn nói, giống như ngay từ đầu mình đã nằm trong
lòng bàn tay hắn, cảm giác này khiến cho nàng cực kỳ phản cảm.
“Đây, là mục đích đi tới chuyến này của ngươi?” Mạnh Cô Nhiễm không chút để ý lấy một hộp gấm từ trong ống tay áo mở ra đặt lên bàn, trên lụa gấm
trắng tinh là huyết châu đẹp đẽ chói mắt.
“Không sai.” Tròng mắt
Ôn Noãn lạnh dần, “Các hạ đã biết trước mục đích đi tới chuyến này của
ta, đã sớm chờ đợi ở đây, chắc hẳn các hạ đã rõ ta như lòng bàn tay,
không biết tại hạ có chỗ nào vừa mắt các hạ, cần tại hạ cống hiến sức
lực?”
“Các chủ không hổ là người thông suốt.” Bờ môi Mạnh Cô
Nhiễm thoáng hiện ý cười, “Huyết châu này bổn tọa có thể tạm cho ngươi
mượn, nhưng ngươi phải đồng ý với bổn tọa một điều kiện.”
“Nói nghe một chút.”
“Luyện chế một vị thuốc thay bổn tọa.” Bên môi hắn là ý cười tươi đẹp, “Bổn
tọa cũng là giao dịch công bằng với Các chủ, không biết Các chủ có đồng ý hay không, dĩ nhiên, thù lao này quả thật hơi quá, không bằng bổn tọa
thêm đan dược ức chế cổ độc phát tác trong người ngươi như thế nào?”
dieendaanleequuydonn
“Ngươi có thể giải cổ?” Trái tim Ôn Noãn chợt ro rút nhanh, hắn có thể ức chế cổ độc, như vậy giải cổ...
“Không thể.”
Hy vọng nàng còn chưa dấy lên đã bị hắn nhẫn tâm cắt đứt.
“Mặc dù bổn tọa không thể giải cổ, nhưng bổn tọa lại nghe thấy một truyền
thuyết.” Mạnh Cô Nhiễm nhìn vẻ mặt giận dữ của nàng, lại không nhanh
không chậm nói, “Tuy là truyền thuyết, nhưng từ trước đến giờ truyền
thuyết đều hư thực cùng sinh, có lẽ ở trong đó có thể tìm ra được một
đường sống cũng khó biết.”
“Cần luyện chế loại thuốc công hiệu
nào.” Hai tay của Ôn Noãn nhanh chóng nắm chặt trong ống tay áo, cố gắng khống chế nhịp tim đạp loạn và kích động muốn xông tới đánh nát mặt
người trước mặt.
“Chuyện này trước không vội, bổn tọa biết ngươi
chờ huyết châu cần dùng gấp, chờ ngươi xử lý xong chuyện trước mắt rồi
bổn tọa sẽ cho người thông báo với ngươi.”
“...” Thật đúng là khéo hiểu lòng người!
“Độc trong cơ thể ta là do ngươi giải ?”
“Bổn tọa cũng chỉ lấy huyết châu phong bế khí tức của ngươi cứu ngươi một
mạng, về phần độc...” Hắn không đáp mà hỏi ngược lại, “Ngươi trúng độc
gì?”
“...” Ôn Noãn không biết hắn nói là thật hay giả, biết hay
không biết, nhưng bản thân “Tuyệt trần” mà nói, chắc chắn không thể quy
về độc.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Rõ ràng tối hôm qua hắn đã chạy trốn đến chỗ Mạnh đại ca, tại sao sáng sớm nay lại ở
trên giường mình? Chẳng lẽ nằm mơ? Sở Hoan ngồi trong xe ngựa ôm đầu
ngẫm nghĩ, hiện giờ bên ngoài hộ vệ đi theo, Lạc Phi lĩnh đội, hắn thật
sự có chạy đằng trời.
Đội ngũ đi tới cửa thành, xe ngựa đột nhiên dừng lại, vẻ mặt mệt mỏi của Sở Hoan chấn động, chẳng lẽ Mạnh đại ca
nghe tiếng kêu gọi trong nội tâm hắn chạy tới cứu hắn? Hắn vén rèm lên
ghé đầu nhìn, đáy mắt lại dâng lên thất vọng nồng đậm, đây nào phải Mạnh đại ca, rõ ràng là một nam tử xa lạ dáng dấp coi như bình thường.
Hắn đang sa sút tinh thần chuẩn bị rụt đầu về, lại thấy nam tử kia vẻ mặt
cực kỳ phức tạp gọi Lạc Phi: “Phi Phi.” die~nd a4nle^q u21ydo^n
Phi Phi? Người Sở Hoan run lên một cái, trong nháy mắt cánh tay nổi đầy da
gà, tròng mắt hắn đảo lòng vòng, cảm giác chuyện tốt thú vị như vậy
không thể bỏ qua, liền hốt một nắm hạt dưa trực tiếp ngồi chồm hổm chỗ
cửa xe, vén rèm háo hứng bừng bừng vừa cắn hạt dưa vừa nhìn.
“Bản Tướng quân tên Lạc Phi, không phải tên Phi Phi, thức thời mau tránh ra
cho bản Tướng quân, nếu không đừng trách bản Tướng quân không khách
khí.” Lạc Phi nói cắn răng nghiến lợi, tròng mắt đào hoa hung hăng nhìn
người bốn phía đang nghe trộm, hận không thể vung một roi lên mỗi người.
“Ta... Ta nhất thời không kiềm chế được.” Trên mặt nam tử mơ hồ ửng đỏ, ngừng
vài giây rồi nói tiếp, “Mấy ngày nay ta ngày ngày tới phủ bái phỏng
Tướng quân, đều được báo lại Tướng quân không có ở trong phủ, có lẽ hữu
duyên, hôm nay ta vừa ra khỏi thành làm chút chuyện, không ngờ gặp được
Tướng quân ở đây.” Hắn nói xong, thấy vẻ mặt Lạc Phi âm trầm, liền có vẻ hơi vội vàng nói tiếp, “Tướng quân chắc quên ta là ai? Ta là...”
“Cần, phát, xuân!” Lạc Phi lạnh giọng cắt lời hắn, nói từng câu từng chữ cực kỳ dùng sức.
“Khụ khụ...” Sở Hoan bị hạt dưa mắc kẹt ở cổ đến mức đỏ bừng cả mặt, hắn
định cười mà cười không ra nhìn thẳng về phía Tần Hoài Xuân, trên đời
này thậm chí có người có cái tên kinh hãi thế tục như vậy? Thật đúng là
cao nhân cao nhân mà!
“Tần Hoài Xuân.” Tần Hoài Xuân đỏ mặt chỉnh lại, nhưng trong lòng lại tràn đầy vui mừng, quả nhiên là hắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT