Ôn Noãn giật mình trong lòng, không biết hắn nói
như thế nào là chỉ cái gì, nàng hơi tránh nặng tìm nhẹ nói: “Thuộc hạ
không nên lừa dối Vương gia, thuộc hạ và Bách Lý Cảnh Nhiên quen biết
nhiều năm trước đây, lúc ấy khi đi Hắc Minh trại thuộc hạ cũng không
biết hắn là trại chủ của Hắc Minh trại, vì tránh cho Vương gia hiểu lầm
nên không nói sự thật với Vương gia.”
Nàng ngập ngừng một chút,
lại thấy Quân Dập Hàn giống như mắt điếc tai ngơ cũng không lên tiếng,
lòng bàn tay nắm thật chặt lại nói: ‘Chắc hẳn Vương gia cũng phát hiện
thuộc hạ không phải là nam tử.” Tuy sơ hở không rõ ràng, nhưng một cước
Thần Vũ chặn ngang kia, lại thêm nhãn lực của Quân Dập Hàn, chắc hẳn đã
sớm phát hiện.
Mà bên ngoài trướng, Ngọc Dao đang định đưa bữa ăn khuya cho Quân Dập Hàn nghe chính miệng hắn trần thuật, tròng mắt khẽ
chuyển lạnh, nàng không biến sắc nín thở ẩn bóng dáng vào trong ngóc
ngách nơi doanh trướng nghiêng tai lắng nghe động tĩnh bên trong.
“Bổn Vương đều biết những chuyện này.” Rốt cuộc, sau trầm mặc lâu dài làm
cho người ta hít thở không thông, Quân Dập Hàn đứng lên, từ trên cao
nhìn xuống, tròng mắt sắc thăm thẳm nhìn nàng, khẽ nghiêng người về phía trước hơi cúi người đe dọa nhìn vào mắt nàng, “Trừ đó ra, ngươi còn có
gì khác muốn nói cho bổn Vương không?”
Khoảng cách gần như thế,
cả người đều bị hơi thở của hắn bao vây, Ôn Noãn chỉ cảm thấy đầu óc hơi choáng váng, thân thể lại hơi không khống chế được muốn chui đầu vào
trong ngực hắn, nhưng trong lòng lại đồng thời vang lên tiếng chuông
cảnh báo mãnh liệt tự nói với mình giờ phút này cũng không phải là lúc
tâm viên ý mã, nàng miễn cưỡng nhếch nhếch khóe môi, dưới ánh nhìn tập
trung của hắn, ánh mắt không ngừng nhìn trái nhìn phải xoay loạn không
dám quang minh chính đại nhìn thẳng vào hắn, khẽ lui về phía sau một
bước định tránh né khí thế của hắn vây quanh, dưới chân không biết vấp
phải cái gì ngã một cái ngồi lên giường thấp, gương mặt gần như dán vào
ngực hắn, nàng hơi hốt hoảng đưa tay chống đỡ trước ngực hắn để mình
ngửa ra sau kéo ra chút khoảng cách, chỉ cảm thấy giờ phút này tim sắp
nhảy ra khỏi cổ họng.
“Thuộc hạ thật sự ngu dốt, thuộc hạ có chỗ
quên không bẩm báo rõ, kính xin Vương gia chỉ thẳng ra.” Khó khăn lắm,
đầu óc choáng váng của nàng mới có thể rõ ràng điều chỉnh một câu ra
ngoài. di@en*dyan(lee^qu.donnn)
Lòng bàn tay của nàng đang dính
lên vị trí trước ngực hắn, vốn là nơi trống không, lại trong thoáng chốc được ấm áp bao vây, lại khiến cho trong lòng hắn bay lên chút si mê,
nhìn gương mặt mặc dù hết sức trấn tĩnh nhưng vẫn hoàn toàn lộ ra vẻ yêu kiều, tròng mắt hắn tối dần, đầu ngón tay khẽ nang, khi sắp sửa chạm
đến da thịt đỏ bừng của nàng thì đột nhiên trượt xuống giữ chặt cổ họng
của nàng, trong đáy mắt sâu thẳm bắt đầu khởi động ý lạnh vô tận, “Là ai phái ngươi tới?”
“Thuộc hạ nghe không hiểu Vương gia đang nói gì?” Chốc lát dịu dàng đột nhiên chuyển đổi khiến Ôn Noãn hơi ứng phó không kịp.
“Không hiểu?” Quân Dập Hàn nhìn vào tròng mắt trong suốt của nàng, lại cảm
nhận cái cổ mảnh khảnh dễ dàng gãy dưới chưởng của mình, không nhịn được định thu tay lại ôm nàng vào trong ngực mà yêu thương, nhưng nghĩ tới
đủ điểm hoài nghi mấy ngày nay, hắn cuối cùng ép mình nhẫn tâm không
chút cử động, lạnh lùng nói, “Bắt Bàng Thiên nhân cơ hội ở lại quân
doanh, lại mượn y thuật ở lại bên cạnh bổn Vương, Bách Lý Cảnh Nhiên của trại Hắc Minh vì ngươi mà mang theo cả trại làm thuộc hạ của bổn Vương, ngươi lấy cớ người Bách Lý Cảnh Nhiên cướp được nhìn quen mắt mà dụ bổn Vương đi kiểm tra, càng khiến cho người ta khả nghi chính là, thái độ
của ngươi với người được cứu về, sự quan tâm và ánh mắt tuyệt đối không
phải dành cho người xa lạ mà có, đừng nói cho bổn Vương, ngươi không
biết thân phận của hắn.”
“Thuộc hạ thật sự biết hắn là Hoàng
thượng.” Trong lòng Ôn Noãn cười khổ không thôi, chẳng lẽ đây chính là
cái gọi là ngẫu nhiên tạo thành tất nhiên sao, chuyện cho tới bây giờ
nàng cũng chỉ có thừa nhận, cảm nhận được tay ở cần cổ thắt chặt thêm
vài phần, nàng hơi khó thở nói, “Trước kia khi thuộc hạ quen biết Hà Nhi từng gặp Hoàng thượng.”
Quân Dập Hàn cũng không biết rằng Hà Nhi không biết thân phận của Quân Hạo Thiên, bây giờ tình thế cấp bách cũng chỉ có thể đi một bước tính một bước nhờ vào đó để che giấu, huống chi
hắn cũng không nhớ rõ từng ly từng tí giữa Quân Hạo Thiên và nàng, vì
vậy cũng sẽ không biết cái gọi là Hà Nhi chính là bản thân nàng Ôn Noãn
của phủ Tướng quân, cho dù hắn muốn tra, cũng không thể nào tra được,
nàng không muốn lừa dối hắn, nhưng bây giờ lại chỉ có thể đổi hết lời
nói dối này đến lời nói dối khác để đổi lại thời gian ngắn ngủi nàng có
thể hầu hạ bên cạnh hắn.
Cho dù lúc này nàng đã sắc mặt ửng hồng
khó thở, nhưng lại vẫn cười nhạt ung dung nhìn hắn, vẻ thâm tình quyến
luyến nơi đáy mắt kia, tuy rằng nàng giấu cực kỳ tốt, nhưng ở khoảng
cách gần như vậy, cùng Quân Dập Hàn nhìn thẳng vào mắt vẫn không cẩn
thận mà nứt ra một khe hở, mơ hồ rơi vào đáy mắt hắn, hắn hiểu được tất
cả theo lời nàng nói cũng không phải là thật, nhưng không hiểu tại sao,
cho dù hắn ép hỏi nàng, biết nàng miệng đầy lời nói dối giấu giếm hắn
khắp nơi, trong chỗ sâu nơi trái tim vẫn rất tin tưởng nàng từ đầu đến
cuối không hề nghi ngờ, phần căn cứ tín nhiệm không lý do này ngay cả
chính hắn cũng cảm thấy hoang đường, nhưng hắn lại tuyệt đối không muốn
đi chống lại.
Tròng mắt hắn chìm nổi vài lần, cuối cùng ngón tay
buông lỏng, lòng bàn tay trượt đến sau gáy nàng khẽ đè, Ôn Noãn không hề đề phòng bị nằm lên giường thấp, lòng bàn tay trên ngực bỗng nhiên bỏ
xuống mang đi vẻ ấm áp thỏa đáng trong lòng hắn, hắn hơi nhíu mày, không đợi Ôn Noãn mở miệng, đã lạnh lùng nói: “Cởi quần áo ra.”
“Khụ
khụ.” Ôn Noãn vốn đang thuận khí, lời này của hắn vừa ra, một ngụm khí
tắc vào trong cổ họng, ho đến hai mắt nàng hiện lệ, nghiêng đầu sắc mặt
ửng đỏ nhìn hắn. die ennd kdan/le eequhyd onnn
“Đừng để cho bổn Vương nói lần thứ hai.”
Mặc dù hai người là phu thê, cũng có không ít phu thê chi thực *, nhưng bây giờ bọn họ coi như ứng với “Nửa chín nửa sống”, hắn lại muốn nàng cởi
quần áo ra?!
(*) phu thê chi thực: Chỉ quan hệ tình dục giữa vợ chồng
Ôn Noãn nhìn vẻ mặt không thể thương lượng của hắn, cắn răng chỉ đành phải cởi từng món đồ một ra, tình ý triền miên trong lòng tan hết, vừa cảm
thấy uất ức vừa cảm thấy tức giận, có thể tưởng tượng đến mình tự tay
xóa sạch tình yêu của hắn đối với mình, uất ức và tức giận này lại biến
thành chua xót vô tận.
Nàng chua xót, Ngọc Dao bên ngoài lều lại
lửa giận ngút trời, trước kia một Ôn Noãn, hiện giờ lại thêm một Mộ Hàn, khó khăn lắm Ôn Noãn mới biến mất, nữ nhân này tự dưng chui ra chỉ
trong thời gian mấy ngày đã bò lên giường Vương gia, tại sao, tại sao
nàng ở bên cạnh Vương gia mấy năm lại luôn để cho những nữ nhân khác
nhanh chân đến trước!
Nàng đè kích động muốn xông vào xé nát nữ nhân nằm trên giường Vương gia xuống, bực tức xoay người rời đi.
“Cái này không cần cởi.” Ôn Noãn đang chìm trong mạch suy nghĩ của mình mà
chết lặng cởi đồ, lại nghe giọng nói hơi cứng ngắc của Quân Dập Hàn vang lên, hơi không hiểu liếc mắt nhìn hắn, vừa thấy trên khuôn mặt căng
thẳng của hắn dâng lên đỏ ửng nhàn nhạt, nàng cúi đầu nhìn, mới giật
mình phát hiện đã cởi đến còn sót lại cái yếm cuối cùng che đậy thân
thể.
Nàng ngượng ngùng thu tay lại, trong lúc nhất thời cũng cảm
thấy hơi xấu hổ, nhìn vẻ mặt này của hắn có vẻ không giống như muốn gì
kia, nhưng trong lòng thật sự không rõ hắn rốt cuộc định làm gì, liền
trực tiếp nằm trên giường không để ý đến hắn nữa.
Bóng lưng trắng nõn sáng bóng, trừ eo ếch và bả vai ra, các bộ phận khác đều ửng hồng
bóng loáng, có vài chỗ thậm chí trầy da tróc thịt, mặc dù nhìn qua đã
được xử lý đơn giản, nhưng phần lưng có diện mạo khác hẳn này khi đập
vào trong ánh mắt lạnh lùng của Quân Dập Hàn vẫn đâm làm cho hắn đau,
nghĩ tới lúc ấy nàng phấn đấu quên mình vì mình, trong lòng hắn lại hơi
sợ, nhưng đáy lòng nhiều hơn cảm xúc muốn đột phá xông ra rồi lại giống
như bị lớp vỏ cứng rắn ngăn cản lại, bọn chúng không ra được, thế nhưng
hắn lại dò không tới.
Trên lưng tràn ra mát mẻ, Ôn Noãn kinh ngạc quay đầu nhìn lại, lại thấy trên khuôn mặt lạnh lùng của Quân Dập Hàn
lộ ra từng tầng dịu dàng, lại một lần nữa xức thuốc lên vết thương cho
nàng, đầu ngón tay của hắn như có ma lực, chỗ trải qua hắn mơn trớn
giống như gió xuân thổi qua, vốn nóng bỏng nhưng tất cả hóa thành run
rẩy làm cho người ta sợ hãi.
Đây thật sự là đau khổ ngọt ngào, Ôn
Noãn vừa hi vọng thời gian này vĩnh viễn không ngừng, bản thân hóa thành một vũng nước xuân lẳng lặng lan rộng ra dưới ngón tay của hắn, nhưng
lý trí từ từ hỏng mất lại ngóng nhìn phần dày vò sắp đuổi tới, nàng sợ
tình cảm nàng vẫn chôn sâu dưới đáy lòng bị hắn trêu chọc mà lộ ra càng
không thể cứu vãn.
Khi lòng nàng đang bị sóng cuốn vỗ bờ năm phần nổi năm phần chìm sắp không chịu nổi thì ngón tay của hắn rốt cuộc thu
lại, trên lưng đã che lên chiếc áo, giọng hắn càng trầm thấp vang lên:
“Mặc quần áo tử tế, trở về nghỉ ngơi sớm đi.” Ngay sau đó quay lưng đi
đứng chắp tay.
Phần đau khổ này cuối cùng đã tới cuối, Ôn Noãn
thở phào nhẹ nhõm trong lòng, nhìn bóng lưng rộng lớn của hắn không biết là mất mát hay còn là may mắn, nhanh chóng mặc xong áo, sau khi nói cám ơn thì nhanh chóng đi về phía màn trướng, trong lồng ngực vẫn như sấm
động, nàng thật sự sợ âm thanh kích động quá lớn này sẽ truyền vào trong tai hắn, ngay tại chỗ tiết lộ tình cảm nàng vẫn che giấu. dfienddn
lieqiudoon
“Về sau mỗi đêm nhớ đúng lúc tới trong trướng, bổn
Vương thay thuốc cho ngươi.” Tay nàng đưa ra đang định vén màn trướng,
lời của hắn truyền vào trong tai nàng trước một khắc.
“Thật ra
thì không cần làm phiền tới Vương gia.” Tay Ôn Noãn run lên, nàng mong
đợi hắn dịu dàng như vậy, nhưng nàng càng sợ hơn ở trong dịu dàng như
vậy của hắn đánh tơi bời không thể tự chủ.
“Không cần làm phiền
bổn Vương?” Trong giọng nói trầm thấp của hắn giống như mang theo tức
giận nhàn nhạt, “Ngươi như vậy là không tự coi bản thân mình ra gì tùy ý xử lý hay muốn mượn tay người khác giúp một tay? Bây giờ lấy thân phận
này của ngươi có thể ở trong quân doanh này tìm ai giúp một tay chứ? A,
đúng rồi, ngươi còn có người quen biết cũ Cố Thần Vũ.” Nói đến ba chữ Cố Thần Vũ, mặc dù trong giọng nói của hắn vẫn như thường, nhưng chẳng
biết tại sao Ôn Noãn cảm thấy quanh thân run lên.
“Thuộc hạ và
Thần Vũ chỉ là quan hệ bằng hữu bình thường, không có bất kỳ quan hệ gì
khác.” Gần như hắn vừa dứt lời, Ôn Noãn đã mở miệng phủ nhận, bây giờ
cho dù thân phận của nàng là Mộ Hàn, nàng cũng không muốn Quân Dập Hàn
hiểu lầm chút nào về nàng, nàng cụp tròng mắt xuống nói, “Vương gia
thương cảm thuộc hạ như thế, về sau vậy làm phiền Vương gia rồi.” Hắn
nói không sai, bây giờ tuy thân phận của nàng là nam tử, nhưng nàng tất
nhiên không thể đi nhờ nam nhân khác giúp một tay, càng không thể tự bộc lộ thân phận đi tìm Ngọc Dao giúp một tay, mặc dù bây giờ Thủy Ngọc có ở trong quân doanh, ở trong mắt nàng ấy nàng là nữ tử, nhưng ở trong mắt
người khác nàng vẫn là nam tử, vì vậy không thể đi tìm nàng ấy giúp một
tay, thân phận của nàng rơi vào cục diện lúng ta lúng túng.
“Ngươi yên tâm, ngươi cứu bổn Vương, bây giờ bổn Vương lại nhìn thân thể
ngươi, nhất định phụ trách ngươi, về sau ngươi vẫn cứ lấy thân phận nam
tử đi theo bên cạnh bổn Vương, chờ chiến sự bình định, bổn Vương tự sẽ
cho ngươi thân phận.”
“Phụ, phụ trách?” Ôn Noãn nhất thời không
kịp biến chuyển theo suy nghĩ biến chuyển của hắn, sao đột nhiên chuyển
từ bôi thuốc tới danh phận rồi? Đầu óc nàng còn chưa tỉnh táo đã nói ra, “Vương gia, ngài không cần lấy thân báo đáp.”
Khuôn mặt vốn coi
là hiền hòa của Quân Dập Hàn trong nháy mắt hoàn toàn lạnh lẽo: “Bổn
Vương nhìn thân thể của ngươi, chẳng lẽ ngươi còn muốn gả cho người
khác?”
Trong lòng Ôn Noãn run lên, nghĩ lời này lộ ra ý ngầm chính là: Chẳng lẽ ngươi là nữ nhân tùy tiện như thế?
Hiểu lầm này thật sự không được, nhưng chẳng lẽ nàng thật sự muốn hắn cho một thân phận sao?
Nếu thật như thế chẳng phải quanh đi quẩn lại trở lại chỗ cũ, nàng hao hết
tâm lực để cho hắn quên nàng, chẳng phải thành thuần túy ăn no không có
việc gì làm?
Chống lại khí thế bén nhọn bức người của hắn, nàng
run lên, da mặt kéo ra một nụ cười cực kỳ khó coi nói: “Thuộc hạ cũng
không thành thân có được không?”
“Không được!” Ai ngờ lời này của nàng vừa ra, Quân Dập Hàn quả quyết phủ định, sắc mặt càng thêm lạnh
lẽo đến cực điểm, “Làm nữ nhân của bổn Vương sẽ khiến cho ngươi khổ sở
như vậy? Ngươi tình nguyện cô độc cả đời cũng không bằng lòng tiếp nhận
danh phận bổn Vương cho ngươi?”
Quân Dập Hàn nhìn như vô cùng lý trí thật ra quấy nhiễu lại tới!
Nàng thật sự rất muốn nói cho hắn biết, nàng là nữ nhân của hắn, làm nữ nhân của hắn nàng rất hạnh phúc, nhưng mà, nàng là một nữ nhân sắp chết
không biết còn có bao nhiêu ngày nữa, nàng không muốn khiến cho hắn bởi
vì nàng rời đi mà khổ sở đau lòng! die,n; da.nlze.qu;ydo/nn
Thôi, nếu chỉ bởi vì trách nhiệm, nàng cần gì phải trái ý hắn! Huống chi
chuyện tương lai ai cũng không thể nói chắc được, nàng có thể lấy thân
phận nữ nhân tương lai của hắn mà sống ở bên cạnh hán ít ra còn chắc
chắn hơn thân phận quân y nho nhỏ nhiều, huống chi, phàn vui sướng chộn
rộn rục rịch nơi đáy lòng đã sớm khiến cho tâm ý nàng kêu gào phải đồng ý hắn.
Cho dù “Một nữ nhân khác” chiếm cứ vị trí vốn là của nàng,
nhưng giờ khắc này nàng lại không có bất kỳ ghen tỵ gì mà chỉ sinh lòng
cảm kích, cảm kích ông trời thành toàn tâm niệm sau cùng trong sinh mệnh của nàng muốn phụng bồi hắn!
“Không phải khổ sở vì làm nữ nhân
của Vương gia, mà Mộ Hàn tự nhận thân phận của mình hèn mọn không xứng
với Vương gia, nếu Vương gia không ngại Mộ Hàn, về sau Mộ Hàn nhất định
tận tâm tận lực hầu hạ Vương gia, Mộ Hàn cáo lui.” Ôn Noãn ngước mắt
không tránh không né đối diện với tầm mắt của hắn, bờ môi mỉm cười thi
lễ lui ra.
Trướng mành khép mở đã che bóng lưng rời đi, mặc dù
người đã đi nhưng dư hương vẫn còn, mùi thơm lạ lùng kia rót vào phế phủ khiến cho hắn có cảm giác quen thuộc sâu tận xưng tủy, như người của
nàng, càng tiếp xúc, cảm giác này càng nồng đậm, giống như đã sáp nhập
vào trong máu xương của hắn trở thành bộ phận không thể thiếu trong tính mạng của hắn.
Nhưng trước kia hắn chưa từng ngửi thấy mùi hương
này, nàng, trước kia hắn cũng chưa từng gặp, mà gương mặt đó tuyệt đối
không phải dịch dung mà thành, nếu như thế, hắn không cách nào giải
thích cảm giác quen thuộc này từ đâu mà đến?
Quân Dập Hàn chỉ cảm giác mình giống như bị mất thứ gì đó quan trọng nhất trong cuộc đời,
hắn nhíu mày nheo mắt nỗ lực tìm kiếm trong đầu, nhưng hắn càng cố gắng
suy nghĩ thì trong đầu càng trống rỗng, thoáng chốc như mây sương dày
đặc ngăn cách, hắn vung không đi phất không ra, mà trống không trong
lòng cũng chầm chậm biến thành vực sâu vạn trượng, chỉ có sương trắng
lượn lờ cuối cùng sâu không thấy đáy.
Mồ hôi rịn vương đầy trên
trán, hao hết toàn lực mà không thu hoạch được gì, Quân Dập Hàn hung
hăng đánh một quyền lên bàn, bàn bằng gỗ tử đàn ứng tiếng mà vỡ, văn thư trên bàn tán loạn trên đất, ánh nến cũng dập tắt trong nháy mắt, hô hấp của hắn hơi nặng nề, cặp mắt lạnh lẽo lẫm liệt bức người trong bóng
tối, hắn hận, hận chết cảm giác vô lực này!
Đời này hắn chưa từng thất bại như vậy!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT