Editor: Puck
Kiểm tra xong vết thương cho binh lính, Ôn Noãn
theo Quân Dập Hàn trở lại trong trướng, Bạch Ưng và Lạc Phi đã sớm ở
trong trướng chờ hắn, Lạc Phi hừ lạnh nói: “Chỉ là một lũ sơn tặc lại
dám khiêu khích như vậy, thật sự không biết trời cao đất rộng.”
“Núi Hắc Minh ba mặt toàn vách núi thế cao và dốc, dễ thủ khó công, trại chủ Hắc Minh trại cũng không phải hạng người mãng phu bình thường, trước
kia triều đình mấy lần phái quan binh đến trừ phiến loạn, nhưng mà không những không phá được Hắc Minh trại mà ngược lại bọn họ còn đánh quan
binh đến hoa rơi nước chảy, từ đó say này quan viên gần như nghe nói đến Hắc Minh trại thì biến sắc, chuyện tiêu diệt Hắc Minh trại cũng bị
những quan viên này cố ý lảng tránh không giải quyết được vấn đề gì. Như vậy, khiêu khích lần này của bọn hắn ngược lại cũng coi như còn nhẹ.”
Bạch Ưng sờ cằm suy tư nói.
“Xí, chính là một Hắc Minh trại mà thôi, có gì phải sợ?” Lạc Phi ngạo nghễ nói.
“Bổn Vương nghe nói Hắc Minh trại tung ra tin tức muốn chọn trại chủ phu
nhân cho trại chủ Bách Lý Cảnh Nhiên của bọn họ?” Ngón giữa của Quân Dập Hàn khẽ gõ lên mặt bàn, tròng mắt sắc khẽ liếc về phía Lạc Phi.
“Quả thật có chuyện này.” Bạch Ưng cười như không cười nhìn Lạc Phi, nói với Quân Dập Hàn, “Không chỉ như vậy, thủ hạ của Bách Lý Cảnh Nhiên chính
là mấy phó trại chủ còn âm thầm đánh cược, xem ai tìm được mỹ nhân hợp ý trại chủ hơn được trại chủ chọn làm trại chủ phu nhân, người thắng sẽ
được vinh quang trèo lên vị trí thứ hai của Hắc Minh trại.”
“Hắn
chọn trại chủ phu nhân thì liên quan gì đến ta, các ngươi đều nhìn ta
làm cái gì?” Lạc Phi nghiêng cổ tránh ánh mắt như có điều ngụ ý của mấy
người.
“Người nào làm mỹ nhân, trong mấy người chúng ta ngươi có
tâm đắc nhất, sứ mạng vinh quang thần thánh này tất nhiên không phải
ngươi thì là ai.” Bạch Ưng căng hàm cười nói.
“Có sẵn một nữ
nhân, các ngươi không cần nhất định ta đây một giả nữ nhân, đây là cố
tình xúm lại bắt nạt ta.” Lạc Phi cắn răng nhìn chằm chằm vào Bạch Ưng,
nói với Quân Dập Hàn.
“Ngươi cho rằng mình không bằng sắc đẹp của nàng ta? Hay cho rằng khẩu vị của Bách Lý Cảnh Nhiên độc đáo như thế?”
Quân Dập Hàn nhấp một ngụm trà, giọng không mặn không nhạt nói.
“Vương gia ngài thật nhẫn tâm.” Sắc mặt Lạc Phi tỏ vẻ tức giận lại kèm theo
uất ức vô hạn tiến hành tố cáo với Quân Dập Hàn: “Ngài thế mà lại so
sánh ta có dung mạo nghiêng nước nghiêng thành thế này với cái đầu heo,
thật sự khiến cho ta vô cùng đau đớn bi thương đến cực điểm.”
Khóe miệng Ôn Noãn co rút, hiểu Lạc Phi đây là tính nổi điên khi có khi
không lại bắt đầu, nhưng nàng còn chưa co rút xong, liếc mắt lại thấy
mành trướng không biết bị vung lên từ lúc nào, lộ ra một khe hở, bên
cạnh là hai mắt vừa thẹn vừa tức của Ngọc Dao, nàng ta nhìn thấy Ôn Noãn nhìn tới, hung hăng trợn mắt nhìn nàng, sau đó bực tức xoay người rời
đi.
[email protected]“Nàng ta đến đây từ lúc nào?” Ôn Noãn dùng khuỷu tay chọc chọc Bạch Ưng bên cạnh nhỏ giọng hỏi.
“Không lâu, khi Vương gia hỏi Lạc Phi.” Bạch Ưng tràn đầy hứng thú nói.
“...” Thì ra Quân Dập Hàn cố ý, song hoàng * này... Thật đúng là hát khiến
người ta hả lòng hả dạ! Trong lòng Ôn Noãn rất thoải mái.
(*)
song hoàng: hai bè (hát đôi, một người biểu diễn động tác, người kia ở
bên trong sân khấu hát hoặc nói) = một hát một phụ họa
Sau khi
Ngọc Dao đi, Lạc Phi thu hồi thái độ Tây Thi ôm ngực làm cho người ta bỡ ngỡ, liếc liếc đôi mắt đào hoa nói: “Nếu nói phải giả trang nữ nhân, ta lại cảm thấy có người còn thích hợp hơn ta.”
“Ai?” Ôn Noãn hỏi
theo bản năng, từ từ liếc mắt về phía Quân Dập Hàn, nếu nói bàn về dung
mạo không ai bằng hắn, chẳng lẽ Lạc Phi định để cho hắn tự mình vào sào
huyệt bọn cướp? Chuyện này không thể được, trừ bản thân bị nguy hiểm ra
không nói, lỡ như Bách Lý Cảnh Nhiên có hành vi đặc biệt, bị mỹ mạo của
Quân Dập Hàn hấp dẫn, từ đó cho dù biết hắn là nam nhân nhưng cũng quấn
quýt chặt lấy không buông, giam hắn ở Hắc Minh trại làm áp trại phu nhân thì làm sao bây giờ?
Nàng càng nghĩ càng cảm thấy khả năng này
rất lớn, nhưng còn chưa chờ nàng mở miệng đá nhiệm vụ vinh quang này lên người Lạc Phi, lại tháy mắt thêu hoa của hắn nhảy lên, nói như chuyện
đương nhiên: “Dĩ nhiên là ngươi.”
“Ta?” Ôn Noãn bị lời này làm cho đầu óc rối tung hồi lâu không biết bật lại như thế nào.
“Dĩ nhiên là ngươi.” Hai tay Lạc Phi ôm cánh tay nàng xoay hai vòng, bĩu
môi lắc đầu nói, “Ta vừa mới gặp gỡ ngươi thì thấy thân thể gầy nhỏ này
của ngươi giống như một nữ nhân, nhìn lại gương mặt này của ngươi, mặc
dù có hai ba phần khí khái, nhưng nhìn tỉ mỉ lại cũng khó che giấu bảy
phần nữ khí, lại nhìn chiều cao này của ngươi, mặc dù cao hơn nữ nhân
tầm thường một chút, nhưng so sánh với nam nhân ưu tú như ta lại hơi
lùn, ngươi thử nghĩ coi, nếu như Bách Lý Cảnh Nhiên là một kẻ lùn, hắn
sẽ chọn ta cao như vậy để tự rước lấy nhục sao? Mà chiều cao này của
ngươi?” Môi hắn lại nhếch lên, “Nếu mẫu thân của hắn là người bình
thường, hắn ít ra mới có thể ngang hàng với ngươi, cũng miễn cưỡng giữ
được thể diện, so sánh hai bên như vậy, ngươi thử nói một chút xem có
phải ngươi đi còn thích hợp hơn không?”
“....” Có cần thiết phải công kích người ta như vậy không?
“Dĩ nhiên, gương mặt của ngươi thật ra kém ta một chút, nhưng nếu lại dùng
chút son phấn bổ cứu *, cũng có thể tạm được thông qua, điểm này ngươi
có thể yên tâm, dù sao trong thiên hạ xinh đẹp như ta đây trừ Vương gia
ra cũng không thêm được mấy người.” Lạc Phi cau mày nhìn chằm chằm nàng
hồi lâu rồi bổ sung.
(*) bổ cứu: dùng các biện pháp để uốn nắn,
sửa chữa, xoay chuyển tình hình bất lợi; nghĩ cách để khuyết điểm không
gây ra ảnh hưởng
“... Ta không có không yên lòng.” Đối với khả năng tự luyến của hắn mà nói, Ôn Noãn đã mất sức chống đỡ.
“Tâm ý này không tệ, tiếp tục giữ vững.” Lạc Phi hài lòng gật gật đầu, quay
đầu nói với Quân Dập Hàn, “Vương gia, ta sẽ chuẩn bị trang phục và đạo
cụ cho Mộ công tử.” Dứt lời, thân thể hắn như gió đã biến mất, muốn hắn
hy sinh nhan sắc đi quyến rũ sơn tặc? Nghĩ hay lắm!
“Ta đồng ý khi nào.” Ôn Noãn hơi mờ mịt.
“Mới vừa rồi.” Bạch Ưng vỗ vai nàng tỏ ý an ủi, ngay sau đó cất bước rời đi.
“...” Ôn Noãn ngước mắt nhìn về phía Quân Dập Hàn, thấy khóe môi hắn lại chứa đựng nụ cười thản nhiên, thoáng chốc lòng uất ức bởi vì bị Lạc Phi đóng khung cũng trôi theo như gió xuân, nàng mím mím môi đè xuống không nhịn được, định nhếch khóe môi lên, hỏi, “Không biết Vương gia định để thuộc hạ lên đường khi nào?”
“Hôm nay ngươi nghỉ ngơi trước, sáng sớm ngày mai lên đường.” Quân Dập Hàn nhấp một ngụm trà nói.
“Vâng.” Ôn Noãn đang định xoay người rời đi, lại nghe hắn nói tiếp, “Mộ công tử yên tâm, mặc dù lúc này nguy hiểm, nhưng bổn Vương chắn chắn bảo vệ
ngươi an toàn.”
Ôn Noãn căng thẳng trong lòng, cúi đầu lại cười nói: “Tạ Vương gia.”
Cho đến sau khi trở về phòng, Ôn Noãn vẫn rất lâu không khiến được lòng
mình bình tĩnh lắng xuống vì câu nói sau cùng của hắn, nàng nằm xuống,
kéo chăn che đầu, chỉ cảm thấy trong lòng kìm nén đến khó chịu, rõ ràng, rõ ràng những thứ quan tâm này nàng có thể nhận quang minh chính đại,
lại bất đắc dĩ sự đời vô thường như thế, phần quan tâm nho nhỏ hôm nay,
chỉ có chính nàng mới biết được có bao nhiêu đáng quý với nàng hiện tại.
“Này, trời cực nóng, cũng không sợ làm mình ngộp chết.” Nàng đang từ trong
hỗn loạn buồn bực chuẩn bị ngủ, một giọng nói bất thình lình truyền vào
lỗ tai, không khí trong sạch theo đó đánh tới, nàng mở mắt nhìn lên, lại thấy là khuôn mặt phóng đại của Lạc Phi đang ở trên mặt nàng cách ba
thước, chân mày hơi nhíu, giống như ngây ngốc nhìn nàng.
“Đi vào không biết lên tiếng trước hay sao?” Ôn Noãn đứng dậy theo, đưa tay gạt khuôn mặt trước mặt nàng ra.
“Cũng không phải nữ nhân, hỏi cái gì mà hỏi?” Lạc Phi chê bai, quan sát nàng
từ đầu đến chân một lần, nói thử, “Để cho ngươi giả trang thành nữ nhân, chẳng lẽ ngươi thật sự coi mình là nữ nhân sao?”
“Tìm ta có chuyện gì?” Ôn Noãn lười phải lôi thôi dài dòng với hắn.
“Đưa trang phục và đạo cụ cho ngươi.” Lạc Phi hất cằm sang bàn, miệng nói.
Ôn Noãn theo động tác của hắn nhìn lại, chỉ cảm thấy trái tim đã rèn luyện sơ trong ngày thường của mình suýt chút nữa chết, quần áo đỏ tía, cái
yếm muôn hồng nghìn tía này thì thôi đi, nhưng cặp trái cây từ nhỏ như
trái quýt đến to như trái bưởi... Nàng nhìn Lạc Phi giả trang làm nữ
nhân không ít lần, nếu trái cây này mà nàng cho rằng đưa cho nàng ăn,
trừ phi đầu óc nàng thật sự bị bã đậu lấp đầy rồi.
“Ừ, những thứ
này đều là đồ chuẩn bị làm nữ nhân, thích lớn hay nhỏ?” Tay trái hắn cầm trái quýt, tai phải cầm trái bưởi lên tung tung, mắt thêu hoa nháy nháy với nàng, “Nhìn xem sở thích của ngươi.”
“...” Sau khi đuổi Lạc
Phi đi, Ôn Noãn chậm rãi ngồi xuống cầm từ quýt đến bưởi chậm rãi hoặc
bóc hoặc gặm ăn toàn bộ, vật này bản thân nàng đã có, không cần phải làm giả.
Ngày tiếp theo, nàng vừa mới vén rèm lên, đã nhìn thấy Bạch Ưng và Lạc Phi hầu hai bên, hai người thấy nàng ra ngoài, ánh mắt lóe
lên, sau đó cố làm ra vẻ lạnh nhạt khôi phục lại trấn tĩnh, sắc mặt Lạc
Phi hơi khó coi nói: “Quả nhiên là một nương pháo *!” Mà cách đó không
xa, màn xe ngựa khẽ vén lên, sau đó là một đoi mắt lạnh lùng hơi sâu.
(*) Nương pháo: Đàn ông ẻo lả, đàn ông tính giống như đàn bà, pê đê
Ôn Noãn rất muốn dùng hai chữ này đáp lễ cho hắn, nhưng nghĩ lại vẫn quyết định không so đo với nam nhân thích tự kỷ này, lập tức coi như nghe mà
không nghe thấy bước vài bước tới xe ngựa phía ngoài, đột nhiên khi nàng vén rèm xe lên thì lại hơi sửng sốt, bên trong có một nam tử dung mạo
tuấn tú đang ngồi nhắm mắt dưỡng thần, nàng lên sai xe ngựa rồi sao?
Khi nàng đang suy nghĩ có nên đi xuống hỏi trước một chúcho rõ ràng hay là
chào hỏi đối phương trước thì tầm mắt người nọ hé mở, “Còn không mau tới đây ngồi xuống.”
“Vương gia?” Ánh mắt trong trẻo lạnh lùng lại
hơi có vẻ xa cách khiến nàng quen thuộc đến tận xương cùng với giọng nói trầm thấp khiến cho nàng gần như không kịp suy nghĩ liền bật thốt lên.
“Mộ cô nương có rất có mắt nhìn.” Quân Dập Hàn hơi gật đầu.
“... Vương gia quá khen.” Ôn Noãn ngồi xuống bên kia, lướt mắt nhìn qua Quân Dập Hàn, không biết có phải là ảo giác của nàng hay không, câu “Mộ cô
nương” kia lại khiến cho nàng có ảo giác hắn đang trêu ghẹo nàng, nhưng
lúc này nhìn vẻ mặt hắn cực kỳ đoan chính, lại giống như không phải,
nàng chỉ đành đè cảm giác quỷ dị này xuống, khép ống tay áo ngồi yên
lặng. die ennd kdan/le eequhyd onnn
Xe ngựa lộc cộc đi về phía
trước, Ngọc Dao núp trong bóng tối bực tức xoay người, đang định rời đi, ngẩng đầu lên lại thấy Lạc Phi khoanh hai tay trước ngực, vẻ mặt giễu
cợt đang nhìn mình từ trên cao xuống, “Thế nào, thấy mình vẫn không xinh đẹp bằng một nam nhân, rốt cuộc nhận rõ sự thật bản thân mình còn không bằng một nam nhân rồi?”
“Xinh đẹp nữa cũng là nam nhân.” Ngọc Dao cười lạnh, đẩy Lạc Phi ra sải bước rời đi.
“Vương gia định đi cùng thuộc hạ?” Sau khi xe ngựa ra khỏi quân doanh, Ôn Noãn nhìn Quân Dập Hàn không xuống xe, lúc này mới giống như chợt hiểu ra
vấn đề này.
“Từ giờ trở đi bổn Vương chính là huynh trưởng của ngươi, tên Mộ Dập.” Quân Dập Hàn tiện tay cầm quyển sách rảnh rỗi lật xem.
“Vương gia định tự thân dính vào nguy hiểm?” Chân mày Ôn Noãn hơi nhíu.
“Gần đây quân phí của bổn Vương khan hiếm, đi vớt một khoản lễ hỏi ngược lại cũng không tệ.” Mắt hắn cũng không ngước lên trả lời.
“...” Ôn Noãn hoảng hốt, có ảo giác trở lại quen biết ban đầu.
“Chủ thượng, thuộc hạ tra được, các chủ Minh Nguyệt các Âu Dương Minh Nguyệt từng vì Ôn cô nương mà công khai đối địch với Thái hậu, Thái hậu từng
hai lần phái người đi tróc nã Âu Dương Minh Nguyệt, lần đầu tiên Minh
Nguyệt các tránh mũi nhọn bỏ chạy trước, người của Thái hậu vồ hụt, lần
thứ hai Vương công công bên người Thái hậu dẫn người đi thanh trừ Minh
Nguyệt các, Âu Dương Minh Nguyệt trọng thương được người cứu đi, người
Vương công công mang đến bị diệt toàn bộ, tới sau cuộc chiến lại không
hề nghe thấy tin tức của Âu Dương Minh Nguyệt, nhưng kỳ quái là...” Chân mày Thanh Nham hơi nhíu, nói tiếp, “Thuộc hạ dò hỏi người ở Minh Nguyệt các, ngày nước Linh xảy ra chính biến, có một nữ tử cực kỳ nhếch nhác
xâm nhập vào Minh Nguyệt các, kỳ lạ chính là nữ tử này lại tự xưng là
Các chủ Âu Dương Minh Nguyệt.”
Các chủ Minh Nguyệt các Âu Dương
Minh Nguyệt, ẩn đi thân phận Các chủ chạy tới An Nhân làm Cổ Hàn giúp
Hàn Vương trị ôn dịch, Hàn Vương phi Ôn Noãn. Mạnh Cô Nhiễm khẽ nghiêng
mặt lộ ra nụ cười xinh đẹp, nếu Âu Dương Minh Nguyệt thân là nữ tử...
“Phái người đi thăm dò gần đây dưới trướng Hàn Vương có thuộc hạ nào mới tiến vô không, đưa danh sách vẽ dung mạo cho bổn tọa.” Hắn đứng dậy bước ra
đại điện, áo đỏ tung bay, trong giọng nói lười biếng lộ ra ý lạnh,
“Chuẩn bị ngựa, bổn tọa thật sự muốn xem nàng có bảy mươi hai phép biến
hóa như thế nào.”
Xe ngựa chạy tới cách núi Hắc Minh chừng mười
dặm, tốc độ từ như heo chạy xuống thành con bò già từ từ mà đi, Ôn Noãn
và Quân Dập Hàn ở chung trong một không gian nho nhỏ, không gian này
không tránh được tất cả đều là hơi thở của hắn, yên bình cách biệt nàng
hồi lâu lại bao phủ lấy nàng, đương nhiên, nàng vừa an lòng đồng thời
lại bắt đầu mệt rã rời, sau khi tỉnh lại trong động Huyền băng, có lẽ do nàng quá nhớ nhung Quân Dập Hàn cũng có lẽ do cổ độc trong cơ thể quấy
phá, nàng từ trước đến giờ thích ngủ, lại rơi xuống tật xấu ngủ nông,
cho dù buồn ngũ nữa cũng không nỡ ngủ, thật sự là tinh thần tra tấn ngày qua ngày.
Lúc này cơn buồn ngủ đánh tới, nàng không chút nàng
chống lại, mặc cho dù tràm luôn trong cơn buồn ngủ này mà ngủ, nàng thật sự cần một giấc ngủ thật sự tới hòa hoãn tinh thần mệt nhọc.
Nghe tiếng thở nhàn nhạt đều đều của hắn, tròng mắt đã lâu không rời khỏi
trang sách của Quân Dập Hàn khẽ nhếch, tiện tay cầm áo choàng bên cạnh
khẽ đứng dậy rồi lại dừng lại, cho dù hắn (Ôn Noãn) là nữ tử chân chính
nhưng làm sao hắn có thể làm ra chuyện quan tâm như vậy, huống chi hắn
(Ôn Noãn) là nam tử. Nhưng hắn chưa bao giờ làm chuyện quan tâm như vậy, tại sao lúc này làm giống như tự nhiên, giống như hắn từng dịu dàng mọi cách với một người đã trở thành thói quen.
Trong lòng trống rỗng đột nhiên sinh ra phiền muộn, hắn đưa tay vén màn xe lên để làn gió mát rười rượi thổi vào làm tan mùi thơm lạ lùng lởn vởn quẩn quanh chóp
mũi.