Đợi đến khi việc công nói xong, sau khi Bạch Ưng rời đi, tròng mắt lạnh lẽo của Quân Dập Hàn
dần hiện lên vẻ tối tăm, hắn nhìn chiếc nhẫn bằng cỏ trên ngón tay vô
danh bàn tay trái, vật này tới sau khi hắn tỉnh lại thì đã thấy đeo trên bàn tay hắn, mỗi khi nhìn thấy chiếc nhẫn này, trong lòng hắn lại trống rỗng lợi hại, nhưng cho dù như thế, hắn cũng chưa từng nghĩ tới ý niệm
tháo nó xuống mà cứ thuận theo tự nhiên lưu nó lại, hắn nhắm mắt lại,
đầu ngón tay khẽ vuốt ve chiếc nhẫn, trong đầu giống như có hình bóng
giới thiệu về nó, có giọng nói mơ hồ vang lên, hắn tập trung tinh thần
nỗ lực muốn nghe giọng nói, nhưng lại yên lặng giống như đây chỉ là ảo
giác của hắn.
Nếu tối hôm qua nàng kia là Vương phi của hắn, nữ nhân hắn yêu sâu đậm...
Ý niệm này vừa mới thoáng qua, hai mắt hắn đang nhắm lại dột nhiên mở ra
toát ra ý lạnh thấu xương, hắn sao có thể yêu thương nữ nhân Mộ Dung
Tịnh kín đáo đưa cho hắn, thật sự là một chuyện rất đáng buồn cười!
Quân Dập Hàn à Quân Dập Hàn, ngươi chẳng qua bởi vì chính biến bị trọng
thương mà thôi, lại bởi vì vậy mà bắt đầu hoài nghi lòng mình, chẳng lẽ
vết thương kia còn tổn thương đến đầu óc của mày sao, hắn lạnh lùng tự
giễu, hoài nghi nhỏ bé đến không thể nhận ra trong lòng lúc này tan
thành mây khói. di3n~d@n`l3q21y'd0n
Mặc dù bây giờ Quân Dập Hàn
không thể nhận ra nàng, nhưng người chung quanh lại vẫn nhận biết nàng,
nếu nàng muốn ở bên cạnh hắn trong khoảng cách gần thì không thể không
thay đổi dung nhan, vì vậy, sau khi Ôn Noãn tìm khách điếm ở lại đã tỉ
mỉ điều chế khống nhan đan đã điều chỉnh công dụng mấy lần, khống nhan
đan này dù sao cũng lấy độc chế thành, nếu dùng thuốc trong thời gian
ngắn thì không có gì tổn thương cho thân thể, nhưng lúc này Ôn Noãn muốn đến gặp Quân Dập Hàn, tâm tình khẩn trương đã khiến cho nàng không có
nhiều thời gian cải tiến, nàng vội vã dùng một viên khống nhan đan có
thể duy trì dung mạo hơn một tháng, sau đó bắt đầu chạy tới Ký Châu.
Gần tối ngày thứ ba, Ôn Noãn đi tới hẻm núi, nàng tìm nơi tránh gió định
ngồi xuống nghỉ ngơi một chút ăn thứ gì đó rồi lại lên đường, nhưng chưa ăn được hai miếng, có lẽ do mấy ngày liên tiếp bôn ba mệt nhọc, cơn
buồn ngủ đột kích, nàng tựa vào trên tảng đá bất tri bất giác đã ngủ
thiếp đi.
Không biết ngủ bao lâu, một loạt tiếng vó ngựa cuồn
cuộn mà đến, đầu óc mềm nhũn của Ôn Noãn còn chưa hoàn toàn tỉnh táo đã
nghe bốn phía vang lên tiếng ầm mãnh liệt, ngay cả trên mặt đất cũng bắt đầu lay động, ngay sau đó là tiếng kêu rên thê lương thảm thiết truyền
đến.
Động đất?
Đầu óc nàng còn hơi lơ mơ lóe lên, đặt hai
tình huống kết hợp lại, thân thể định lướt đi muốn rời khỏi nơi này vì
sợ bị chôn sống, kết quả thân thể vừa mới lướt đi được một nửa lai bị
một tảng đá lớn từ trên trời giáng xuống ép cho phải lộn ngược trở lại,
ngay sau đó nghe thấy một giọng cao ra lệnh xông phá ầm ầm giáng xuống
và tiếng binh lính kêu rên thảm thiết phát ra.
“Giết...”
Ôn Noãn nhìn tình cảnh bụi bay đầy trời cây gỗ lăn người ngã ngựa đổ ngay
trước mắt, rốt cuộc sáng tỏ, đây không phải là động đất, mà là cháu của
con rùa trí tuệ không phát triển mang binh tới hẻm núi này bị phục kích
rồi, nàng thật sự bị xui tám đời, nghỉ chân cũng có thể gặp phải tai họa bậc này!
Nhìn phía ngoài hỗn loạn tưng bừng máu bắn tung tóe,
nàng quyết định tiếp tục ở lại bên trong nghỉ ngơi một chút, nhưng nàng
vừa mới che miệng đánh nửa cái ngáp, một thanh đao lớn sáng loáng đã bổ
tới mặt nàng. dieendaanleequuydonn
Ôn Noãn nhanh nhẹn lắc mình
tránh qua, thanh đao kia liền hung hăng bổ trúng lên tảng đá sau lưng
nàng bắn lên từng loạt tia lửa, lửa giận trong lòng nàng vọt lên thiêu
đốt, nếu vừa ròi nàng không tránh kịp, đao này không chém nàng thành hai nửa không thể, mà đối phương thấy nàng lại tránh thoát một đao kia, đao trong tay lại càng chém hung dữ lưu loát, trong lúc nhất thời chỉ thấy
nơi vốn yên tĩnh bí mật trở nên tiếng gió gào thét đao ảnh lộn xộn ngân
châm như mưa thuốc bột lan tràn.
Tiếng chém giết phía ngoài càng
lúc càng nhỏ, mà hai người càng đấu càng đơn giản, khinh công của Ôn
Noãn tuy thế gian ít người có, nhưng ở nơi này trong không gian thu hẹp
cũng không có nhiều tác dụng lớn, vả lại võ công thường thường, chỉ mạnh hơn khoa tay múa chân một chút, kiên trì lâu như vậy với chiêu thức bén nhọn của đối phương hoàn toàn ỷ vào thân hình linh hoạt và phấn độc
ngân châm ép thế công của đối phương đồng thời không thể không tránh né
tự vệ.
“Hèn hạ, chỉ biết dùng độc tính hảo hán gì!” Rốt cuộc,
trên khuôn mặt của đối phương có thân thể cường tráng lộ vẻ tức giận,
bực mình nói.
“Vô sỉ, chỉ biết dùng đao tính là nam nhân gì!” Ôn Noãn bĩu môi châm biếm ngược lại.
“Dùng đao như thế nào mà không tính là nam nhân?” Đối phương đột nhiên vung một đao sau đó tức giận nói.
“Bổn công tử nhớ có một bảo điển, trên đó có một công pháp rất quan trọng
viết là như vậy: Muốn luyện thần công, vung đao tự cung, ngươi đao không rời tay, chẳng lẽ lúc nào chuẩn bị vung đao tự cung?” Chân mày Ôn Noãn
khẽ nhếch cười đến giễu cợt.
“Vung đao tự cung?” Đối phương nhíu mày lại.
“Không sai.” Ôn Noãn nhìn chính xác một khe hở, đột nhiên đá một cước ra.
“Oa ~”
Một tiếng gào tê tâm liệt phế, mũi chân Ôn Noãn khẽ đá, đao trong tay đối
phương rơi xuống, trong nháy mắt đến tay nàng kê ngược lại lên cổ hắn,
môi nàng khẽ nhếch, tầm mắt lướt xuống chỗ phía dưới eo ếch đối phương
đang cong hai chân lại kẹp chặt, cười nói: “Có muốn trải nghiệm một chút tư vị của vung đao tự cung không?”
Nếu là trước đây còn chưa
hiểu ý tứ của những lời này, nhưng dưới tình huống “Công khai” như vậy
còn không hiểu, trừ phi hắn là kẻ ngu, mồ hôi lạnh ròng ròng chảy xuống, sắc mặt trắng bệch, mắt hổ trợn lên giận dữ nhìn nàng, cắn răng nói:
“Ngươi dám!”
Ôn Noãn lại tự nhiên cười một tiếng, “Nếu không ta
thử một chút?” Vừa nói, cổ tay nàng đồng thời khẽ động, dùng hai đầu
ngón tay kẹp lưỡi đao thật mỏng nhắm ngay vào bộ phận quan trọng của
hắn.
“Ngươi, ngươi đừng làm loạn, ta chính là Tướng quân bình
định * Bàng Thiên được Thái hậu bổ nhiệm, nếu ngươi dám đụng đến ta dù
chỉ một sợi lông, ta nhất định sẽ diệt trừ cửu tộc nhà ngươi.” Bàng
Thiên nói đồng thời hai tay không biến sắc che bộ phận quan trọng.
(*) bình định: dẹp yên quân phản loạn.
“Tướng quân bình định do Thái hậu bổ nhiệm?” Tròng mắt Ôn Noãn lạnh dần, “Bình định, bình người nào?” die~nd a4nle^q u21ydo^n
“Tất nhiên là loạn quốc tặc Hàn Vương Quân Dập Hàn.” Trên khuôn mặt Bàng Thiên tràn đầy vẻ kiêu căng.
“Dựa vào ngươi?” Ôn Noãn lạnh lùng cười một tiếng, “Xách giày cho Hàn Vương
còn không xứng, ngươi đã là người của lão yêu bà Thái hậu kia, vậy ta
càng không có đạo lý xuống tay lưu tình.”
“Ngươi không sợ ta diệt cửu tộc nhà ngươi?” Bàng Thiên bị lời của nàng làm cho hoảng sợ giật
mình trong lòng, cố hết sức trấn tĩnh nói ra một cách trấn định.
“Diệt cửu tộc?” Ôn Noãn nhìn hắn như nhìn kẻ ngu ngốc, “Một người chết diệt
cửu tộc của ta như thế nào, hả?” Nàng cực kỳ khinh miệt nhìn hắn từ đầu
đến chân một lần, “Ngươi nói ta trước giết sau cung ngươi? Hay là cung
ngươi rồi sau đó giết?”
“Trước cung sau giết tính ra ổn thỏa.” Một âm thanh cực kỳ vui thích theo gió mà đến.
Lòng căng thẳng của Ôn Noãn buông lỏng, Bàng Thiên lại cực kỳ tức giận nói:
“Bạch Ưng ngươi tên tiểu nhân bỉ ổi, thế nhưng lại phái người đánh lén,
có bản lĩnh đánh một trận với ông đây.”
“Binh bất yếm trá *,
chẳng lẽ Bàng Tướng quân thân là Tướng quân lại không hiểu điểm thông
thường này?” Bạch Ưng ôm cánh tay, dáng đi không nhanh không chậm đi
tới, ánh mắt cực kỳ xấu bụng nhìn chằm chằm chỗ Bàng Thiên che chắn,
nghiêng đầu nói với Ôn Noãn, “Vị công tử này thật sự có tầm mắt, lại
nghĩ ra một cách chết cứng mềm lưu loát như vậy, thật sự khiến Bạch mỗ
bội phục.”
(*) binh bất yếm trá: chiến tranh không ngại dối lừa; việc quân cơ không ngại dối trá
“Thật ra thì đây chỉ là biện pháp bình thường nhất, nếu Bạch Thống lĩnh muốn
kiến thức, vậy cũng không ngại làm mẫu vài loại cho Bạch Thống lĩnh.” Ôn Noãn hơi trầm ngâm nghiêm mặt nói.
“... Ngươi có bản lĩnh một
đao giết chết ta đi.” Bàng Thiên gào lên giận dữ, từ nhỏ đến lớn hắn đã
khi nào bị áp bức và lăng nhục như vậy.
“Ta tự nhiên có bản lĩnh
này, nhưng ngươi yên tâm, ta tuyệt đối không dùng với ngươi.” Ôn Noãn
nhàn nhạt quét mắt nhìn hắn, uy hiếp không tính là trấn áp.
Bàng
Thiên bị tức đến lồng ngực phập phồng kịch liệt, mà Bạch Ưng bị Ôn Noãn
gợi lên hăng hái, trước mắt chỉ cảm thấy vị huynh đài này đúng là một
người thần kỳ, hắn hơi thu lại nụ cười, mang theo vài phần nghiêm nghị
nói: “Các hạ đã biết ta là Bạch Thống lĩnh, chắc hẳn cũng biết ta là
người của Hàn Vương, không biết các hạ có thể nể mặt ta giao Bàng Thiên
cho Hàn Vương xử lý không, nếu các hạ bằng lòng có thể theo ta đến dưới
trướng Hàn Vương làm tay sai, nếu các hạ không bằng lòng, ta cũng chắc
chắn đưa hậu lễ cảm tạ.”
“Tại hạ đã mến mộ uy danh Hàn Vương từ
lâu, nếu có thể ở dưới trướng Hàn Vương điện hạ dốc sức, tại hạ tất
nhiên cầu còn không được, vậy Bàng Thiên này coi như là lễ ra mắt của
tại hạ, giao cho Hàn Vương điện hạ xử lý.” Ôn Noãn thuận theo đáp ứng.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
“Chủ thượng, thuộc hạ dẫn người kiểm tra nghiêm ngặt các giao lộ đi Ký Châu
cũng không tra ra được vị trí của Ôn cô nương, nhưng ngược lại Minh
Nguyệt các tung ra tin tức nói Các chủ của các nàng đã trở lại, cũng
đang có xu hướng chiêu mộ người dưới.” Thanh Nham nói.
“Âu Dương
Minh Nguyệt?” Nam tử mặc áo đỏ ngồi phía trên nghiêng người, đỡ cằm trầm ngâm, “Bổn tọa nghe nói Âu Dương Minh Nguyệt này có giao tình không nhỏ với Ôn Noãn, Ôn Noãn ngủ mê man hắn ta liền biến mất, Ôn Noãn mới xuất
hiện hắn ta cũng liền xuất hiện.” Hắn nghiêng mặt hơi trầm xuống, “Ngươi đi điều tra quan hệ giữa hai người như thế nào.”
“Vâng.” Thanh
Nham vừa mới ra cửa, lúc này nghe thấy tiếng chuông vang vang bay bổng
mà đến, hắn chạy nhanh lắc mình nhường qua, như vậy mới không bị bóng
dáng đỏ như lửa lướt gấp mà đến vung roi đánh trúng. die nda nle equ ydo nn
“Cô Nhiễm ca ca.” Bóng dáng kia vừa rớt xuống đất, lập tức vui mừng đánh về phía nam tử ngồi phía trên.
“Công chúa.” Giọng nói nhàn nhạt của Mạnh Cô Nhiễm nam tử mặc áo đỏ bị gọi là “Cô Nhiễm ca ca” không hề lạnh lùng chút nào lại khiến cho bóng dáng đỏ rực nhiệt tình trong nháy mắt dừng chạy như bay, bước chân lại hơi
ngượng ngùng tiến lên phía trước.
“Cô Nhiễm ca ca, huynh trở lại
lâu như vậy rồi, thế nhưng một lần cũng không đi thăm Lăng nhi.” Trong
giọng nói của Vu Nguyệt Lăng lộ ra uất ức nồng nặc.
“Công chúa
cành vàng lá ngọc, bổn tọa thân là nam tử không tiện ra vào chốn hậu
cung.” Mặc dù khóe môi Mạnh Cô Nhiễm mỉm cười, nhưng giọng nói lại vô
cùng hờ hững.
“Cô Nhiễm ca ca huynh gạt người, rõ ràng trước kia
huynh không phải như thế.” Mắt Vu Nguyệt Lăng đột nhiên vương đầy nước
mắt tố cáo, “Có phải bởi vì nữ nhân huynh mang về chết rồi sống lại
không?”
“Đoạn Lăng, tiễn Công chúa hồi cung.” Mạnh Cô Nhiễm đứng dậy rời đi.
“Công chúa, mời.”
“Mau tránh ra.” Vu Nguyệt Lăng tức giận đẩy Đoạn Lăng chạy ra ngoài, trong
lòng cũng đang lửa lớn hừng hực mãnh liệt thiêu đốt, tất nhiên là vì nữ
nhân đó, trước kia Cô Nhiễm ca ca rất tốt với nàng, kể từ sau khi nữ
nhân này xuất hiện, tất cả liền thay đổi, nàng nhất định phải rút gân
lột da nữ nhân kia.
--- ------Puck.d.đ.l.q.đ---- -----
Theo Bạch Ưng đi vào trong quân, Ôn Noãn cũng không lập tức được bố trí đi
gặp Quân Dập Hàn mà được bố trí vào trong doanh trướng nghỉ ngơi, nàng
kiềm chế kích động trong lòng, rửa mặt, định ngủ trước một giấc nuôi
dưỡng tinh thần, nhưng nàng nằm trên giường lăn trái lăn phải đầy đầu
đều là bóng dáng của Quân Dập Hàn, đuổi không đi xua không ra, chỉ có
thể mặc cho những bóng dáng này điên cuồng chiếm cứ lấy mỗi một dây thần kinh của nàng.
Cứ như thế sau nửa canh giờ, Ôn Noãn cuối cùng
nhảy từ trên giường xuống vén rèm đi ra ngoài, nàng muốn đi hóng mát một chút, còn bị hắn giày vò tra tấn như vậy, nàng không thể không bị suy
nhược thần kinh.
Bên ngoài doanh trướng cách đó không xa có một
hồ trong suốt, Ôn Noãn vốn định đi đến bên hồ hóng mát một chút khiến
đầu óc tỉnh táo, kết quả nàng vừa mới đi lại gần, thấy bên cạnh cách đó
không xa, có một bóng dáng thon dài, mặt nhìn mặt hồ lẳng lặng mà đứng,
gió nhẹ lướt qua, thổi loạn tóc hắn nhưng lại không thổi tan lạnh lẽo cô đơn bao phủ quanh người hắn.
Trong lòng Ôn Noãn căng thẳng, hắn hình như gầy hơn trước kia!
Nàng ổn định tâm thần, đang định dùng phương thức cực kỳ tự nhiên tiến lên
chào hỏi hắn, lại thấy Ngọc Dao khoác một chiếc áo choàng trên cổ tay
nhanh chóng tiến đến, vẻ mặt cực kỳ dịu dàng phủ thêm áo choàng cho hắn, nhỏ giọng dặn dò: “Vương gia, gió nổi lên, thân thể ngài mới tốt lên,
vẫn nên trở về trong trướng nghỉ ngơi trước đi.”
Trái tim Ôn Noãn khẽ nhéo, khi đầu óc còn chưa đuổi kịp tiết tấu trong lòng, lúc này đã
đi tới trước người Quân Dập Hàn, cười nói: “Tại hạ nhìn thấy sắc khí
Vương gia không được tốt, trùng hợp tại hạ hiểu một chút y thuật, không
biết Vương gia có thể để cho tại hạ có cơ hội điều dưỡng thân mình cho
Vương gia không.”
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT