“Như vậy, còn thật sự phải cám ơn Tinh phi nương nương.” Ôn Noãn lạnh lùng nhìn nàng ta nhếch môi cười, “Nhưng cho dù ngươi tính hết tất cả mưu kế thì như thế nào?
Cuối cùng không phải vẫn rơi vào kết cục bị đánh vào lãnh cung sao, cái
gọi là ác giả ác báo, lời này luôn không sai.”
“Ôn Noãn, ngươi
cho rằng hôm nay bổn cung đặc biệt tới đây chính là vì giải đáp nghi
hoặc cho ngươi.” Dao trong tay Ôn Tinh lại để sát thêm vào cổ vài phần,
vào thời điểm đó máu tươi chảy ròng ròng trên da thịt mịn màng, nhưng
nàng giống như hoàn toàn không cảm thấy đau đớn, còn cười đến làm cho
người ta cảm thấy rợn cả tóc gáy, “Hôm nay bổn cung tới là muốn nói cho
ngươi, đồ bổn cung không có được, bổn cung tình nguyện phá hủy cũng
không thể tiện nghi cho ngươi để ngươi lấy được.” Ánh mắt nàng dần trở
nên lạnh lẽo tàn nhẫn, tiếng nói giống như mang theo nguyền rủa ngàn năm âm trầm vang lên, “Bổn cung lấy máu lấy mạng của mình nguyền rủa ngươi, hễ là người Ôn Noãn yêu chắc chắn sẽ chết yểu, hễ là người ngươi coi
trọng chắc chắn sẽ làm hèn mọn, hễ là chỗ ngươi vui sẽ là đau, ngươi đời đời kiếp kiếp sống trong khổ sở giày vò, không được giải thoát.” Nàng
nói xong ngửa mặt lên trời cười dài thê lương, dưới chân lại đột nhiên
tung người nhảy lên từ tường thành xuống.
Mặc dù nàng ta nhảy bất ngờ, nhưng phía dưới Mục An vẫn ở trong trạng thái đề phòng lập tức phi thân lên đỡ được nàng ta ở không trung, giao cho một thị vệ bên cạnh
trầm giọng phân phó: “Mang về lãnh cung canh chừng thật kỹ, chờ Hoàng
thượng xử lý.”
“Ôn Noãn, ngươi không chết tử tế được, ngươi không phải... Ưmh...” Ôn Tinh bị thị vệ bắt đi, tiếng mắng giận không ngừng
truyền đến, hai người thị vệ lập tức bịt miệng nàng ta lại, nhanh chóng
mang đi.
Ôn Noãn lạnh lùng trở lại trong kiệu, đội ngũ một lần
nữa tiến về Hoàng cung, nhưng lòng của nàng không cách nào bình tĩnh,
cũng không phải bởi vì bị nàng ta nguyền rủa, mà những lời đó lại chọc
trúng lòng nàng giờ phút này, cũng nói trúng kết cục sắp tới. Dieễn ddàn lee quiy đôn
Lúc này, nàng rất muốn lập tức trở về Vương phủ hầu bên cạnh hắn, rất muốn cùng hắn bình bình thản thản qua một đời, vậy
mà, lại không thể.
Đôi tay nàng hung hăng siết chặt áo bào của
mình, mặc cho móng tay đâm vào lòng bàn tay cũng không buông ra, giống
như có như thế mới khiến cho mình có sức mạnh tiếp tục hướng về phía
trước.
Đội ngũ rước dâu dừng lại trước Phượng hoàng đài, bách
quan đứng hai bên, màn kiệu được vén lên, Ôn Noãn được hai ma ma đỡ
xuống, xuyên qua rèm che dao động có thể nhìn thấy Quân Hạo Thiên mặc
một bộ đồ đỏ đứng ở trên đài cao lặng lặng chăm chú nhìn nàng, mà Mộ
Dung Tịnh ở bên cạnh cười không ngớt nhìn nàng, giữa chân mày là vẻ cao
quý tao nhã theo thói quen, nhưng đáy mắt tràn ngập ý lạnh, cũng chỉ là
một quân cờ muốn thoát khỏi lòng bàn tay bà mà thôi, cuối cùng, không
phải vẫn ngoan ngoãn trở lại lòng bàn tay bà sao.
Ôn Noãn từng
bước một tiến về phía trước, trăm mét thảm đỏ không xa, nhưng nàng lại
chỉ cảm thấy mỗi một bước như đi trên mũi đao, lòng đều giống như gặp
lửa mạnh thiêu đốt, đi mỗi một bước, nàng lại cách xa hắn một bước, rốt
cuộc, bước chân nàng dừng lại ở chính giữa sân rộng trước đài Phượng
hoàng.
Tròng mắt đám bách quan đồng đoạt chăm chú nhìn vào nàng,
trên trán lễ quan đổ mồ hôi hột, nhưng nàng lại không nhúc nhích giống
như đã ăn sâu bén rễ ở chỗ đó, tròng mắt Quân Hạo Thiên dần ảm đạm
xuống, chẳng lẽ đến giờ phút này nàng vẫn định đổi ý? Còn nụ cười trên
mặt Mộ Dung Tịnh dần dần cứng đờ, đáy lòng bà đột nhiên dâng lên dự cảm
xấu, trong đầu đột nhiên nhảy lên một câu nói trước đây không lâu khi
đàm phán với bà Ôn Noãn đã nói: “Nếu ta dùng tính mạng làm giá cao thì
sao?”
Trong lòng bà hoảng hốt, bỗng nhiên đứng lên nhìn về phía
Ôn Noãn, cảm giác nắm toàn cục trong tay trước đây trong nháy mắt bị
giận dữ thay thế, nữ nhân này chẳng lẽ thật sự muốn lấy tính mạng mình
làm giá cao để thoát khỏi nắm tay của bà?
Ngay sau đó, cảnh dưới đài Phượng hoàng đã xác nhận suy đoán của bà, bà đã đoán đúng!
Bầu trời tối đen, Ôn Noãn giật mũ phượng trên đầu ném xuống, búi tóc suôn
mượt tuột xuống tung bay theo gió, đầu ngón tay lại cởi bỏ áo bào đỏ
thẫm xuống lộ ra quần áo tơ thuần màu trắng bên trong, đất bằng đột
nhiên nổi cuồng phong, vù vù bay múa càng có vẻ giống như dáng người đơn bạc của nàng bất cứ lúc nào cũng sẽ theo gió mà đi.
“Mộ Dung
Tịnh.” Giọng nàng lạnh lùng, “Ngươi thân là Thái hậu nước Linh, thế
nhưng lại sử dụng thủ đoạn hèn hạ hạ độc ta, lại dùng tính mạng của ta
uy hiếp ta hưu Vương gia gả cho Hoàng thượng, dùng cái này gây xích mích rối loạn trong Hoàng thất, ngươi rắp tâm cái gì?”
“Đừng có nói
xằng nói bậy, rõ ràng chính là ngươi hồng hạnh xuất tường, có tư tình
với Hoàng thượng muốn gả cho Hoàng thượng, tại sao lại nói ai gia ép
ngươi?” Mộ Dung Tịnh lạnh lùng khiển trách, “Người đâu, bắt tiện phụ này lại cho ai gia.”
“Nếu có người dám tiến lên nửa bước, ta lập tức dùng máu tươi tưới Phượng hoàng đài.” Cổ tay Ôn Noãn khẽ đảo, đoản kiếm sáng ngời chỉ thẳng vào tim.
“Hà Nhi!” Quân Hạo Thiên vẻ mặt căng thẳng, bước nhanh định xuống đài đi tới chỗ nàng.
“Đứng lại.” Trong cuồng phong, Ôn Noãn kiên định đứng vững vàng, “Quân Hạo
Thiên, ngươi thân là Hoàng thượng nước Linh, chẳng lẽ lại không phát
giác ra mưu kế của Thái hậu, bà ta không phải lợi dụng ta để cho hai
huynh đệ các ngươi tương tàn ngồi làm ngư ông đắc lợi sao, mà ngươi thế
nhưng lặp đi lặp lại nhiều lần rơi vào trong bẫy của bà ta không hề cảnh giác, ngươi như thế sao xưng ngồi đường hoàng trên ngôi vị Hoàng đế
nước Linh chứ?”
“Không phải, Hà Nhi, ta...” Quân Hạo Thiên vội
vàng định giải thích, nhưng mà lời hắn nói ra đến một nửa lại khựng lại, môi mặc dù mấp máy nhưng không cách nào tiếp tục nói nữa, hắn nên nói
cho nàng biết như thế nào, hắn và Dập Hàn từng là huynh đệ thân nhất,
chỉ có điều ngôi vị Hoàng đế này, do phụ hoàng hạ một di chiếu để cho
hắn phải đề phòng kiềm chế huynh đệ ruột của mình, hắn ngồi trên ngôi vị Hoàng đế này liền cần phải vừa gánh vác trọng trách đất nước vừa không
thể làm trái với di mệnh của phụ hoàng, cho dù hắn không biết phụ hoàng
luôn thương yêu Dập Hàn tại sao lại hạ một đạo di chiếu như vậy, nhưng
hắn cần phải tuân theo, không ai biết khi hắn làm như vậy thì trong lòng hắn đau khổ và căm hận nhường nào, bọn họ rõ ràng là huynh đệ nâng ly
nói cười không có gì giấu nhau, cũng bởi vì Hoàng quyền này mà đi càng
lúc càng xa nhau, không thể tiếp tục quay đầu lại.
Trong lòng hắn đã sớm biết mưu kế của Thái hậu, nhưng vẫn không thể diệt trừ, chỉ có
thể trơ mắt nhìn thế lực của bà tăng trưởng, dùng cái này khắc chế Dập
Hàn, suy cho cùng hắn không muốn ngay mặt là địch với Dập Hàn, nhưng
nàng là một quân cờ hung ác cuối cùng này khiến cho hắn không cách nào
không gia nhập vào trở thành quân cờ của bà ta, chỉ vì hắn, thật sự
không có cách nào buông nàng được!
“Ngươi cái gì?” Ôn Noãn nhìn chằm chằm vào hắn, “Tại sao không nói?”
“Ta...” Trong lòng hắn hoàn toàn chua chát, cổ họng đau nhức, cuối cùng lại chỉ có thể nói, “Nàng nói không sai, ta thật sự không thích hợp ngồi trên
ngôi vị Hoàng đế.”
“Hoàng thượng.” Các bách quan kinh hãi cùng
nhau quỳ xuống, rối rít tức giận trợn mắt mà nhìn trừng trừng vào Ôn
Noãn đang đứng ngạo nghễ trong sân.
Ôn Noãn không để ý tới sự
phẫn nộ của bách quanh, mắt lạnh lẽo xẹt qua Quân Hạo Thiên rơi lên Mộ
Dung Tịnh đang che ngực cười lạnh, nàng quyết tuyệt cười một tiếng: “Mộ
Dung Tịnh, ngươi cho rằng ta sẽ thật sự vì chính cái mạng này của mình
mà nghe theo lệnh của ngươi trở thành yêu cơ * khơi lên gió tanh mưa máu trong Hoàng thất làm thiên hạ loạn lạc?” Khóe môi nàng khẽ nhếch, giọng không lớn nhưng lại vang dội cả đài Phượng hoàng, “Ta, Ôn Noãn, đời này kiếp này, sinh là người của Quân Dập Hàn, chết là quỷ của Quân Dập Hàn, đợi kiếp sau sẽ gặp gỡ hắn.” Dứt lời, đoản kiếm trong tay nàng giơ lên
cao đột nhiên đâm lên đầu.
(*) yêu cơ: chỉ những mỹ nhân tuyệt
sắc nhưng gây ra đại họa liên lụy đến các quân vương, thường là nguyên
nhân làm sụp đổ triều đại trong văn hóa không chỉ Trung Quốc mà cả các
nước đồng văn như Nhật Bản, Hàn Quốc và Việt Nam.
Hôm nay trên
Phượng hoàng đài, trước mặt bách quan, Thái hậu bức chết nàng, nàng thân là Hàn Vương phi, bách quan sẽ không bỏ qua cho Mộ Dung Tịnh!
Hôm nay nàng nói ra sự thật, Mộ Dung Tịnh bức chết nàng, Quân Hạo Thiên sẽ không bỏ qua cho bà ta!
Hôm nay nàng bộc bạch tâm tình, rưới máu tươi Phượng hoàng đài, có lẽ đổi tới cho hắn nửa đời sau yên ổn vô ưu!
Quân Dập Hàn, từ biệt!
“Hà Nhi!”
“Phu nhân!”
Hai tiếng gào giận dữ hoảng sợ vang lên, đoản kiếm trong tay Ôn Noãn khi
chạm đến da thịt trong nháy mắt bị đánh rơi trên mặt đất, ngay sau đó
thân thể được một lồng ngực quen thuộc siết chặt trong ngực, chặt đến cả người nàng đều đau, đau đến không thở nổi, nhưng trong giờ khắc này tim của nàng lại không cách nào khống chế mà tự tung tự tác nhảy lên.
Hắn không phải đến tận đêm khuya mới có thể tỉnh lại sau đó hoàn toàn quên nàng sao?
Mưa, mưa tầm tã trút xuống, dính ướt áo tất cả mọi người, nhưng lại xối
không ra hai người đang ôm chặt nhau không rời nhau dán sát lòng nhau!
“Sao chàng lại tới đây?” Nàng ngẩng đầu lên, cố gắng mở to mắt nhìn hắn,
nước mưa rào rào mang theo nước mắt tràn ra trên vành mắt nàng mà chảy
xuống mặt nàng.
“Vì sao ta lại tới?” Ánh mắt Quân Dập Hàn đỏ lên
lạnh lùng nhìn nàng, giọng nói trong hung ác lại lộ ra khẽ run nói, “Có
phải nếu như ta không đến nàng sẽ chết ở đây, sẽ bỏ ta lại rời ta mà đi? Ôn Noãn, sao nàng có thể tàn nhẫn như vậy! Nàng và hứa hẹn một đời
nghèo khó phú quý sinh lão bệnh tử vĩnh viễn không chia cách, sao có thể tùy tùy tiện tiện ném ta lại?” Hắn hung hăng nắm hai cánh tay của nàng, lực lớn giống như định bóp đứt hai cánh tay nàng, phát tiết toàn bộ đau đớn trong đáy lòng ra ngoài, “Lòng của nàng rốt cuộc làm bằng gì, ta
phí hết tâm tư ủ nóng nó, nàng lại có thể trong chớp mắt hoàn toàn làm
lạnh nó, rút người ra từ trong thế giới của ta gọn gàng như thế, nàng đã tuyệt tình như vậy, sao không xóa sạch cả nàng ở trong trí nhớ của ta,
để cho đời này ta giống như chưa từng gặp nàng, chưa bao giờ yêu nàng,
chưa từng đau lòng khổ sở như vậy.”
“Ta...” Ôn Noãn nói không
thành tiếng, quay đầu đi nhắm chặt mắt lại, lại không dám đối mặt với vẻ mặt khổ sở đau lòng lúc này của hắn, hắn không biết, nàng thật sự hoàn
toàn xóa sạch tình cảm của hắn với nàng.
“Tại sao không nói chuyện?” Xung quanh người Quân Dập Hàn toàn khí lạnh nghiêm nghị nhìn sát nàng.
“Xin lỗi.” Lúc này, nàng đã không biết có thể nói gì nữa, trong mưa to bàng
bạc quanh thân, thất vọng đau khổ thấu xương vỡ ra thành đau.
“Ta muốn không phải là câu xin lỗi của nàng.” Quân Dập Hàn gào lên giận dữ, điên cuồng hôn lên môi nàng, như muốn nuốt lấy nàng vào trong bụng.
Trên đài Phượng hoàng, Quân Hạo Thiên đứng lẳng lặng không cho bất kỳ ai đến gần, bóng dáng mơ hồ lộ ra hơi thở bi thương cứ ở trong màn mưa nhìn
hai người đang ôm hôn, có phải hắn đã sai lầm rồi không, ngay cả bước
hôm nay là một bước trong kế hoạch của nữ nhân kia, nhưng hắn cảm giác
không phải là một bước ép nàng rút đao ra tự sát.
Suy cho cùng, bỏ lỡ, không phải là sai, mà thật sự đã bỏ lỡ!
Mộ Dung Tịnh đã sớm lặng lẽ tránh sang một bên kia mưa rơi lạnh lùng nhìn
hai người đang ôm hôn trong mưa và đám bách quan vẫn quỳ tại chỗ không
làm gì,hạ lệnh: “Lệnh cung tiễn thủ chuẩn bị, toàn bộ bắn chết!” Vì bảo
đảm không chút sơ hở, bà đã đổi toàn bộ thành người của mình ngay từ
trong cung.
“Vâng.” Vương công công lĩnh mệnh rời đi.
Cuồng nhiệt ôm hôn, cho dù đã không thở nổi, nhưng hai người ai cũng không
lui ra, giờ khắc này bên bờ sinh tử, giờ khắc này ở trong lòng hắn thời
gian nàng lưu lại đã không nhiều.
Cuồng phong tứ phía, mưa giăng
đầy, cả màn trời tối tăm giống như tấu một khúc ca buồn, bên ngoài đài
Phượng hoàng, mũi tên bốn phía lên dây chờ phân phó.
Vẻ mặt Mộ
Dung Tịnh lạnh lùng tuyệt tình, hai bóng dáng tươi đẹp trên đài Phượng
hoàng ở trong màn mưa này lại rất rõ ràng, tay bà chậm rãi nâng lên,
khăn gấm ở đầu ngón tay buông lỏng, vạn tên cùng bắn!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT