Chiều dài sợi dây đã đến đoạn cuối, nhưng nàng vẫn không tìm được món đồ nàng muốn tìm, sương mù dày đặc nặng nề bao trùm lấy nàng, sáng suốt nhất lúc này tuyệt đối chính là tìm thêm sợi dây nữa thì tốt hơn, nhưng nàng lại trực tiếp cởi sợi dây cột bên hông ra, mười ngón tay bấu chặt lấy vách đá, giống như con thằn lằn dán thân thể thật chặt lên vách đá tiếp tục tìm kiếm.

Nửa canh giờ, một canh giờ, hai canh giờ... Khi hơi sức nàng sắp suy kiệt thì cuối cùng, cỏ tiễn độc tản ra ánh sáng nhạt như màu máu ở trong sương mù dập vào mắt nàng, vẻ mặt tràn đầy mồ hôi bởi vì hao tổn sức lực quá độ mà hơi tái nhợt dâng lên nụ cười, chịu đựng mùi hôi thối nồng đậm trong mũi, tơ bạc trong ống tay áo nhanh chóng phóng ra, chỉ trong chớp mắt bụi cỏ tiễn độc đã rơi vào trong lòng bàn tay nàng, nàng không dừng lại chút nào, lập tức mượn chỗ lồi nơi vách đá tung người lên.

Tiếng rắn sì sì vang lên sau lưng, mùi tanh hôi mãnh liệt nhanh chóng đánh tới, Ôn Noãn không quay đầu lại, ngân châm trong ống tay áo như gió lớn mưa rào mãnh liệt bắn ra, bay vài cái, khi nàng đã mắt gấp nhanh tay bắt được sợi dây cởi ra lúc trước trong sương mù, chỉ cần nhờ sợi dây này cuối cùng nhảy lên trên vách núi thì tình thế xấu của nàng có thể thay đổi.

Nhưng thân thể của nàng vừa mới bay lên trời, dưới ánh trăng một “Roi bạc” to lớn nhức mắt lại trong sương mù nhanh như tia chớp cuốn lấy hai chân nàng đột nhiên kéo xuống rồi, vách đá lớn bằng miệng chén bị sợi dây cuốn lấy vang lên “Rẹt rẹt” lại xuất hiện vết rách, mà “Roi bạc” dưới chân nàng càng dây dưa chặt đến như muốn xoắn đứt nửa thân thể của nàng, Ôn Noãn chau mày chịu đựng đau đớn như kim châm trên đùi, một tay nắm chặt sợi dây, một tay kia rắc thuốc bột trong ống tay áo ra, trong nháy mắt thứ đồ ẩn núp trong sương mù dày hơn bắt đầu lăn lộn, Ôn Noãn thừa dịp lực đạo của nó ở trên đùi mình thả lỏng, phi thân đi lên. die nda nle equ ydo nn

“Răng rắc”, tiếng gãy lìa chát chúa truyền vào trong tai Ôn Noãn, cây khô lớn bằng miệng chén mang theo cành lá đập tới đầu nàng, cái gì gọi là họa vô đơn chí, giờ phút này nàng rốt cuộc trải nghiệm chân chính, mũi chân vừa rời khỏi vách đá, bởi vì thân thể né tránh nghiêng lui về phía sau tránh cây khô, sau một khắc đã bay lên, cả người nàng lẫn hai tay bị con trăn bạc điên cuồng xuyên qua đám sương mù cuốn lấy ngực, miệng to bằng chậu máu mang theo mùi hôi thối nồng nặc kèm lửa giận ngập trời đang chụp xuống đầu nàng.

Sống chết chốc lát trong điện quang hỏa thạch *, còn chưa kịp đợi cảm thán một câu ông trời muốn diệt ta thì nhìn thấy dưới ánh trăng có một bóng dáng cao ráo bay bổng lướt tới, ánh sáng lạnh của trường kiếm trong tay thoáng qua, trước mắt chính là máu tươi văng tung tóe, tia máu lan tràn, thân thể nàng đang bị con trăn cuốn lấy, trong quá trình rơi xuống, gió gào thét bên tai, rốt cuộc kịp cảm thán một câu: Quả thật là trời muốn diệt ta!

(*) điện quang hỏa thạch: Chỉ ánh sáng của tia chớp, lửa của đá lấy lửa. Vốn là từ của Phật gia, chỉ sự vật đến rồi đi trong nháy mắt. Hiện nay được dùng để miêu tả sự vật biến mất trong nháy mắt giống như tia chớp và lửa của đá lấy lửa. Cũng được dùng để chỉ hành động nhanh chóng, ra tay trước hạn định. (Theo Baidu).

Ôn Noãn tỉnh lại trong mùi thịt, nàng sờ eo đứng dậy nhìn con gà rừng nướng đến vàng óng ánh chảy mỡ trên đống lửa trước mắt, lại nhìn hoa rơi lả tả màu sắc rực rỡ chung quanh, ngẩng đầu nhìn chính là trời cao bao la không gợn mây, ánh mặt trời chói mắt, sau đó cầm lấy gà rừng đã nướng chín bắt đầu ăn.

“Mùi vị tốt chứ?” Trong giọng nói trong trẻo lạnh lùng mang theo chút tức giận đè nén vang lên.

“Cũng không tệ lắm.” Ôn Noãn mút mút cổ gà đã gặm xong, lúc này mới tỏ vẻ không nỡ giơ một đùi gà duy nhất còn dư lại lên, “Chàng đói chưa, có muốn nếm thử một chút không?”

Nàng thấy khóe môi Quân Dập Hàn mím chặt lạnh lùng nhìn chằm chằm vào nàng, lơ đễnh xé miếng thịt nhét vào trong miệng, giọng hơi hàm hồ: “Xem ra Vương gia không đói, vậy ta không khách khí.”

Quân Dập Hàn nhìn dáng vẻ hoàn toàn lạnh lùng vô vị không hề biết sai của nàng, lửa giận trong lòng dâng cao, tối hôm qua nếu như hắn đến muộn trong chốc lát... Lửa giận phừng phừng lên cao trong lòng hắn lập tức bị thùng nước đá dập tắt, lạnh đến toàn thân hắn phát run, hắn hít sâu một hơi cố đè lạnh lẽo trong lòng này xuống, lạnh lùng nói: “Nàng có biết rốt cuộc nàng đang làm gì hay không?”

“Biết chứ.” Ôn Noãn nghiêm trang gật đầu, nhét miếng thịt gà cuối cùng vào trong miệng, “Ăn thịt gà.” Nói xong, không hề để ý đến khuôn mặt xanh mét trong nháy mắt của hắn nữa, đi tới bên cạnh bờ sông rửa tay, sau khi rửa sạch tay, trực tiếp chọn một cành đào phát triển rất tốt, nằm ở phía trên ngủ, từ đầu đến cuối chưa từng liếc hắn một cái. d1en d4nl 3q21y d0n

Nàng tức giận!

Quân Dập Hàn rốt cuộc ý thức được hàm ý của thái độ lạnh nhạt này của nàng, nhưng sao trong lòng hắn lại không nổi giận, khi hắn nhìn thấy nàng thiếu chút nữa bị vùi thân vào trong bụng trăn, thấy nàng rớt xuống vách đá thì tâm tình tê liệt cực kỳ khủng hoảng đó, hắn nghĩ cả đời này của hắn cũng không bằng lòng đi trải nghiệm lần nữa nhưng vĩnh viễn cũng sẽ không bao giờ quên.

Hắn nhìn bóng lưng gầy nhỏ của Ôn Noãn, ý lạnh lửa giận trong mắt dần bị bất đắc dĩ thương tiếc thay thế, rồi lại ở trong bất đắc dĩ thương tiếc này càng lúc càng lộ vẻ mềm mại, nàng vì hắn, cho dù có thể mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng cũng đến cứu hắn, như thế, có tính là nàng đã yêu hắn không?

Tròng mắt hắn khẽ nhếch, phi thân nhảy lên gốc cây cách Ôn Noãn hơn trượng, đưa lưng về phía nàng nằm xuống, lúc này mới giơ tay áo lên lau vết máu tràn ra bên khóe môi, nắm quyền che trên môi đè ép dục vọng định ho khan về.

Có lẽ do thời gian quá mức yên tĩnh, có lẽ không khí này quá mức tốt đẹp, Quân Dập Hàn dâng lên mệt mỏi, bất tri bất giác đã ngủ.

Vốn đã lây ôn dịch lại sử dụng nội lực mở huyệt đạo bị ngân châm phong tỏa dẫn đến nội thương, Ôn Noãn thu ngón tay đang bắt mạch về, tròng mắt phức tạp nhìn Quân Dập Hàn, nàng thật sự hận không thể hung hăng đánh cho hắn một trận, có thể tưởng tượng khi nguy cơ sống chết ngay trước mắt, hắn giống như thần đột nhiên bay xuống chém trăn cứu nàng, hơn nữa trong lúc này xác định nàng rơi xuống vực thì hắn không chút do dự tung người nhảy xuống làm đệm ở dưới người nàng, nghĩ như thế, một lời tức giận của nàng đã bất tri bất giác tiêu tán, trong lòng co rút nhanh đến khó chịu.

Nàng chậm rãi cúi người xuống, môi dần dần lại gần môi mỏng có vẻ hơi tái nhợt của hắn.

“Nàng đang định làm gì?” Môi của nàng vừa định kề cận môi hắn, mi mắt hắn nhếch lên, ngay sau đó đột nhiên mở mắt cau mày xoay đầu, vừa che miệng vừa nhỏ giọng quát. dinendian.lơqid]on

“Hôn chàng!” Trong mắt Ôn Noãn dâng lên buồn bực, trực tiếp đè trên người hắn, đưa tay nhanh như chớp đẩy ống tay áo đang che miệng của hắn, không chút khách khí hôn xuống, giống như một ác bá cưỡng chiếm tiện nghi của thiếu nữ.

Khi hắn xuất hiện ngay trước mắt nàng thì vẫn cố ý giữ một khoảng cách với nàng, bây giờ nàng không phải đánh vỡ khoảng cách này không thể!

Quân Dập Hàn hơi kinh ngạc nhìn Ôn Noãn giống như bá đạo mãnh liệt trước mắt, thế nhưng kinh ngạc chỉ là điện quang hỏa thạch trong nháy mắt, nếu nàng không sợ hãi, vậy hắn sao phải sợ, cứ thân cận như thế, cho dù không muốn nàng bị nhiễm ôn dịch nhưng cũng không thể theo ý hắn, hắn cần gì phải khước từ món ngon chủ động đưa tới.

Nụ cười nơi đáy mắt hắn dẫn đến khóe môi khẽ câu, đưa tay giữ chặt gáy nàng, để cho nàng càng thêm dán vào mình, môi lưỡi càng thêm lập tức cầm lại quyền chủ động.

Ôn Noãn sau khi trải qua môi lưỡi Quân Dập Hàn rửa tội, vẫn không lây ôn dịch, nhưng Quân Dập Hàn lại bắt đầu sốt cao, da bắt đầu sưng đỏ, giống như tất cả người bệnh bị ôn dịch, bắt đầu phát triển theo quá trình ôn dịch xâm nhập, thẳng tiến đi về phía trước, cũng không bởi vì thân phận Vương gia đặc thù của hắn mà đối đãi tăng nhanh hay thả chậm tốc độ.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play