Hôn đến mệt, Tôn Duệ lúc này mới nhớ ra mà nhìn phòng ở. Bởi vì thân mật tiếp xúc nên hắn hơi có chút phản ứng sinh lý, theo bản năng mà muốn lẩn tránh. Xoay người nhìn trái nhìn phải, bình luận bố cục trong nhà.

"Khụ, khụ..."

Cao Vinh có chút mất tự nhiên, hắng giọng một cái. Kỳ thực, anh đã nhìn ra rồi, nhưng cũng không có vạch trần. Anh có chút không biết phản ứng thế nào với tình huống này. Chẳng lẽ cứ nói với Tôn Duệ "Em cứ cương đi đừng để ý đến tôi"?

...

Bọn họ hiện tại đang ở trạng thái "Dường như có thể tiến thêm một bước, nhưng cả hai đều không biết đối mặt với tình huống này thế nào".

Tôn Duệ tuy tích cực, nhưng chuyện như vậy hắn cũng sợ. Sợ mình sơ ý một chút, Cao Vinh sẽ cảm thấy không ổn, nhận ra rằng với đàn ông quả thật không được, sau đó lật thuyền. Vì vậy, hiện tại hắn có chút giống rùa đen rút đầu, Cao Vinh không đề cập tới, hắn cũng không nói gì, bảo trì trạng thái hiện tại cũng hạnh phúc rồi.

Cao Vinh cũng không phải hoàn toàn không để ý việc này. Cũng không phải là vì, anh vẫn chưa hoàn toàn thích ứng sao...

Thuận theo tự nhiên đi. Cao Vinh thầm hạ kết luận. Nếu Tôn Duệ đã liều mạng để tạo cơ hội cho hai người ở chung, thì sau cứ thuận theo tự nhiên mà phát triển.

Có phải nhanh quá không? Cao Vinh thử tìm kiếm, tuy rắng thấy như đã nhận thức nhau rất lâu, nhưng thực tế mới chỉ xác định quan hệ tầm hơn một tuần___ quá thần kỳ. Không tới mười ngày đã ở chung.

Thực ra, hai người mấy tháng trước đã ở chung rồi.

Tôn Duệ ngồi trên sàn làm bộ dọn đồ trong va ly, quay lưng về phía Cao Vinh, nuốt nướng bọt, nhiệt độ trên người có vẻ hạ xuống một chút. Hắn không nhịn được, dùng khoé mắt thử liếc Cao Vinh: Ảnh không phát hiện đâu nhỉ?

Cao Vinh còn đang thất thần, quay đầu liền thấy Tiểu Hoa đang mở hai mắt tròn vo nhìn anh chằm chằm, lúc này mới phát hiện chưa có thả nó từ bao mèo ra.

"Myaaaoo~~"

Tiểu Hoa đại khái đang nói "Ba rốt cục cũng nhớ đến con?"

Cao Vinh mở khoá ra cho nó, muốn vuốt hai cái động viên một chút, tâm tình Tiểu Hoa lại không tốt mà xông ra, sau đó chui xuống gầm ghế.

"Ai, mai con mới muốn ra à...? Cao Vinh quỳ xuống, hướng về phía gầm ghế dỗ dành một chút thấy không có kết quả, đành coi như thôi.

Tôn Duệ giằng co hơn nửa ngày, mang cả nhà lẫn người theo, lúc này mệt mỏi, liền chạy tới phòng ngủ, không chút khách khí mà thả người xuống giường nằm co quắp. Nói thế nào cũng là phòng của hắn mà.

Cao Vinh nhìn đống đồ mới sắp xếp một nửa, chất đống trên sàn, bất đắc dĩ tự mình giúp hắn.

"Phòng em mai dọn cũng được..." Tôn Duệ có chút ngượng ngùng.

"Tiện tay thôi, em cứ nằm đi." Cao Vinh cũng không nghĩ nhiều, anh không phải không biết tật lười biếng lôi thôi của Tôn Duệ.

Tôn Duệ có chút bất an trong lòng, nhưng giường nằm thực thoải mái quá, hắn đấu tranh tư tưởng một lát, cuối cùng cũng không có ngồi dậy.

"Không phải em không muốn giúp, em chỉ bị giường vây khốn thôi." Nửa giờ sau, Tôn Duệ giải thích với Cao Vinh, người đang giúp hắn xếp đồ vào tủ.

Cao Vinh đáp lời: "Vâng vâng vâng, tôi nhìn ra được. Sau đó tôi định đến siêu thị, mua cho Tiểu Hoa chậu cát mèo, cả thức ăn cho chó và mèo nữa... Gần đây cũng không có hàng quán nào, phải mua chút thực phẩm về làm nữa."

"Em cũng đi!" Nghe nói phải ra ngoài, Tôn Duệ cũng lấy lại tinh thần. Dưới cái nhìn của hắn, cùng nhau đi siêu thị với cùng nhau xem phim đều tạo một loại cảm giác thân mật giống nhau.

"Không phải em bị vây khốn rồi sao?" Cao Vinh hỏi ngược lại.

Tôn Duệ làm bộ không nghe thấy.

Cao Vinh thở dài, đưa tay ra: "Vậy em đứng lên đi?"

Tôn Duệ vội vàng kéo tay anh, đứng lên, rồi tiện đà ghé sát vào Cao Vinh.

"Đồ kẹo đường dính người." Cao Vinh dở khóc dở cười.

"Em không nhịn được mà..." Tôn Duệ tự cảnh tỉnh rằng dính người quá là một tật xấu. Trước đây ở cùng Lưu Tư Hiền, hắn cũng có một khoảng thời gian cư xử như vậy, cứ vây quay đối phương. Giờ đây đối với Cao Vinh là tâm ý tương thông, sợ mình cứ như vậy lại gây hiệu ứng xấu, tâm tình càng trầm trọng: "Việc đó, em như vậy có phải làm anh thấy phiền không?"

"Nghĩ gì thế. Em như vậy rất tốt." Cao Vinh cười cười, xoa nhẹ đầu Tôn Duệ.

"Thật sao? Nếu anh không thích thì phải nói cho em..." Tôn Duệ nửa tin nửa ngờ.

Cao Vinh không muốn hắn lại mở chế độ não bổ, nửa cương quyết tròng kính mắt đội mũ lên cho hắn, vì lý do an toàn mà bảo hắn choàng thêm cái áo khoác. Hai người đi đến siêu thị, trên đường vừa đi vừa nói tới chuyện này.

"Em không cần phải quá để ý đến những chuyện như vậy. Nếu tôi thấy không tốt ở điểm nào, tôi nhất định sẽ nói với em." Cao Vinh bảo đảo với Tôn Duệ.

"Được rồi... Vậy bây giờ em có điểm nào không tốt không?" Tôn Duệ lo âu hỏi, "Em cũng hiểu, nghĩ lại vẫn thấy em quấn lấy anh nhiều quá... Anh xem, chúng ta mới xác định quan hệ được mấy ngày, anh đi công tác, em lại cứ nhất định phải theo tới, còn mang cả Cơm Nắm cùng Tiểu Hoa tới đây."

"Em như vậy rất tốt, thật đấy." Cao Vinh lập lại những lời đã nói mấy phút trước, "Nói thật, so với việc đối tượng làm việc ở ngoài, mỗi tuần, mỗi tháng mới được gặp một lần, tôi lại càng yêu thích em thế này, lúc nào cũng đi theo tôi..."

Cao Vinh dừng lại một chút, lại nói: "...Những lời đó có phải gia trưởng quá không? Tôi muốn nói, nếu như em muốn đi làm cũng không thành vấn đề."

"Thật sao? Vậy ngày mỗi ngày em đều theo anh đến đoàn phim cũng được?" Tôn Duệ hoàn toàn không để ý nửa câu sau, mắt sáng lên.

Cao Vinh cũng không có ý định muốn giấu diếm cái gì, sảng khoái nói: "Chỉ cần em không quấy rối là được."

"Cái gì mà không quấy rối!" Giọng Tôn Duệ có hơi lớn, nhìn nguời đi đường xung quanh một chút, lại hạ giọng nói nhỏ, "Em cũng không phải một thằng nhãi lên tám."

"Nói thí dụ như muốn chơi xấu mà tham gia diễn chẳng hạn..."

Tôn Duệ bị chọt trúng ý đồ, bất mãn nói: "Em, em cũng không định làm qua loại chuyện phiền toái này. Hơn nữa, em mà tới đoàn phim của các anh, không phải tăng thêm danh tiếng à. Anh không thấy trước đây em khá nổi..."

"Muốn tăng nhân khí mà hạ thấp chất lượng sao?" Cao Vinh vạch ra không chút lưu tình.

Tôn Duệ cũng tự biết kỹ năng diễn xuất của mình thế nào, mất mặt mà hừ hừ hai tiếng, không biện luận gì.

Cao Vinh nhớ tới những gì mình nghĩ trước kia cho Tôn Duệ, lại hỏi hắn: "Em muốn tiếp tục đóng phim sao? Nếu em muốn, tôi có thể giúp em luyện tập. Đương nhiên, em theo chương trình học bài bản vẫn tốt nhất, dù sao thì tôi cũng không phải chuyên môn của tôi( *nguyên văn: "cách hành như cách sơn", ý muốn nói, đối với một người không theo chuyên môn thì ngành/ nghề đó tựa như một thế giới khác/ không thể hiểu hết, đại loại vậy)..."

Tôn Duệ ngoài dự đoán của Cao Vinh mà lắc đầu: "Em không muốn. Em thấy, nếu được thì quay vài cái quảng cáo, mà tham gia chương trình tạp kỹ vẫn là tốt nhất. Em không có thiên phú diễn xuất, cũng không có động lực chịu khó chịu khổ để học."

Lần trước khi nhắc đến chuyện này, Tôn Duệ hoàn toàn mê man, ngay cả lúc này cũng không dễ để suy xét. Cao Vinh cảm thấy đây có lẽ vẫn là con đường thích hợp với Tôn Duệ, hắn không thích có áp lực trong sinh hoạt, theo mong muốn của bản thân( *nguyên gốc: tuỳ tâm sở dục), vui vẻ đi làm là được rồi. Coi như ngày nào đó không thể làm được nữa, có không theo nghề này vẫn có thể sống thoải mái.

"Vậy mục tiêu kế tiếp cho chương trình tạp kĩ thì sao?" Cao Vinh thử giúp hắn đưa ra ý kiến, "Em cũng không thể không ra tác phẩm nào, chờ người ta luân phiên gửi lời mời cả đời chứ?"

"Nói cũng đúng. Nhưng hiện tại em có mục tiêu quan trọng hơn." Tôn Duệ nói thẳng.

"Hả? Là cái gì?" Cao Vinh không nghĩ tới Tôn Duệ lại cân nhắc đến vấn đề này, anh phải nhìn nhận lại đối phương rồi

Tôn Duệ nghiêng đầu, có hơi chút khó khăn giải thích: "Là... Trong quan hệ yêu đương, tiến thêm một bậc thang nữa."

Cao Vinh thầm xấu hổ cho bản thân hồi nãy. Sao anh lại hy vọng Tôn Duệ sẽ để ý chính sự cơ chứ.

"Tỷ nhử?" Cao Vinh nhìn chằm chằm Tôn Duệ, trực tiếp hỏi hắn.

"Kiểu như là... tầng 3 ấy." Tôn Duệ mở mịt đáp, theo bản năng mà dời mắt, chăm chú nhìn chằm chằm gạch lát sàn siêu thị.

Cao Vinh không nhịn được mà đùa hắn, giọng điệu tỏ vẻ rất bình tĩnh: "Nếu em muốn, hôm nay thử tầng nền cũng không có vấn đề gì. Em xem, chúng ta vừa lúc đang ở siêu thị đấy."

"Khụ, khụ...! Em không muốn, a, không phải, em có muốn, nghĩ là muốn, cơ mà hôm nay... Em cảm thấy không thích hợp cho lắm. Em cũng phải chuẩn bị..." Tôn Duệ bị sặc nước miếng, ho khan không ngừng.

Bác gái bên cạnh không nhịn được mà liếc mắt nhìn bọn họ, hai người đàn ông trẻ tuổi thì thầm to nhỏ trong siêu thị, luôn cảm thấy có chút quái dị. Nhưng bác cũng chưa xem "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", không biết Tôn Duệ, chỉ bất đắc dĩ lắc đầu một cái rồi bước đi.

"Em doạ người đi đường à?" Tôn Duệ lập tức dời đi đề tài ban nãy. Lúc rước, hắn vẫn thấy nên cùng Cao Vinh từ từ tiến triển thì mới nên chuyện, bằng không lại phản tác dụng. Mà vừa nãy, chính Cao Vinh lại nói cái gì? "Ngày hôm nay có thể"? "Tầng nền"?

Trong đầu Tôn Duệ bắt đầu sinh ra hàng loạt hình ảnh không thể miêu tả, mặt nhanh chóng đỏ bừng. Hắn nhịn không được liếc mắt nhìn Cao Vinh một cái, phát hiện ra nụ cười trên mặt đối phương, lúc này mới hiểu ra mình bị đùa bỡn.

"Anh đừng lấy chuyện như vậy trêu em ở nơi công cộng chứ?" Tôn Duệ nhỏ giọng oán giận.

"Xin lỗi xin lỗi." Cao Vinh lại đứng gần Tôn Duệ thêm mọt chút, "Nhưng ý của tôi là thật. Em không phải lo lắng về vấn đề "khi nào thì thích hợp". Nếu tôi đã đáp ứng xác định quan hệ với em, vậy nghĩa là tôi đã nghĩ rõ____ kể cả sự việc ở phương diện này. Cho nên, nếu em muốn, bất cứ lúc nào cũng thích hợp."

"Vâng..." Nhịp tim Tôn Duệ tăng nhanh không ngừng, Cao Vinh, người này nhìn như bình tĩnh lạnh nhạt, nhưng lại thẳng thắn như thế, rồi chiếm trọn toàn bộ suy nghĩ của hắn.( *chỗ này không chắc OTL)

"Sao anh lại ở siêu thị nói về vấn đề riêng tư này. Về nhà rồi nói..."

Cao Vinh suy nghĩ một chút: "Là ai gợi chuyện trước tiên ấy nhỉ?"

Tôn Duệ: "..." Lúc tranh luận, có vẻ như hắn mãi mãi phải ăn quả đắng rồi.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play