Trong lúc xem phim, hai người lại khá là chuyên tâm, Tôn Duệ thả lỏng rất nhanh. Cao Vinh lúc trước còn buồn bực không biết Tôn Duệ dính người có phải ảo giác của anh hay không, thì không bao lâu sau thì cái hãng keo da chó họ Tôn này liền hiện nguyên hình. Tiếp xúc thân thể không kiêng dè gì, hơn nữa, mấy câu nói lúc trước giúp Tôn Duệ vui lên rất nhiều, vừa xem phim, Tôn Duệ liền "được đà lấn tới", cứ dán sát vào Cao Vinh.
Cao Vinh tuy rằng rất muốn nói "Em mắc chứng xương sụn à", mà lời chưa kịp ra khỏi miệng vẫn thu lại. Tuy rằng ah không cảm thấy lời như vậy có thể gây ảnh hưởng gì đến Tôn Duệ... Dù sao thì cũng mới là giai đoạn đầu ở chung, chính mình vẫn chiều theo đối phương đi.
Hai người xem đến hơn nửa bộ phim thì liền tập trung vào nội dung, không còn tâm tình nhộn nhạo như lúc đầu nữa. Kỳ thực, hồi trước cùng nhau xem chương trình kia cũng gần gũi thế này, cảm giác cũng không có gì lạ.
Xem phim xong, cả cánh tay Cao Vinh đã tê rần. Một người trưởng thành như Tôn Duệ dồn nửa trọng lượng lên người anh không phải chuyện đùa. Tuy Cao Vinh cũng muốn nhắc hắn hai câu, nhưng nhìn thấy biểu tình đắc ý của Tôn Duệ, anh lại không nói ra được, cuối cùng vẫn nghĩ "Thôi, cứ để em ấy dựa vào đi".
"Anh sao vậy?" Tôn Duệ bây giờ rất mẫn cảm với những vấn đề liên quan đến Cao Vinh, cứ thấy Cao Vinh chốc chốc lại liếc mình một cái rồi nhìn đi, tâm lý hắn bắt đầu bồn chồn.
"Sao anh không nói sớm?" Tôn Duệ lúng túng, "Em rất nặng sao? Nhưng em cũng không đè lên toàn bộ mà."
"Tốt xấu gì thì em... Haizzz, em nặng bao nhiêu? Bảy mươi?"
Tôn Duệ đính chính: "Lần trước cân thì tầm sáu mươi bảy... Hai ngày nay đều chạy tới chạy lui, khẳng định đã giảm đi chút ít!"
Tuy rằng cân nặng là vậy, nhưng nhìn Tôn Duệ cũng không to khoẻ gì cho cam, có lẽ là do nặng xương. Cao Vinh nắn nắn cánh tay hắn: "Có phải là em hơi gầy không?"
Tôn Duệ nhanh chóng cố gắng show ra đống cơ bắp không quá cường tráng của hắn: "Không có mà. Không phải ngày đầu anh nhìn thấy em cũng là dạng này sao? Từ nhỏ đã là vóc nguời này rồi. Nghe thì gầy, nhưng em chỉ cao có mét bảy lăm thôi à..."
"Sờ vào cũng thấy gầy." Cao Vinh so với Tôn Duệ thì cao hơn mấy cm, nhưng lại nặng hơn không ít, tổng thể nhìn cũng cân xứng. Thể trạng Tôn Duệ không quá tốt, thoạt nhìn sẽ thấy hơi gầy. Khi quay bộ phim trước kia, Cao Vinh còn tưởng rằng hắn cố giữ dáng, sau đó phát hiện người này ăn thì ăn, uống thì uống, một chút không có chú ý đến phương diện kia. Nghĩ đến đống diễn viên trong đoàn phim cái này không dám ăn, cái kia không thể ăn, Cao Vinh thấy ông trời cho Tôn Duệ cái phúc ăn uống.
Ngay sau đó anh lại hồi tưởng đến biểu hiện của hắn tại đoàn phim____ chỉ có thể nói, ông trời mở ra cho ngươi một cánh cửa, ắt sẽ đóng lại cánh cửa khác của ngươi...
"Anh thấy gầy tốt hơn hay mập một chút tốt hơn?" Tôn Duệ khổ sở nói.
Cao Vinh nói ra đáp án rất tiêu chuẩn: "Khoẻ mạnh là tốt rồi."
"Ừm... Em cứ thế này là tốt rồi mà?" Cao Vinh nói ra một đáp án tiêu chuẩn khác.
Tôn Duệ muốn cười nhưng không cười, biểu tình có hơi vặn vẹo: "Tuy rằng em thấy rất vui khi anh nói thế! Nhưng em cứ thấy câu này càng tiêu chuẩn hơn câu lúc nãy...!"
"Tôi nói thật." Cao Vinh cười nói.
Bị ngữ khí cùng nụ cười của Cao Vinh đánh bại, Tôn Duệ nhất thời nói không ra lời: "..."
Dùng các loại lý do nhàm chán ở lại nhà Cao Vinh đến tối, Tôn Duệ cuối cùng không thể không nhìn thẳng vào sự thật rằng "hắn còn phải về nhà". Nhà của Cao Vinh cũng không có bố cục gì khác so với nơi của Tôn Duệ, nhưng anh không có đồ dự bị, phòng ngủ khác bây giờ chỉ làm phòng chứa đồ cùng nơi làm việc mà thôi. Tôn Duệ nghĩ tới nghĩ lui, cũng thấy hai nguwoif vừa mới xác định quan hệ, bản thân cũng không thể ở lì nhà người ta không đi, vì vậy không thể làm gì hơn ngoài lưu luyến mà dắt Cơm Nắm về.
"Ngày mai em cũng không có gì làm..." Tôn Duệ đứng lại tại cửa, quay về phía Cao Vinh, không chút uyển chuyển nào mà nói.
Cao Vinh cũng đi đến cửa tiễn hắn, gật đầu nói: "Em cú ngủ muộn chút cũng được. Sáng mai tôi sẽ gọi em. Không phải là vẫn chưa trả chìa khoá cho em sao." Cao Vinh sờ sờ túi, tối qua mới nói được nửa câu thì bị Tôn Duệ ngắt lời. Kết quả, sau một ngày, cũng không có vẻ như cần trả lại chìa khoá cho đối phương nữa.
Nghe thấy Cao Vinh chủ động muốn qua nhà mình, Tôn Duệ phải nói là siêu cấp vui mừng, lập tức gật đầu nới được. Lại nói với Cao Vinh không cần trả lại chìa khoá, Cao Vinh cũng không xoắn xuýt cái này, quyết định trước tiên cứ giữ lại. Sau đó, Tôn Duệ lại hỏi xem Cao Vinh mai có muốn ra ngoài chơi không, mà trong thời gian ngắn hai người đều không có ý tưởng gì, vì vậy lại hẹn nhau mai rồi tính sau. Sau khi nói xong một đống lời, Tôn Duệ vẫn như trước không nhúc nhích, ngược lại, do dự đứng ở cửa, xoắn xuýt nhìn về phía Cao Vinh.
"Em lại sao vậy?" Cao Vinh có chút buồn cười hỏi, hai người họ đứng ở cửa cũng phải năm phút đồng hồ rồi.
"Khụ, cái kia..." Tôn Duệ che miệng đáp, "Em cũng không biết anh có cảm thấy là chúng ta tiến triển quá nhanh hay không... Em không bắt buộc anh đâu, em muốn nói, việc kia... Sắp tạm biệt..."
Cao Vinh giờ phút này phải dùng hết trí thông minh để hiểu được những gì Tôn Duệ vừa nói.
"Nói thật, tôi cũng hơi cảm thấy như vậy. Tuy rằng không phải không nghĩ qua, nhưng trong vòng một ngày, vừa xác định quan hệ cùng một người con trai, sau đó lại tiếp xúc thân thể, nhịp điệu này thật sự rất nhanh..." Cao Vinh thành thực thẳng thắn nói.
Tôn Duệ có chút không biết trốn vào đâu, che mặt nói: "Đúng là có chút, em cũng cảm thấy như vậy ha ha... Vậy em..."
Tiếng "trở về" vẫn chưa nói ra, Cao Vinh lại nói tiếp: "Nhưng tôi cũng không quá để ý, cứ thuận theo tự nhiên là tốt nhất." Nếu Tôn Duệ đề nghị, việc kia lúc này đúng là vào thời cơ thích hợp.
Tôn Duệ lộ vẻ mặt kinh ngạc, ngầng đầu nhìn về phía Cao Vinh. Thấy anh rất bình tĩnh, Tôn Duệ có chút không rõ có phải đối phương nói thế để ghẹo hắn hay không!
Hắn chậm nửa nhịp mới từ từ rời đi bàn tay đang che trên mặt: "Ô..."
Sauk hi Cao Vinh ghé sát đến, Tôn Duệ lập tức sốt sắng mà nhắm tịt mắt lại, một bộ "Anh muốn làm thế nào thì làm". Cao Vinh cảm giác được đối phương khẩn trương đến mức không tự chủ mà nhịn thở. Anh nghĩ, nếu bản thân không có động tác gì thêm, Tôn Duệ liệu có thể tự nghẹn đến ngạt luôn không.
"..."
Ở khoảng cách sát gần Tôn Duệ thế này, có vẻ không còn quen thuộc như dĩ vãng. Cao Vinh phát hiện, sau khi thay đổi thân phận cùng xác định mối quan hệ này của cả hai, rất nhiều việc trở nên khác biệt so với trước kia.
Vào lần gặp mặt đầu tiên, ấn tượng của anh đối với Tôn Duệ đơn giản chỉ là một "tên nhà giàu" đến đúng lúc đoàn phim đang gặp khó khăn. Sau khi trải qua rất nhiều chuyện, anh cảm thấy Tôn Duệ là một người bạn tốt, thoải mái khi ở chung. Rồi sau đó, không biết trải qua kiểu phản ứng hoá học gì, kết quả là, vào giờ phút này, người trước mắt lại là "người yêu" anh, khiến anh cảm thấy có chút lạ lùng.
Lúc này đây, nhìn một Tôn Duệ nhắm mắt thấp thỏm chờ đợi trước mặt, chính Cao Vinh cũng không tự chủ được mà khẩn trương, tim đập nhanh hơn.
Anh hơi cúi đầu, hôn lên môi Tôn Duệ. Người nọ rõ ràng vì căng thẳng mà thân thể phát run, nhưng rất nhanh cũng bình tĩnh lại, đồng thời không nhịn được mà mở mắt ra nhìn lén Cao Vinh. Kết quả, bởi vì Cao Vinh căn bản không hề nhắm mắt, khiến cho tầm mắt hai người đụng nhau.