Bận bịu nửa ngày, luôn cảm thấy mọi người trong đoàn phim đều có chút mất tập trung. Tuy rằng bên ngoài vẫn ầm ầm, trong giới giải trí coi như là một biến lớn, từ ngày hôm qua đầu đề đã treo trên top cả một ngày, nhưng nói trắng ra lại cho quan hệ gì với những người ở đây. Cao Vinh không nghĩ tới chút chuyện này có thể ảnh hưởng đến trạng thái của mọi người, chỉ quy vào bọn họ còn "quá non trẻ."
Giả Uyển Uyển trong nghề lâu, cũng gặp nhiều chuyện thế này, chẳng bị ảnh hưởng mấy. CÙng người khác phải quay lại cũng không oán giận, như bé ngoan mà cùng người ta quay phim chụp ảnh, so với bình thường không có gì khác biệt, rảnh rỗi là huýt sao vui vui vẻ vẻ.
"Cô lại rất thoải mái nhỉ."
"Việc không lien quan tới mình, quan tâm quá làm gì." Giả Uyển Uyển như không có vấn đề gì đáp lời.
"Cô lần trước trả rú rít với tôi, rằng bên vách có An Diêu Địch, làm cô kích động. Tôi còn tưởng cô thực sự thích cô ta. Nhưng giờ lại không thấy cô thất vọng gì." Cao Vinh hơi kinh ngạc, anh còn cho rằng chuyện này khiến tính bát quái của Giả Uyển uyển nổi lên, muốn hóng vui quên đường về cơ.
"Tôi chỉ nông cạn như vậy thôi,"( *đoạn này không hiểu lắm) Giả Uyển Uyển nói như vậy, "Còn nữa, việc như vậy trong giới giải trí, tôi đương nhiên cũng biết. Mọi người cũng không lien quan gì đến nhau mà."
"Ồ..." Cao Vinh ngẩn người, không nghĩ tới Giả Uyển Uyển có thể nói như thế. Nhưng nghĩ lại, người này không trêu vào phiền toái gì, lúc thường tuỳ tiện không có nghĩa là không có EQ. Ngược lại là do anh dùng cái nhìn quá phiến diện để đánh giá người ta.
Lúc này, di động của Cao Vinh rung lên, lúc làm việc anh đều chuyển sang chế độ rung. Tính ra cũng là thời gian chuyến bay của Tôn Duệ đã đến nơi, hẳn là đối phương nhắn tới cái tin báo bình an.
"Tôi đến rồi! Đang trên đường đi đến địa chỉ mà tổ chương trình gửi cho." Tôn Duệ nghe lời mà báo cáo.
Cao Vinh cũng vừa lúc đến giờ nghỉ ngơi, liền thuận miệng hỏi Tôn Duệ xem tổ chương trình sắp xếp, không nghĩ hỏi tới thì đối phương cũng không biết.
"Để tôi đi xem, bọn họ cũng không đề cập tới."
"Đài nào phòng vấn cũng không biết à?"
"...A, cũng không biết hic."
"... Mọi người đều đến?"
"Đúng vậy."
Cao Vinh cảm thấy có chỗ không đúng cho lắm. Không tiết lộ cho người tham gia thông tin buổi phỏng vấn, cũng không phải từng người đến mà là cả tập thể cùng đến thu phỏng vấn, nghe thế nào cũng thấy vô lý.
"Cậu đừng để bị người ta lừa đem đi bán đấy." Cao Vinh cằn nhằn.
"Tôi không có ngu ngốc đến thế! Tới đón đều là nhân viên công tác của tổ chương trình. Lại nói, ai muốn gạt tôi chứ."
"Còn lâu, anh đọc nhiều kịch bản quá. Tôi đến nơi rồi." Nói đến đấy, Tôn Duệ chụp một tấm gửi cho Cao Vinh.
Cao Vinh đương nhiên cũng chỉ nói đùa mà hôi, nhưng anh cam rthaays rằng Tôn Duệ đúng là "cái gì cũng không biết". Đương nhiên, anh suy đoán rằng đây là bên chương trình muốn chuẩn bị một kinh hỉ nào đó để tăng hứng thú của khán giả đối với chương trình, sẽ không có ảnh hưởng không tốt gì, cho nên anh cũng không nhiều lời.
Cao Vinh không thể không nhìn đến Tôn Duệ. Nói thế nào nhỉ, hắn vận âu phục, thực sự là chứng thực cho câu "người đẹp vì lụa". Nghĩ lại, kỳ thực, vào lần đầu gặp mặt, dù anh không biết Tôn Duệ, nhưng vẫn thấy đối phương rất thu hút. Quần áo quý phái, rất hăng hái, tất nhiên, phần nhiều vẫn là cảm giác "tôn trọng" theo bản năng khi biết đối phương là một trong những chủ đầu tư.
Sau đó, mọi chuyện rất nhanh xảy đến, cái hình tượng vừa lập ra liền tan vỡ như thuỷ tinh.
Thế nhưng, thời điểm hiện tại, lui một bước mà nhìn, Tôn Duệ xác thực vẫn rất là ưu tú. Có lẽ, mọi người xem đều có cảm giác như vậy phía bên kia màn hình đi.
Rất nhanh biến cố đã xảy ra, bên phỏng vấn nói rằng đột nhiên có việc gấp, cùng đi ra ngoài, chỉ để lại máy quay vẫn hoạt động ở bên trong. Máy quay ẩn cũng vẫn tiếp tục thu, lưu lại mấy người bên trong cứ ngẩn ra nhìn nhau.
Điện thoại di động để lại bên ngoài, không quá hai phút, đã có người ngồi không yên, chuần bị đi ra ngoài nhờ trợ lý đi lấy điện thoại, kết quả, rất nhanh phát hiện ra cửa đã bị khoá. "Hả? Vì sao không mở được cửa?"
Nghe thấy âm thanh nghi hoặc của Du Lâm, mọi người cùng nhìn sang, rất nhanh nhận thấy không phải Du Lâm lực yếu không mở được, mà cửa thực sự đã bị khoá.
Khán giả trước màn hình đều chú ý quan sát phản ứng của mọi người, chỉ thấy họ đều thử mở cửa, kết quả là cùng thất bại. Tôn Duệ thì đặc biệt ngố, ép cả người vào cổ mà vỗ vỗ, hướng ra phía ngoài gọi to "Có ai không, chúng tôi đang bị khoá ở trong!", khiến khán giả xem đài, bao gồm Cao Vinh đều bật cười. (* em nó bị đem ra làm trò hề huhu =)))))
Bên ngoài không ai đáp lại, hết sức kỳ quái. Trên lý thuyết, ở ngoài phải có rất nhiều nhân viên công tác mới đúng. Tôn Duệ một mặt mơ hồ, những người còn lại liên tục hiện lên biểu tình nghi hoặc. Có người ngồi trở lại trên ghế một lát, có người thì đi tới đi lui trong phòng tìm điện thoại, lại phát hiện bên phỏng vấn "có việc gấp" mãi vẫn chưa trở lại, ngoài cửa cũng không có tiếng động gì. Rất nhiều người chậm rãi hiểu ra sự tình.
"Có phải là do bên chương trình sắp đặt không?" Có người đưa ra ý kiến.
"Có khi vậy thật? Cũng nhàn rỗi không có gì làm, không bằng tìm tòi khắp nơi một chút."