Sau khi xuống lầu, Cao Vinh tâm tình phức tạp vào xe của Tôn Duệ. Vẫn như mọi ngày, chỉ là bầu không khí so với bình thường thì yên tĩnh hơn. Cao Vinh không lên tiếng, Tôn Duệ giống như có điều muốn nói, nhưng lúc lái xe không nên phân tâm, lại sợ chính mình quá ồn gây phản cảm, vì vậy chỉ có thể tự dằn vặt trong đầu.
Hai người cứ im lặng như vậy, lúng túng ăn xong bữa sáng, Cao Vinh vốn tưởng rằng vậy coi như xong việc, không nghĩ tới Tôn Duệ tiếp tục kiên trì muốn trở anh đến đoàn phim.
Cao Vinh có chút bất ngờ, nhưng anh nghĩ kỹ lại một chút, Tôn Duệ quả thật là một tên thần kinh thô, nhưng khi gần gũi với ai đó, đều sẽ móc tim móc phổi ra mà đối đáp với người ta, cái loại hành động nhìn qua không phù hợp với hắn này kỳ thực cũng bình thường... Một người như vậy mà vẫn sống tốt đến giờ, cũng rất không dễ dàng.
E rằng trời sinh tính tình đã vậy đi? Cao Vinh mặc cảm rằng mình không bằng người ta. Nếu như là anh, bị người bên cạnh lừa dối, sau này sẽ khó có thể mở lòng với ai khác. Ít nhất cũng rất khó lấy nhiệt tình mà theo đuổi lấy lòng đối tượng, đặc biệt là khi đối phương cũng không chắc có thể đáp trả lại tình cảm của hắn.
Ngâm nga được hai lần, âm thanh liền im bặt đi. Có lẽ Tôn Duệ theo bản năng hát nhỏ hai câu, đột nhiên nhớ tới Cao Vinh đang ngủ ở bên cạnh, vì vậy liền đem đoạn sau nín trở về trong bụng.
Cao Vinh cảm động, vô cùng vui mừng. Anh có thể không ngủ, nhưng nghe Tôn Duệ như thế, tuyệt đối sẽ không nhịn được mà bật cười.
Nói đến cũng kỳ, chỉ có hai câu như vậy, trong đầu Cao Vinh lại tự động lặp đi lặp lại, làm cho anh ngủ không xong mà cười cũng không được, cố gắng nín nhịn đến lúc đến phim trường, lúc này mới "mơ màng tỉnh giấc."
"Anh tỉnh rồi? Vừa vặn đến nơi."
Cao Vinh nghĩ thầm, cũng không "vừa vặn" lắm. Là ăn nhìn khung cảnh bên ngoài, đúng thời cơ thì mở mắt.
Tôn Duệ thả Cao Vinh xuống liền lái xe đi, không cố tình nán lại, ven đường dừng e cho Cao Vinh xuống còn không quên dặn dò: "Lúc sắp kết thúc gọi cho tôi, tôi lái xe qua!"
"Kỳ thực trong đoàn cũng có người ở thành phố này, tôi đi nhờ xe họ cũng được..."
Hắn dễ dàng như vậy đã rời đi, ngược lại khiến Cao Vinh hơi kinh ngạc. Anh còn cho là người ta còn muốn kì kèo bên lề đường một lát đấy.
Cao Vinh đến đoàn phim vào lúc Giả Uyển Uyển hoá trang xong, đang ngồi một bên xem kịch bản, cô gái này lúc thường nhắng nhắng nhít nhít, vào trạng thái làm việc vẫn rất nghiêm túc. Cao Vinh đến cũng không chú ý, một lòng cúi đầu chăm chú đọc kịch bản. Thẳng đến mấy phút sau, có nhân viên đoàn phim đến chào hỏi Cao Vinh, cô mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên.