Sau khi xuống lầu, Cao Vinh tâm tình phức tạp vào xe của Tôn Duệ. Vẫn như mọi ngày, chỉ là bầu không khí so với bình thường thì yên tĩnh hơn. Cao Vinh không lên tiếng, Tôn Duệ giống như có điều muốn nói, nhưng lúc lái xe không nên phân tâm, lại sợ chính mình quá ồn gây phản cảm, vì vậy chỉ có thể tự dằn vặt trong đầu.

Hai người cứ im lặng như vậy, lúng túng ăn xong bữa sáng, Cao Vinh vốn tưởng rằng vậy coi như xong việc, không nghĩ tới Tôn Duệ tiếp tục kiên trì muốn trở anh đến đoàn phim.

"Không, thật sự không cần đâu."

"Anh giờ mà về lấy xe thì phí thời gian quá, còn đón xe lại đắt."

Cao Vinh liếc xéo Tôn Duệ, dùng ánh mắt tỏ rõ bản thân anh không chút nào tin tưởng Tôn Duệ sẽ cảm thấy "đón xe rất đắt".

"Aizz, dù sao tôi cũng có xe, lại chẳng bận bịu gì, anh cứ để tôi đưa đi?"

Cao Vinh suy nghĩ một chút, nói: "Buổi tối tôi muốn về có lẽ cũng cần xe thì sao? Về nhà lấy xe cũng bớt việc."

"Không cần mà, để tôi tới đón. Tôi biết đường."

"Không muốn phiền tới cậu..." Cao Vinh lần đầu tiên thấy người theo đuổi nhiệt tình đến thế.

Tôn Duệ lập tức tỏ rõ tâm thái: "Không phiền phức không phiền phức, tôi thực sự rất rảnh."

Cao Vinh nghĩ thầm, tranh luận cái đề tài về nhà lấy xe hay không này cũng là Tôn Duệ đưa ra vấn đề, cứ như vậy phỏng chừng bọn họ phải mất thêm nửa tiếng đồng hồ nữa. "Không muốn làm phiền cậu" với "Tôi không cảm thấy phiền gì cả" qua qua lại lại một hồi, Tôn Duệ vẫn một bộ dáng thực quyết tâm, Cao Vinh không thể làm gì khác ngoài lui một bước, thua trận: "Rồi rồi rồi, cậu đưa đi..."

Tôn Duệ lập tức đứng lên cầm áo khoác: "Được. Vậy chúng ta cũng nên đi nhanh thôi? Nếu không thì sẽ muộn mất."

Cao Vinh cạn lời: "Thế bởi ai cứ cố chấp tranh luận nên mới thành ra thế này?"

Tôn Duệ phía đối dượng lập tức bày ra biểu tình "Tuyệt đối không phải tôi." Cao Vinh lười cùng hắn hơn thua, nhưng Tôn Duệ lại am hiểu nhất là làm giảm IQ đối phương sau đó lưỡng bại câu thương. Có lúc im lặng lại là cách tốt nhất.

Lên xe, Tôn Duệ qua kính chiếu hậu liếc Cao Vinh vài lần, lúc đầu giấu giấu diếm diếm nhìn như có tật giật mình, sau cũng liều mạng lộ liễu biểu lộ, chỉ còn kém dán bảng lên mặt ghi "Mau nhìn tôi! Nhanh nhanh nói chuyện với tôi đi!"

"Làm sao vậy?" Cao Vinh không nhịn được, nghiêng đầu hỏi một câu.

"Không có chuyện gì, ừm... Chỉ là hơi lo lắng, sợ đã làm anh thấy phiền phức."

"Híc, ừm... Kỳ thực cũng không sao," Cao Vinh có ghét bỏ cũng chỉ là tỏ vẻ một chút, mà thực chất, việc Tôn Duệ làm cũng không quá quấy nhiễu đến anh, "Là mọc trời mọc đằng tây sao, tự nhiên cậu lại lo lắng cái này?" Bắt đầu từ sáng nay đã như keo chó dính người là như thế nào?

Quả nhiên, Tôn Duệ giây sau đã trở mặt, cười hì hì nói: "Tôi biết anh sẽ không. Cho nên mới nói là "hơi lo" mà."

"..." Cao Vinh quyết định từ giờ đến lúc đến nơi sẽ không nói lời nào, tránh cho đối phương tiếp tục được đà lần tới.

Cả một tối không ngủ, anh nghĩ mình cũng cần nhắm mắt dưỡng thần một lát. Miễn cho đến lúc xảy ra sự cố ở phim trường, hiếm có khi đoàn phim ở trọng trạng thái thuận lợi, nếu anh lại là mắt xích đầu tiên bị hỏng thì thật quá khó nói.

Nhìn thấy Cao Vinh có chút mệt mỏi dựa vào ghế nghỉ ngơi, Tôn Duệ ngoài ý muốn không tiếp tục nói chuyện, chỉ im lặng lái xe, còn tiện tay tắt đài phát thanh.

Cao Vinh có chút bất ngờ, nhưng anh nghĩ kỹ lại một chút, Tôn Duệ quả thật là một tên thần kinh thô, nhưng khi gần gũi với ai đó, đều sẽ móc tim móc phổi ra mà đối đáp với người ta, cái loại hành động nhìn qua không phù hợp với hắn này kỳ thực cũng bình thường... Một người như vậy mà vẫn sống tốt đến giờ, cũng rất không dễ dàng.

E rằng trời sinh tính tình đã vậy đi? Cao Vinh mặc cảm rằng mình không bằng người ta. Nếu như là anh, bị người bên cạnh lừa dối, sau này sẽ khó có thể mở lòng với ai khác. Ít nhất cũng rất khó lấy nhiệt tình mà theo đuổi lấy lòng đối tượng, đặc biệt là khi đối phương cũng không chắc có thể đáp trả lại tình cảm của hắn.

Nhắm mắt lại, Cao Vinh lúc có lúc không suy nghĩ, đột nhiên nghe thấy Tôn Duệ bắt đầu ngâm nga, chính là giai điệu của đoạn nhạc mở đầu cho "Nhiệm vụ trạm tiếp theo", có điều, âm điệu không chuẩn, bài nhạc bị hắn ngâm thành một đoạn lung ta lung tung.

Ngâm nga được hai lần, âm thanh liền im bặt đi. Có lẽ Tôn Duệ theo bản năng hát nhỏ hai câu, đột nhiên nhớ tới Cao Vinh đang ngủ ở bên cạnh, vì vậy liền đem đoạn sau nín trở về trong bụng.

Cao Vinh cảm động, vô cùng vui mừng. Anh có thể không ngủ, nhưng nghe Tôn Duệ như thế, tuyệt đối sẽ không nhịn được mà bật cười.

Nói đến cũng kỳ, chỉ có hai câu như vậy, trong đầu Cao Vinh lại tự động lặp đi lặp lại, làm cho anh ngủ không xong mà cười cũng không được, cố gắng nín nhịn đến lúc đến phim trường, lúc này mới "mơ màng tỉnh giấc."

"Anh tỉnh rồi? Vừa vặn đến nơi."

Cao Vinh nghĩ thầm, cũng không "vừa vặn" lắm. Là ăn nhìn khung cảnh bên ngoài, đúng thời cơ thì mở mắt.

Tôn Duệ thả Cao Vinh xuống liền lái xe đi, không cố tình nán lại, ven đường dừng e cho Cao Vinh xuống còn không quên dặn dò: "Lúc sắp kết thúc gọi cho tôi, tôi lái xe qua!"

"Kỳ thực trong đoàn cũng có người ở thành phố này, tôi đi nhờ xe họ cũng được..."

"Lúc đó lại nói sau. Anh đi trước, lát gặp, đừng để lỡ việc." Tôn Duệ khoát tay áo một cái.

Hắn dễ dàng như vậy đã rời đi, ngược lại khiến Cao Vinh hơi kinh ngạc. Anh còn cho là người ta còn muốn kì kèo bên lề đường một lát đấy.

Cao Vinh đến đoàn phim vào lúc Giả Uyển Uyển hoá trang xong, đang ngồi một bên xem kịch bản, cô gái này lúc thường nhắng nhắng nhít nhít, vào trạng thái làm việc vẫn rất nghiêm túc. Cao Vinh đến cũng không chú ý, một lòng cúi đầu chăm chú đọc kịch bản. Thẳng đến mấy phút sau, có nhân viên đoàn phim đến chào hỏi Cao Vinh, cô mới bỗng nhiên ngẩng đầu lên.

"Chào buổi sáng." Giả Uyển Uyển vẫy tay.

"Chào. Chăm chỉ vậy, sáng sớm đã nghiên cứu kịch bản?"

"Cũng không khác được, đây là cần kiếm cơm, tinh thần chuyên nghiệp không có là xong đời. Tôi nói này, hai năm sau, nếu tôi vẫn không phất lên nổi, anh xem xem có thể xếp cho tôi một vai quần chúng không? Mà không thì mẹ nữ chính cũng được." Giả Uyển Uyển lảm nhảm vô cùng lành nghề, vừa mở miệng ánh mắt chăm chú khi đọc kịch bản ban nãy liền biến mất không còn.

"Ai, anh lớn như vậy mà còn để vành mắt đen thế kia, hôm qua đã làm gì?" Giả Uyển Uyển đột nhiên chú ý tới thần sắc uể oải của Cao Vinh, sau đó lập tức làm đậu tác "kéo khoá miệng", "... Tôi xin lỗi, không nên hỏi nhiều."

"Cô cả nghĩ quá rồi...!" Cao Vinh nghiến răng nghiến lợi nó. Năm nay của anh làm sao vậy, bên người toàn một đám ngốc xít.

"Chẳng lẽ là đau khổ vì tình?" Giả Uyển Uyển vừa dứt lời đã thấy Cao Vinh khẽ nhíu mày một cái, phát hiện mình nói mò mà cũng có khả năng đoán trúng, lập tức "ha ha" đáp, "Đạo diễn Cao am hiểu chuyện tình ái như vậy mà cũng có lúc khổ sở vì chuyện này sao?"

"Phim có kịch bản. Cuộc sống hiện thực có sao? Một đống việc đột nhiên ập tới, cũng có thể bị ép rồi nổ tung, cũng không thể lường trước." Cao Vinh vốn không phải là thích than thở với người lạ, nhưng đến lúc này vẫn là không nhịn được mà nói hai câu.

"Haizz, tình yêu vốn chính là như vậy." Giả Uyển Uyển nghiêm trang nói, phảng phất như một đạo sư đã thân kinh bách chiến giới hồng trần nhiều năm.

"Cô có bạn trai không?" Cao Vinh cau mày.

Giả Uyển Uyển dứt khoát nói: "Lúc sơ trung, tầm hai tháng, làm sao?"

Cao Vinh vô lực vung tay, ra hiệu cô không cần nói thêm nữa.

"Để tôi đoán xem. Là thế nào đây, là đột nhiên bị đá? Hay là đột nhiên được người ta tỏ tình?"

"..." Cao Vinh trợn mắt há mồm, "Có phải cô xem qua kịch bản rồi không?"

"Hả? Kịch bản gì cơ?" Giả Uyển Uyển một mặt mơ màng.

Lúc này nữ chính vừa vặn hoá trang xong, đi tới. Vai nữ chính trong phim một thân bệnh tật, cho nên đương nhiên gương mặt cần làm sao cho khí sắc kém đi một chút, trang điểm cũng mất thời gian. Giả Uyển Uyển lúc trước chính là đang chờ nữ chính, tuy rằng cô tò mò Cao Vinh mới chỉ nói một nửa, thế nhưng lúc công tác, cô vẫn ưu tiên cho đóng phim. Vì vậy cái đề tài này liền bị gián đoạn, cô nghĩ sau này có cơ hội, phải hóng hớt tiếp chuyện của Cao Vinh.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play