"Không cần đâu, nhưng tâm trạng tôi xác thực không tốt lắm... Bởi vì chuyện yêu đương."
"Khụ! Ra là thế... Thì ra cậu cũng có bạn gái." Đạo diễn không nghĩ tới Tôn Duệ lại đột nhiên nói như thế, nhanh chóng nhìn xung quanh xem có ai nghe thấy hay không. Trong giới giải trí, chuyện yêu đương như thế sao lại có thể tuỳ tiện nói cho người không quen cơ chứ!
Trở lại hiện trường quay chụp, bạn cùng nhóm hai tuần này của Tôn Duệ quan tâm hỏi han: "Cậu vẫn tốt chứ?"
"Ổn hơn rồi, sáng sớm trạng thái tôi có không tốt. Thật xin lỗi."
Mặc dù trên màn ảnh biểu hiện có chút lạnh nhạt nhưng bạn cùng nhóm này vẫn khá thân thiết với hắn, chỉ là một cô gái tương đối không thích nói chuyện mà thôi. Tổ sản xuất chỉ là làm nổi bật nét tính cách kia để tạo dấu ấn cho khán giả mà thôi.
"Vậy thì tốt." Đối phương lịch sự mỉm cười, cũng không tiến sâu truy hỏi lý do trạng thái hắn không tốt, rất biết chừng mực.
Đến buổi chiều, tinh thần Tôn Duệ tốt hơn rất nhiều. Đạo diễn thở phào nhẹ nhõm, ông sau khi bình tĩnh lại cũng tò mò không biết ai là người Tôn Duệ coi trọng, có phải ở trong giới hay không, hay có khi ở trong tổ sản xuất cũng nên. Kỳ thực, ông còn muốn để Tôn Duệ với ai đó "cọ cọ ra lửa"(*...chắc là tạo CP nhỉ?)____ so với cái tổ hợp "băng lửa kết hợp" hiện nay hiệu quả chắc cũng không tệ. Đương nhiên, vì muốn chương trình đạt hiệu quả tốt nên muốn ám muội chút thôi. Nhưng mà hôm nay Tôn Duệ lại có vẻ rất khó khăn với vấn đề này. Đạo diễn suy nghĩ một chút, vẫn quyết định sẽ bàn bạc trước với đối phương hai câu, không thành cũng không sao, mà thành thì càng tốt. Chắc Tôn Duệ là gay thì không quá để ý đến scandal nam nữ đâu nhỉ?
Tôn Duệ cũng không biết đến ý định này, từ nãy đến giờ, trong đầu hắn chỉ toàn "Đem tâm ý nói rõ một lần."Hắn tự vùng vẫy đấu tranh một hồi, cũng muốn đối với Cao Vinh coi như không có gì, đơn giản người ta không liên hệ với hắn, thì hắn cũng không chủ động đi tìm. Có lẽ, qua không bao lâu, hắn sẽ không chịu nổi. Kiểu người như Tôn Duệ, ngược lại sẽ càng nhớ đến kỷ niệm nửa năm sống chung kia của cả hai. Tuy rằng đều là những việc nhỏ nhặt, tỷ như lần đầu tiên uống rượu ở cửa hàng kia, hay là lần Cao Vinh đem cơm hộp đến nhà cho hắn... Trải qua một đợt "điểm tô ký ức đẹp đẽ" trong đầu, hắn lại nghĩ không nỡ cứ từ bỏ như vậy, muốn cào tâm nạo phổi.
Không thì... Hay là cứ thử nói ra? Muốn chết cũng phải rõ ràng.
Tôn Duệ nhớ tới hồi mình cấp ba, thầm mến một học trưởng, mà đến lúc tốt nghiệp người ta cũng không biết tâm ý của hắn; đại học cũng coi trọng một bạn cùng lớp, mới vừa tới gần người ta một chút, muốn từ bạn bè tiến lên, kết quả, chưa tới nửa năm người ta đã có bạn gái, hơn nữa, vừa mới tốt nghiệp đã kết hôn. Sau đó nữa, là Lưu Tư Hiền, hắn ám chỉ đôi chút, đối phương cứ như vậy liền dính lấy, khiến Tôn Duệ tưởng chừng cuối cùng cũng tìm được chân ái. Kết quả... Không đề cập tới cũng được.
Tôn Duệ càng nghĩ càng sầu, hắn tốt xấu gì cũng là một thanh niên đẹp trai sáng láng, bạn bè xung quanh đều thay đối tượng như thay áo, làm sao riêng hắn thì lại loạn thành như vậy?
Hắn cũng không ôm hy vọng ảo tưởng trước đây có thể biến thành may mắn lần này.