Cao Vinh vào giờ phút này có một suy nghĩ không đúng lúc cho lắm, a, thì ra thật sự tồn tại kiểu biểu tình "ngây như phỗng" này.
Việc Tôn Duệ đột nhiên xuất hiện không nằm trong dự tính của Lưu Tư Hiền. Cảnh tượng bị tóm lần trước so với bây giờ cũng không khác nhau mấy, có khi anh ta bắt đầu có bóng ma tâm lý rồi cũng nên.
"Anh nói tiếp đi? Vì sao không tiếp tục?" Tôn Duệ tiến lên một bước, gằn giọng nói.
"Tôi..." Lưu Tư Hiền có muốn nói cũng chỉ là mấy câu vừa rồi, lúc này mà lặp lại trước mặt Tôn Duệ chính là muốn ăn đòn, anh ta trầm mặc một hồi, nửa ngày mới lắp bắp: "Vì sao ngài lại ở đây..."
"Thế đây là bãi đậu xe nhà anh à? Tôi không thể đến đây sao?" Câu nào của Tôn Duệ cũng nồng nặc mùi thuốc súng, thực sự giận muốn phát nổ, căm ghét bản thân như mù của lúc trước, thế nào lại đối với cái dạng cặn bã này mê luyến mãi không thôi, "Ngược lại là anh, thật sự cũng đậu xe ở đây? Không phải từ trước đến giờ anh đều có người đưa đón sao? Thế giờ chỉ cho tôi xe của anh đi?"
Lưu Tư Hiền quả thật đuổi theo Cao Vinh để rút ngắn quan hệ, chứ nào có đậu xe ở đây, nói trùng hợp chỉ là mượn cớ, tự nhiên á khẩu không trả lời được.
"Anh cũng rất quan hệ tạo dựng quan hệ ha. Hiện tại mới thấy vòng giải trí không dễ chơi đi? Cùng với chân ái kia của anh dốc sức cùng nhau tiến lên nha," Tôn Duệ giễu cợt nói, "Cũng đừng hai ngày không chịu được lạnh nhạt, lại bỏ cô ta đi tìm một bà chủ nào đó đi?"
Tôn Duệ cứ thở ra câu nào là châm chọc câu đấy. Vào khoảng thời gian "yêu đương cuồng nhiệt" trước đây, Lưu Tư Hiền có thể nói là muốn gì được nấy, nào đã gặp qua bộ dáng này của Tôn Duệ, lúc này bị nói đến mặt lúc xanh lúc đỏ, không ra được một lời phản bác.
"Muốn tạo dựng quan hệ với Cao Vinh? Anh dừng luôn đi. Anh cảm thấy anh ấy sẽ tin anh sao? Chỉ uổng phí một phen tâm tư thôi."
Cao Vinh vẫn luôn đứng một bên diễn tròn vai người qua đường xem trò vui, không nói câu nào. Mà Tôn Duệ đột nhiên quăng tới ánh mắt "Này, phụ tôi cái coi", anh đành phải mở miệng, hắng giọng: "Tôi được nhiên là giúp Tôn Duệ. Anh đừng mơ tưởng nữa."
Lưu Tư Hiền còn tưởng rằng nãy Cao Vinh không nói gì là vì còn do dự, hiện tại mới hiểu, căn bản là đang nhìn anh ta diễn trò thôi.
"Bọn tôi không có lời nào muốn nói với anh, mong anh không làm chậm trễ thời gian của chúng tôi," Tôn Duệ sảng khoái, vung vung tay vỗ ai Cao Vinh, "Về nhà thôi."
Cao Vinh trơ mắt nhìn Lưu Tư Hiền chuyển từ biểu tình tức giận sang khó hiểu.
...Anh cảm thấy bị người ta hiểu lầm thì phải.
"Các người..." Lưu Tư Hiền không thể tin nhìn hai người họ.
"Chúng tôi ở cùng nhau đấy, sao nào?" Tôn Duệ cũng không ngại làm lớn chuyện, muốn thế nào để hả giận thì nói thế nấy.
Cao Vinh lúc này không thể làm mất mặt người ta, chỉ có thể thuận thế, trực tiếp kéo tay Tôn Duệ: "Là vậy, hiện tại chúng tôi đang ở cùng một nhà. Giờ đi được rồi chứ?" Anh cũng không có nói dối.
Tôn Duệ liếc Lưu Tư Hiền mọt cái, không nói tiếng nào lướt qua, cũng không quay đầu lại.
Lưu Tư Hiền như bị đóng băng một chỗ, nửa ngày không nói được tiếng nào, sắc mặt vô cùng gay go. Nhìn Tôn Duệ cùng Cao Vinh cứ như vậy rời đi. Anh ta đứng tại chỗ một chốc, cũng không luận ra trong lòng đang có cái tư vị gì, ấn nút thang máy, ngơ ngác trở lại đường cũ.
Bên này, hai người đi rẽ trái rẽ phải đến một chỗ ngoặt, Tôn Duệ qua khoé mắt không nhìn thấy Lưu Tư Hiền theo tới, quay đầu mới phát hiện mình cùng Cao Vinh đang dính chung một chỗ.
Tôn Duệ: "Hic, này..."
Cao Vinh quay đầu lại: "Sao?"
Tôn Duệ quay đầu lại nhìn quanh một lượt, xác thực không có ai, lúc này mới sốt sắng: "Cái này, cái này... Anh với tôi quá gần nhau rồi!"
Cao Vinh nhìn hắn một bộ không biết phải để tay đặt chân thế nào, cảm thấy buồn cười: "Này. Vừa nãy cậu cùng người kia cãi nhau, tôi bất đắc dĩ phối hợp với cậu còn không than câu nào, ngược lại cậu lại xấu hổ là sao nhỉ."
Nói rồi Cao Vinh lập tức thả tay ra, từ trạng thái gần như ôm đối phương chuyển thành khoảng cách bình thường.
"Vừa nãy là... Tôi không suy nghĩ đã nói, để cho hả giận đấy rồi sao?" Tôn Duệ lắp bắp đáp, "Anh... Anh và tôi làm sao giống nhau được! Anh là thẳng, cởi hết mà ôm ấp giai khác cũng chả có vấn đề gì."
"Không. Tôi thấy như vậy vẫn rất có vấn đề..." Cao Vinh cười khổ mở cửa xe, "Lên xe đi. Trước cũng không phải nói sai, quả thật là phải về nhà."
Tôn Duệ ngồi ở ghế phó lái, bình tĩnh lại, mới nhận ra mình lúc nãy vì xả giận mà kéo người khác vào cuộc, thực sự không có lý trí, thở dài một hơi thật sâu: "Xin lỗi, ban nãy tôi nhất thời nóng não, kéo anh vào... Nhưng mà anh yên tâm, nếu anh ta ra ngoài nói lung tung, tôi nhất định sẽ đứng ra làm sáng tỏ!"
"Cũng không sao, tôi không có vấn đề gì. Anh ta phỏng chừng làm thế nào cũng không phất lên được đâu. Mà chúng ta cũng không nói gì sai, chỉ để người ta hiểu lầm chút thôi mà." Cao Vinh cũng không phải quá lưu ý, đặt mình vào hoàn cảnh người khác suy nghĩ, anh có thể thông cảm được. Ngẫm lại biểu tình của Lưu Tư Hiền khi nãy, phát hiện tiểu kim chủ lúc trước mình muốn gì cho nấy cùng với đạo diễn đang muốn cọ quan hệ ở cùng một phe với nhau, phỏng chừng tức muốn ngất đi. Nói thật Cao Vinh cũng cảm thấy buồn cười, đồng thời có chút hả giận.
Tôn Duệ tiếp tục liên miên cằn nhằn mà phát tiết sự oán giận của hắn, rằng hắn rất giận Lưu Tư Hiền, hô hào rằng trước đó đầu hắn quả thật như bị nước vào.
Cao Vinh lái xe ra đường, ra khỏ hầm xe, mắt mới thoáng phát hiện mặt Tôn Duệ có chút hồng hồng.
"Cậu không sao chứ?" Cao Vinh cũng không cảm thấy lúng túng, lại còn cảm thấy đùa kiểu này khá vui.
"Tôi không!" Tôn Duệ cũng biết ban nãy tự làm mình xấu mặt, nỗ lực vì chính mình mà cãi lại, "Tôi bình thường không dùng khoảng cách gần như vậy tiếp xúc với nguời cùng giới...! Anh ở gần như vậy, phản ứng của tôi như thế là rất bình thường, bất kể đối tượng là ai... Arghh, anh hiểu không?"
Cao Vinh do dự nói: "Đại khái thì... tôi cũng hiểu."
"Hả?"
"Mà như vậy có nghĩa là cậu cực kỳ thiếu kinh nghiệm đối với việc này?" Cao Vinh nói đùa.
"..."
Kết quả là Tôn Duệ lâm vào trầm mặc.
"Thật đấy à..." Cao Vinh kinh ngạc, tuy rằng từ việc Lưu Tư Hiền cũng nhận ra Tôn Duệ có điểm ngô nghê, nhưng trong mắt anh, phú nhị đại là kiểu hàng được hoan nghênh, chuyện tình yêu gì đó cũng phải có nhiều.
"...Im đi, không được cười tôi," Tôn Duệ siêu cấp đau khổ mà vùi đầu vào hai tay.
Cao Vinh lái xe, hai mắt nhìn thẳng, hắng giọng một cái: "Khụ, kỳ thực cũng không có gì. Cậu xem, tôi cũng mới chỉ có một người mà thôi..."
Tôn Duệ: "..." Hắn cũng mới chỉ có một nguời đấy, là một tên tra nam giả gay không nói, hắn với người ta thậm chí còn chưa phát triển nổi đến giai đoạn ba.
"Tôi... tôi nói cho anh biết, nếu tôi là dị tính luyến, tôi đã sớm tìm bạn gái rồi. Thế giới này với người đồng tính không quá chào đón, anh hiểu không?" Tôn Duệ chấp nhất giải thích, tình yêu thời học sinh của hắn đều chưa nở đã tàn, nói tới nói lui cũng chỉ vì một chữ "thẳng". Thích phải giai thẳng thực sự là một nan đề khó giải, mặc dù hắn có tiền, tình tình tốt, nhưng cũng không tìm được lối thoát.
Nói trắng ra, lần này, theo một nghĩa nào đó, hắn cũng thất bại vì một chữ "giai thẳng" này.
"Tôi hiểu, tôi hiểu." Cao Vinh nhanh chóng đáp lời.
"Có phải anh đang cười trộm không?" Tôn Duệ nghiên răng nghiến lợi.
Cao Vinh lập tức lắc đầu: "Không có, tuyệt đối không có. Làm sao có khả năng. Thế giới này quả thực quá không công bằng." Không nghĩ tới, một người luôn được vị trước mặt nói thế giới không công bằng thế này, không công bằng thế kia để an ủi, lần này lại có thể dùng câu này an ủi ngược lại người ta.
Tôn Duệ lẩm bẩm hai câu, thế nào cũng như mình đang kiếm cớ gây sự, vì vậy liền ngậm miệng không nói nữa.
---------------
Hai đứa nó vẫn chưa yêu nhau OTL Đọc mà sốt hết cả ruột huhu.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT