Hai tuần sau, bệnh viện đệ nhất Phù Qua thành.

Trong khoang chữa bệnh, Lý Diệu đang say giấc nồng, chỉ là hai tròng mắt phía dưới mí mắt vẫn điên cuồng nhúc nhích biểu thị rằng hắn vẫn còn đang tu luyện trong mơ.

Tạ Thính Huyền mặt đầy cảm xúc nhìn hắn. Cuối cùng, ông ấy hỏi lại vị bác sĩ Cố một lần nữa: “Bác sĩ Cố, trò Diệu vẫn không có dấu hiệu chuyển biến tốt nào à?”

Vị bác sĩ lắc đầu, nói: “Thầy Tạ, thầy có tâm, nhưng loại trọng thương ở não, linh căn hoàn toàn bị xé rách này khác hẳn với những loại vết thương bình thường, không phải thời gian cứ trôi qua là sẽ có chuyển biến tốt đẹp đâu! Thầy nhìn này, đây là bản báo cáo tình hình mấy ngày gần đây của trò Diệu. Sóng điện não của em ấy vô cùng kỳ lạ, độ khai phá linh căn thì lúc cao lúc thấp, cao nhất đạt đến 17% rồi lại rớt xuống chỉ còn 4% sau 10 phút. Điều này chứng tỏ rằng não của em ấy càng ngày càng không ổn định. Nói cách khác, trong não của em ấy đang có một trận gió lốc càng ngày càng mãnh liệt càn quét, phá hủy não bộ. Một bệnh nhân như vậy, cho dù có tỉnh lại thì thầy thấy em ấy vẫn là nhân tài mà Thâm Hải viện cần sao?”

Tạ Thính Huyền do dự thật lâu rồi thở dài, thật dài. Sau đó, ông ta cũng đi đến một góc, khởi động cái tinh não mini, liên lạc với Thâm Hải viện.

Một bà lão nhỏ gầy xuất hiện trên cái quang màn. Bà ta khoác một cái trường bào sợi tơ vàng vô cùng kỳ lạ. Hình như bà ấy là một người mù, trong hốc mắt lõm sâu có hai ngọn lửa màu tím lập lòe, thỉnh thoảng còn vụt ra khỏi hốc mắt, bắn nhanh ra tia sáng kinh dị.

Trước mặt bà lão, sắc mặt của Tạ Thính Huyền trở nên vô cùng nghiêm trang, nói khó khăn: “Viện trưởng Sở, có thể cho tôi thêm một tuần không?”

“Thầy nói xem?”

Trong quang màn, bà lão mù nói nhạt. Giọng nói của bà ta vô cùng khàn, chói tai, như thể cổ họng đã bị thanh kiếm sắt rạch qua. Bà lão nói: “Tôi thừa nhận rằng thằng nhóc mà thầy đang coi trọng là một thiên tài. Nhưng nó đã biến thành như thế rồi thì sao thầy lại phải tiếp tục lãng phí thời gian vì nó? Thâm Hải viện chúng ta là ngôi trường đại học có thực lực mạnh nhất, lịch sử dày nhất toàn Liên bang. Mỗi năm có không biết bao nhiêu thiên tài muốn vào học, thiếu một “thiên tài” này thì có là gì? Hơn nữa, trong trường còn có vài dự án còn đang chờ thầy trở về chủ trì. Trong đó có một cái còn hợp tác với quân đội, dự án về pháp bảo đột kích loại mới nhất cho đơn binh ấy… Nếu tất cả binh lính trong Liên bang đều chọn dùng pháp bảo do trường đại học chúng ta thiết kế thì giá trị thế nào hẳn là thầy biết rõ ràng.”

“Tôi hiểu rồi, hôm nay tôi sẽ về.”

Ấn đường của Tạ Thính Huyền nhăn lại thành một cục. Ông ta tắt tinh não, do dự một hồi lâu rồi cuối cùng cũng đưa ra quyết định. Ông ta nói với bác sĩ: “Bác sĩ Cố, nếu trò Diệu tỉnh lại thì hãy nói em ấy liên hệ với tôi liền nhé. Đây là dãy số linh hạc của tôi, cảm ơn.”

Nói xong, Tạ Thính Huyền – chuyên gia luyện khí của Thâm Hải viện cũng bước ra khỏi phòng bệnh.

Lần này đi đã không còn trở về nữa.

… … …

Tuần thứ ba trôi qua.

Đinh Linh Đang ngáp một cái, ngáp đến mức nước mắt cũng chảy ra. Cô dùng ánh mắt như hổ rình mồi nhìn vị bác sĩ đứng kế bên mình.

Trên trán của bác sĩ Cố tứa ra mồ hôi lạnh, nói lắp bắp: “Ngại, ngại quá, Đinh tiểu thư. Tuy cô đã ở đây cùng trò ấy ba tuần rồi, tuy mọi người đều đã đi rồi, chỉ còn mình cô trực ở đây cả ngày lẫn đêm thì tôi cũng không thể đồng ý với phương án trị liệu của cô.”

“Tại sao?”

Đinh Linh Đang đan hai bàn tay vào nhau, bẻ tay tạo ra tiếng rắc rắc ghê người, nói tiếp: “Dù sao thì mấy cái phương án trị liệu bảo thủ của các người cũng chẳng có tác dụng gì. Còn không bằng để tôi bật tung cái nắp khoang chữa bệnh, lôi thằng nhóc này ra rồi hung hăng đánh một trận. Biết đâu sẽ khiến nó tỉnh lại thì sao. Biết cái gì là cứ thử đi không hả?”

“Không, không được! Thật sự không được! Cô đừng làm ẩu! Người đâu! Mau đến đây đi!”

… … …

Tuần thứ tư cũng đã đi qua.

Tại nơi sâu nhất trong não của Lý Diệu, hắn vẫn đang điên cuồng tu luyện chẳng để ý đến thời gian, vẫn hung tàn “nhai nuốt” ký ức của Âu Dã Tử.

Trải qua cả chục ngàn lần luyện tập lặp đi lặp lại không ngừng, hắn đã phân giải, cắn nuốt, tiêu hóa, hấp thu toàn bộ ký ức thời Âu Dã Tử làm tạp dịch cấp thấp của Bách Luyện Tông!

Đặc biệt là bộ chùy pháp “108 thức Thủ Phi Phong Loạn”, hắn đã luyện đến mức còn thành thạo hơn cả Cự Linh Thần.

Thậm chí Lý Diệu còn thay đổi hướng ký ức của Âu Dã Tử rất nhiều lần. Ví dụ như hắn đã nhập vào Âu Dã Tử, hung hăng đấm ngã Cự Linh Thần xuống đất trong một đợt luận võ. Hắn đánh Cự Linh Thần đến mức mặt mũi ông ta bầm dập để thỏa lòng oán hận.

May mắn là những mảnh ký ức đều là độc lập. Cho dù hắn có thay đổi hướng phát triển của một mảnh ký ức nào đó thì cũng sẽ không ảnh hưởng đến ký ức ở trong mảnh tiếp theo.

Sau khi tiêu hóa toàn bộ ký ức của “tạp dịch cấp thấp”, Lý Diệu vẫn không thỏa mãn. Hắn còn muốn tiếp tục chiếm đoạt đoạn ký ức khi làm tạp dịch trong lò rèn của Âu Dã Tử.

Nhưng theo thời gian trôi qua, linh hồn của hắn lại dần dần suy yếu. Đến lúc này, linh hồn của hắn đã loãng lắm rồi, như thể có thể tan thành mây khói bất kỳ lúc nào.

“Không ổn! Mình đã chìm đắm trong thức hải lâu như vậy, không biết thế giới thật đã trôi qua mấy ngày, hay qua cả tuần rồi trời?”

Lý Diệu hoảng sợ, linh hồn lắc lư liên tục như thể có một con cá thật to đang phóng đến ánh sáng mơ hồ trên đầu rồi đột nhiên trồi lên trên mặt biển.

Cuối cùng, trong một buổi sáng tinh mơ sau 30 ngày hôn mê, mí mắt của Lý Diệu hơi hơi mở ra.

Hắn tỉnh lại!

Thứ đầu tiên ánh vào mắt chính là lá bùa màu vàng đang dán trên trán. Lý Diệu chu môi ra thổi một cái, lá bùa liền bay lên.

Hắn phát hiện ra mình đang nằm trong một cái lồng thủy tinh cực lớn. Bên trong cái lồng có khắc cả ngàn dòng phù văn, phát ra cộng hưởng mỏng manh dưới sự điều khiển của những viên tinh thạch màu trắng ngà nằm xung quanh cái lồng.

Trong hư không có một loại sóng bập bềnh khiến người ta cảm thấy thoải mái.

Trong không khí có mùi thuốc sát trùng nhẹ. Hắn quay mặt nhìn cửa sổ. Bây giờ chính là thời khắc tối tăm nhất trước khi bình minh dâng lên, có vài ngôi sao đang tỏa sáng lấp lánh trong bầu trời đêm tối mịt.

Lý Diệu không biết mình đã nằm đây bao lâu. Tay chân hắn trống không, không có chút sức lực nào. Nhưng não hắn lại vô cùng tràn đầy. Linh hồn đã ngưng kết lại thành thực chất, tạo ra cảm giác kiên cố không gì có thể phá vỡ nổi.

Giống như là…

Một cánh cửa lớn vị đẩy mạnh ra, não ở vào trạng thái được mở rộng đến vô hạn như thể có một thế giới mới đang dần hình thành trong đó. Mỗi một lần cử động đều phun trào ra sức mạnh khủng khiếp!

Lại một lần nữa Lý Diệu cảm nhận được năm giác quan của mình trở nên vô cùng nhạy bén, khả năng tính toán tăng cao. Hắn nhớ lại mấy chuyện vụn vặt của mười mấy năm về trước, tính ra đáp án của một chuỗi công thức phức tạp, cũng dễ dàng nghe thấy tiếng thì thầm nói chuyện của hai hộ sĩ trên hành lang bên ngoài phòng bệnh.

“Haizz, cậu biết không, thằng nhóc đang nằm trong kia chính là yêu tinh nổi tiếng khắp nơi đó!”

“Là cái thằng Lý Diệu xui xẻo đó hả? Tôi biết nó, nhưng tại sao mọi người lại kêu nó là “yêu tinh” vậy?”

“Nghe nói nó vốn là một ngôi sao mới triển vọng của Phù Qua thành chúng ta, được Cửu Đại Tinh Anh tranh giành, mọi người đều coi nó là “Yêu Đao Bành Hải” thứ hai. Nhưng vì gặp phải chuyện ngoài ý muốn, linh căn bị xé rách, rơi vào hôn mê. Bây giờ, độ khai phá linh căn của nó rớt xuống tận đáy, chỉ còn lại có 7%, gần như là biến thành phế nhân rồi! Những viện vốn muốn đặc chiêu nó đều rút lui hết. Nó cũng từ một ngôi sao sớm biến thành một ngôi sao băng chợt lóe rồi tắt. Ờ, một viên sao băng vô cùng quái dị, nên mọi người mới gọi nó là “yêu tinh (1)”!”

“Thì ra là vậy. Mà đúng là nó đáng thương thật. Tôi nghe nói nó giống như Bành Hải, đều là học sinh xuất thân từ xóm nghèo. Cậu thử nghĩ đi, một học sinh nghèo đáng lẽ có thể một bước lên trời, cá vượt long môn hóa rồng, được Cửu Đại coi trọng. Suýt chút nữa nó đã có thể bước lên con đường tu chân, gia nhập vào giới thượng lưu… Nhưng vào thời khắc mấu chốt lại bị một việc ngoài ý muốn biến tất cả trở về con số không! Nếu tôi là nó thì tôi thà rằng cứ hôn mê như vậy. Một khi tỉnh lại, phát hiện ra tình trạng bản thân như vậy thì tôi chắn chắn sẽ tự sát!”

“Đúng vậy đấy. Độ khai phá linh căn của nó chỉ còn có 7%, đã không thích hợp tu luyện nữa… Ngay cả tôi đây mà độ khai phá linh căn còn được đến 21%!”

Hai người hộ sĩ đều bật cười.

Lý Diệu vẫn nằm im trên giường, lẳng lặng nghe, trong mắt tràn đầy không tin và trào phúng.

“Độ khai phá linh căn chỉ còn có 7%? Đùa giỡn cái gì vậy! Rõ ràng mình thấy mình đang khỏe cực kỳ!”

Hắn nhìn ngó xung quanh thì thấy trong phòng bệnh này có một cái ban công nho nhỏ.

Lý Diệu nhổ hết đống ống cắm trên người mình, đẩy cái nắp thủy tinh ra, lẳng lặng xuống giường, rón ra rón rén bước ra ban công rồi đóng cửa lại.

Lúc này, Phù Qua Thành như một con quái thú đang say giấc, nằm lặng thinh trong bóng đêm.

Thỉnh thoảng lại có mấy cái xe bay xẹt qua bầu trời đêm, phần đuôi kéo theo cả chùm sáng bảy sắc cầu vồng rồi lại bị bóng tối nuốt chửng chỉ vài gây sau đó.

Linh căn là gốc rễ của mỗi một tu chân giả, nó gắn liền với tư duy và năm giác quan. Mỗi một người đều có thể đại khái cảm nhận được độ khai phá linh căn của bản thân đang nằm ở mức độ nào.

“Năm giác quan của mình còn nhạy bén hơn trước nhiều, suy nghĩ cũng thông suốt rất nhiều, ngay cả sự việc hồi xưa cũng có thể nhớ lại dễ dàng. Tuy ở trán không có cảm giác như thể có măng mọc sau mưa chuẩn bị phá tan hộp sọ để trồi ra nhưng thức hải của mình đã rộng lớn hơn nhiều!”

“Nếu coi thức hải trước khi hôn mê của mình là cái ao nhỏ, thì bây giờ nó đã như là một đại dương mênh mông trông không thấy bờ. Linh căn của mình đã mạnh hơn trước phải ít nhất là gấp đôi, độ khai phá linh căn ít nhất cũng tăng lên 17 – 18%, sao có thể rớt xuống được chứ? Thậm chí còn nói là rớt xuống chỉ còn có 7%?”

Lý Diệu không nhịn được bật cười thành tiếng.

Độ khai phá linh căn mà giảm thì nhất định sẽ sinh ra phản ứng vô cùng mãnh liệt. Ví dụ như phải đau đầu như muốn nổ tung, tư duy mơ hồ, trí nhớ giảm xuống, năm giác quan biến mất, thậm chí có thể trực tiếp biến thành kẻ ngốc!

Rõ ràng khác hoàn toàn với trạng thái tinh thần sảng khoái, tinh lực tràn trề bây giờ của hắn!

Suy nghĩ đầu tiên bật ra trong đầu Lý Diệu là máy đo của bệnh viện bị sai. Nhưng khả năng là do cái này cũng rất nhỏ.

Nghĩ tới nghĩ lui, hắn thấy khả năng lớn nhất là do cơ thể hắn đã tiêu hao quá nhiều năng lượng trong quá trình hắn chiếm đoạt ký ức của Âu Dã Tử nên khiến cho độ khai phá linh căn của hắn tạm thời sụt giảm.

Nhưng cũng vì hắn đã chiếm đoạt ký ức của Âu Dã Tử, mở rộng não vực nên sau này tu luyện chắc chắn sẽ tiến triển cực nhanh, không gặp trắc trở.

Nghĩ đến ký ức của Âu Dã Tử, khóe miệng của Lý Diệu cong lên.

Hắn giang chân ra, đánh đại một quyền thì liền nghe thấy tiếng “đùng đùng đùng”, ba đường sóng xé rách không khí xuất hiện ở trước quyền phong.

“Quả nhiên là mình đã luyện thành chiêu “thấu tâm chùy” rồi!”

“Không biết mình đã nằm trên giường bao nhiêu ngày rồi mà cơ thể gầy teo tóp, tay chân vô lực!”

“Với trạng thái này mà đánh đại một quyền vẫn có thể tạo ra ba vòng sóng. Nếu mình tĩnh dưỡng đàng hoàng trong vài ngày, lại ăn mấy trăm thùng thịt tinh không cự thú đóng hộp, cơ thể khôi phục đến trạng thái tốt nhất thì chỉ sợ có thể đánh ra đến mười vòng sóng không khí!”

Nhìn ngôi sao mai trên bầu trời, cảm xúc của Lý Diệu nhấp nhô. Hắn thật sự muốn bất chấp tất cả để hét lên, bộc lộ sự sung sướng trong lòng.

Lần thức giấc sau giấc ngủ sâu này hoàn toàn khác với lần tỉnh dậy sau giấc mộng hão huyền khi xưa.

Những thứ hắn trải qua trong giấc mộng hão huyền kia đều mờ nhạt như mây khói thoảng qua rồi hoàn toàn biến mất sau khi hắn tỉnh dậy.

Nhưng lần này, hắn nhớ rõ rất cả mọi thứ trong giấc mơ!

Ký ức của Âu Dã Tử đã thật sự bị chuyển hóa thành ký ức của hắn!

Đôi mắt của Lý Diệu sáng ngời, khớp xương trong cơ thể kêu “răng rắc” liên tục. Ngay tại cái ban công nho nhỏ này, hắn coi nắm đấm là búa tạ, từ từ thi triển mọi chiêu thức trong bộ chùy pháp “108 thức Thủ Phi Phong Loạn”. Động tác của hắn trôi chảy, mạch lạc, lưu loát. Toàn bộ cái ban công nho nhỏ đã bị quyền phong của hắn bao phủ, từng vòng từng vòng sóng khuếch tán ra, khiến hình bóng của hắn trở nên vặn vẹo kỳ quái.

“Yêu tinh chợt lóe rồi tắt? Không tệ! Không tệ! Cái biệt danh “yêu tinh” này nghe có vẻ không tệ chút nào, thích hợp với những sự kiện lớn hơn cái tên “kền kền”!”

“Rồi sẽ có một ngày cái tên yêu tinh này vang vọng toàn Liên bang, truyền khắp toàn bộ Thiên Nguyên giới!”

Đang lúc Lý Diệu giãn gân cốt ra đến cực hạn thì bỗng sau lưng hắn vang lên tiếng hét chói tai.

Một hộ sĩ đẩy cửa bước vào, nhìn thấy Lý Diệu đang đứng ở ban công không biết làm gì khiến cô ta sợ đến mức hét toáng lên, cái khay trên tay cũng rơi xuống đất.

-------------------------------------------------

(1) Tinh: sao.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play