Trong kênh liên lạc của đội đỏ, cả trăm tuyển thủ nháo nhào, la hét loạn xạ. Họ châm chọc, cười nhạo, oán trách lẫn nhau, đôi co qua lại lộn xộn như cái chợ.
Và vào cùng một thời điểm, khi nghe thấy tiếng nổ mạnh ở vùng trung tâm Ma Giao đảo, tiếng nói chuyện bỗng im bặt thật lâu.
Qua một lúc lâu, trong kênh liên lạc mới có một giọng nói lười biếng phát ra:
“Quan chỉ huy đội xanh đã bị tao chém đầu, toàn bộ trung tâm chỉ huy cũng đã bị nổ tung nóc. Bây giờ bên ấy đang là lúc rắn mất đầu. Là một cơ hội rất tốt!”
“Chuyện các người phải làm rất đơn giản. Không cần tổ chức, không cần xếp hàng, không cần phối hợp, các người chỉ cần mở lớn họng ra, dồn sức hét lên tám chữ: “Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng”. Sau đó, các người múa may đao kiếm như phát điên phát khùng điên cuồng tiến tới, hiểu rõ chưa?”
“Mày là ai? Tại sao bọn tao phải nghe mày nói chứ!” Sau một lát im lặng, có người không phục lên tiếng.
“Tin hay không thì tùy. Dù sao thì tao cũng đi cắt cỏ đây. Mọi người cứ tự nhiên nha. Tốt nhất là cứ đứng im đừng nhúc nhích, để một mình tao ăn hết toàn bộ điểm tích lũy. Ha ha ha ha, Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng. Giết giết giết giết!”
Trong kênh liên lạc vọng ra tiếng tru tréo chói tai như tiếng heo bị chọc tiết. Từ giọng cười kiêu ngạo đó, mọi người đều có thể tưởng tượng ra thằng nào đó đang khiêng kiếm lưỡi cưa cực lớn, chém giết lung tung như phát điên phát dại, mặc sức thu hoạch “đầu người”.
“Nhìn kìa, tiểu đội xanh đối diện hơi khác thường. Đã thật lâu rồi mà tiểu đội ấy vẫn không có hành động gì, giống như tất cả đều ngốc hết!”
Trong một góc của Ma Giao đảo, hai gã tuyển thủ đội hồng châu đầu ghé tai thủ thỉ.
“Mẹ nó! Còn như vậy bị đè ra đánh thì cũng chỉ có đường chết! Liều mạng! Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng!”
Hai gã tuyển thủ đội đỏ đánh liều, khiêng thanh kiếm cực to xông ra ngoài như hổ đói vồ dê, như gió lốc đâm thẳng vào tiểu đội chiến đấu của quân xanh!
“Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng!”
“Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng!”
“Cao Dã đã chết, đội đỏ tất thắng!”
Tiếng hô điên cuồng đồng thời vang lên ở mọi nơi trên Ma Giao đảo.
Tuyển thủ đội xanh vừa mới biết được toàn bộ trung tâm chỉ huy đã bị kẻ địch diệt sạch thông qua kênh liên lạc. Họ còn đang bị tin dữ này dọa đến mức hồn phi phách tán thì một đám đội đỏ cùng hung cực ác thình lình xông tới như nổi điên. Trong tai họ toàn là tiếng gào rú như tiếng ác quỷ đòi mạng, làm gì còn ý chí chiến đấu nữa!
Cán cân chiến thắng vốn hoàn toàn nghiêng về bên đội xanh, không ngờ Lý Diệu có thể một mình đá nát toàn bộ cán cân. Tất cả tuyển thủ còn sót lại của hai đội đều rơi vào một cuộc hỗn chiến khó coi nhất, rối rắm nhất, lì lợm nhất.
Mà đội đỏ thì dựa vào sĩ khí cao ngất và cảm giác hưng phấn khi có thể lật ngược tình thế nên có xu thế chiếm thượng phong!
Trong chiếc Liêu Viễn, trung tâm theo dõi lặng ngắt như tờ. Tất cả mọi người đều kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm. Họ đã hoàn toàn bị chấn động bởi một tiếng biểu diễn xuất sắc vừa rồi của Lý Diệu.
Từ lúc đầu đánh lén bốn tiểu đội tuần tra của quân xanh, đến cố ý xuất hiện trước mặt đội tuần tra mới của quân xanh, rồi đến việc lén lút bám đuôi đám người Hách Liên Liệt, hắn im hơi lặng tiếng lẻn vào trung tâm chỉ huy của đội xanh. Hơn nữa, hắn còn mai phục suốt nửa tiếng trên cành cây ở trên trung tâm chỉ huy. Sau đó thì dùng liên tục hai lần tập kích để đánh lạc hướng sức chú ý của thành viên đội xanh, rồi thành công để cái ba lô chứa chất nổ ở kế bên quan chỉ huy. Cuối cùng, sau khi an toàn rời khỏi, hắn kíp nổ san bằng toàn bộ trung tâm chỉ huy!
Đây tuyệt đối là một lần hành động “chém đầu” kinh điển, xuất sắc hoàn mỹ, lưu loát trôi chảy y như trong sách giáo khoa!
Mà từ kế hoạch đến thực hiện đều là một mình Lý Diệu ôm hết!
“Phốc phốc phốc phốc!”
Trên bảng xếp hạng, mấy chục cái tên chợt biến mất. Còn tên Lý Diệu thì đang điên cuồng thăng cấp!
Bởi vì một chiêu “nổ chết” mấy chục quan chỉ huy và người mạnh nhất đội xanh nên số điểm cực khổng lồ liền dồn hết vào Lý Diệu. Hắn thuận nước thuyền lên trực tiếp nhảy đến vị trí số một bảng xếp hạng. Mà tổng điểm tích lũy của hắn còn gấp hơn mười lần thí sinh đứng thứ hai!
Đây là số điểm cao chưa từng có trong lịch sử của cuộc thi khiêu chiến cực hạn này!
“Lợi hại, quá lợi hại! Không nói đến những cái khác, chỉ nói đến việc hắn bỏ thêm đá, linh kiện kim loại của pháp bảo, xương cốt sắc nhọn của yêu thú để tăng uy lực của bom, lập tức đẩy uy lực của bom lên gấp mười lần! Đây tuyệt đối là cách làm của tay lão luyện trong quân đội! Hạt giống tốt như vậy, học viện quân sự đệ nhất Liên bang chúng tôi lấy chắc rồi! Cho dù là ai cũng đừng hòng tranh giành với chúng tôi!”
Trong trung tâm theo dõi, sau mấy giây im lặng ngắn ngủi, một tiếng gào rú mạnh mẽ phá vỡ yên lặng. Sau đó, chúng giám thị đều mồm năm miệng mười kêu la ỏm tỏi.
“Dựa vào cái gì? Nhân tài như vậy hẳn là thuộc về Tinh Vân viện chúng tôi!”
“Thiên Đô y viện chúng tôi cũng cần hạt giống tốt như vậy. Tôi đã chuẩn bị trực tiếp đặc chiêu rồi, các người làm sao thì làm!”
“Hừ! Đặc chiêu thì có gì đặc biệt hơn người? Tinh Vân viện chúng tôi còn có thể cho hắn cái học bổng cực lớn!”
Đông đảo tu chân giả đều tranh giành đến mức mặt đỏ tai hồng. Tình hình náo nhiệt đến cực điểm.
Chỉ có Tạ Thính Huyền là ngồi yên trong góc mỉm cười không nói, bày ra bộ dáng Lã Vọng buông cần (1), vẻ mặt bình tĩnh thong dong nắm chắc thắng lợi.
Còn Đinh Linh Đang đang ở cách ông ta không xa thì cắn chặt môi, nôn nóng bất an đi tới đi lui như thể một con khủng long cái đang bị táo bón, có thể phun lửa bất kỳ lúc nào.
“Thằng nhóc này, biểu hiện xuất sắc như vậy làm gì hả! Xong rồi xong rồi! Nhiều danh giáo như vậy đều muốn đặc chiêu nó. Thằng nhóc này khẳng định sẽ không chọn Đại Hoang chiến viện của mình! Chẳng lẽ mình đánh ngất nó rồi trực tiếp khiêng về Đại Hoang chiến viện?”
Đinh Linh Đang chau mày, nghiêm túc suy nghĩ một giây đồng hồ rồi liền lắc đầu nguầy nguậy. Cô phủ định cái kế hoạch kia của mình, lẩm bẩm: “Không được! Lực nắm đấm của mình mạnh như vậy, lỡ một đấm đánh nó chết mất thì làm sao bây giờ?”
Trong đại sảnh, màn biểu diễn phô trương của Lý Diệu đã nhấc lên một trận sóng to gió lớn. Gần như tất cả các thiếu niên đều bị chấn động đến cực điểm. Không ít người dùng sức xoa đôi mắt, không thể tin vào những gì mình đã nhìn thấy. Có vài người còn hét lên the thé:
“Má ơi, một người san bằng toàn bộ trung tâm chỉ huy của đội xanh! Này cũng quá phi thường nha!”
“Yêu quái! Nó chính là yêu quái! Thật đáng sợ!”
“Con quái vật này từ đâu chui ra vậy? Phù Qua thành? Trước kia chưa từng nghe nói là Phù Qua thành có cao thủ như vậy nha. Tôi chỉ nghe nói có một người tên Hách Liên Liệt, một người tên Trịnh Đông Minh thôi. Không ngờ mới đấu với nó có một hiệp mà Hách Liên Liệt cũng đã không chống đỡ nổi, trực tiếp tiêu đời!”
“Nó đáng sợ như vậy nên khẳng định là đến từ thế gia tu chân nào đó. Nó không phải người cùng thế giới với bọn con em nhà giàu bình thường như chúng ta, so đo không tới nha!”
Khi các thiếu niên đang bàn tán sôi nổi thì những thành viên của trung tâm chỉ huy đội xanh đã bị Lý Diệu “nổ chết” cũng vừa lên tới chiếc Liêu Viễn. Họ mang theo vẻ mặt vô cùng phức tạp bước vào đại sảnh.
Ngay lập tức, hơn 2.000 thí sinh liền vây quanh họ kín mít. Đặc biệt là Cao Dã và Hách Liên Liệt, hai người lập tức biến thành tiêu điểm vạn người để ý.
“Cao Dã, cậu luôn luôn là niềm kiêu hãnh của thành phố Đông Ninh chúng ta, là thiên tài chỉ huy mọi người đều biết, vậy mà không ngờ lại bị kẻ địch chơi chiêu “chém đầu”. Thế nào? Cảm thấy thế nào?” Trong đám người, có người hỏi, giọng đầy trào phúng móc mỉa.
Cao Dã cười mỉm, thất bại vừa rồi không để lại bất kỳ dấu vết nào trên mặt hắn. Hắn thong thả nói:
“Tôi vô cùng vui mừng. Thật sự. Có thể gặp được đối thủ lợi hại như vậy khiến tôi biết được rằng nghệ thuật chỉ huy của mình còn quá non nớt, còn có không gian phát triển rất lớn. Nếu lần sau gặp lại, tôi nhất định sẽ không giẫm lên vết xe đổ, tuyệt đối sẽ săn giết bạn học tên Lý Diệu này trước!”
Ngừng một chút, nhìn xung quanh một vòng rồi ánh mắt của Cao Dã dừng lại ở hình ảnh Lý Diệu trong cái quang màn cực lớn. Hắn nhìn chăm chú rất lâu rồi nói nghiêm túc:
“Nhưng tôi càng hi vọng có thể kề vai sát cánh với bạn Lý Diệu trên chiến trường chống lại yêu thú. Thậm chí tôi có thể dùng hắn làm lực lượng nòng cốt, chế tạo ra mấy chục bộ chiến thuật khác nhau. Tôi tin rằng chỉ cần hai người chúng tôi liên thủ, với năng lực chỉ huy của tôi cộng thêm khả năng tác chiến một mình của hắn, thì đừng nói là yêu thú cấp cao, cho dù là vương giả của yêu tộc, những tướng lĩnh yêu quái cường đại thì cũng không thể trốn khỏi lòng bàn tay của chúng tôi!”
***
(1) Lã Vọng buông cần: điển tích Khương Tử Nha câu cá bằng cần câu không lưỡi.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT