Nhìn Lý Diệu như phát điên, cứ liên hồi xé rách cơ bắp toàn thân, ánh mắt của Tôn Bưu hơi hốt hoảng. Lão rơi vào hồi ức của mười mấy năm trước.
Tận sâu trong đôi mắt lão, hình ảnh quật cường của Lý Diệu hòa vào hình ảnh một cơ thể cao lớn rồi từ từ trở thành một.
Mãi đến khi góc dưới bên phải của cái quang màn kêu lên nho nhỏ liên hồi, cổ tay lão cũng hơi rung lên thì ông lão mới tỉnh táo lại. Lão nuốt nước bọt để làm ướt cái cổ họng hơi khô khốc của lão rồi mới trốn vào một góc mà Lý Diệu không nhìn tới, mở tin nhắn linh hạc ra.
Một người có dáng vẻ đoan trang xinh đẹp nhưng lại toát ra cảm giác xa cách xuất hiện ở chính giữa cái quang màn.
“Tôn lão. Ngài đã mang thằng nhóc kia đi đúng không. Thật sự cảm ơn ngài nhiều lắm!” Tư Giai Tuyết nói lời cảm ơn với thái độ vô cùng chân thành.
Tôn Bưu cười ha ha, nói: “Tiểu nha đầu, cô đã nhờ tận cha cô xin lão giúp đỡ thì lão còn nói được gì nữa? Nhưng rốt cuộc là thằng nhóc này có quan hệ gì với cô hả? Tại sao cô lại giúp nó?”
Tư Giai Tuyết hơi nhíu mày, tựa như không muốn có bất kỳ liên quan gì với Lý Diệu, giải thích nghiêm túc: “Tôn lão. Tôi không có bất kỳ quan hệ gì với thằng nhóc vô lại ấy cả. Chỉ là mấy hôm trước tôi có nhờ nó sửa cái tinh não đời cũ mà bà để lại cho tôi thôi. Chính vì chuyện này nên nó với có mâu thuẫn với thằng Hách Liên Liệt chó điên kia. Nên suy cho cùng thì việc này là do tôi dựng lên nên tôi không thể nhắm mắt làm ngơ cho thằng Hách Liên Liệt chó điên kia cắn người bậy bạ. Nếu không, sau này còn ai dám qua lại với tôi nữa?”
Tôn Bưu nhướng mày lên, làm ra vẻ mặt hài hước, nói: “Chỉ đơn giản vậy thôi à? Không phải là tiểu nha đầu để ý thằng nhóc này đấy chứ?”
“Nó? Sao có thể!” Tư Giai Tuyết không nhịn được bật cười.
Tôn Bưu sửng sốt, líu lưỡi nói: “Ngay cả loại hàng hiếm như vậy mà vẫn không thể? Ánh mắt của tiểu nha đầu cũng quá cao đi!”
Tư Giai Tuyết cười nhạt, chuyển đề tài rồi nói thêm vài câu với ông lão.
Khi Tôn Bưu chấm dứt cuộc gọi, ngẩng đầu lên thì nghe thấy tiếng Lý Diệu đang rít gào:
“Lần thứ 7 - Bắt đầu!”
“Chẳng lẽ thằng nhóc quái vật này thật sự có thể mặc “từ bỏ” mà vẫn có thể hoàn thành mười lần squat?” Tôn Bưu kinh ngạc đến mức da đầu hơi ngứa lên. Lão vừa gãi đầu vừa tự hỏi. Một lúc sau, lão lại lục tìm một cái tên trong danh bạ liên lạc rồi gửi đi một tin nhắn linh hạc.
Rất nhanh sau đó, một con linh hạc 3D chầm chậm bay đến từ góc dưới bên phải của cái quang màn. Cánh con linh hạc mở ra rồi biến hình thành một hình người 3D. Người này đúng là Yêu Đao Bành Hải.
Lúc này, hắn đang thoải mái ngâm mình trong bồn tắm lớn, trước mặt hắn là một dĩa trái cây đang nổi lơ lửng.
Bành Hải cười, nói: “Tôn lão. Tôi đang tính tìm lão cùng ăn tối rồi nhân tiện hỏi thăm một người... Lão có biết trong mấy khóa gần đây của trường Xích Tiêu có học sinh đã tốt nghiệp nào cấp “quái vật” không?”
“Cấp quái vật? Mấy năm gần đây không có cái mầm nào đặc biệt tốt, toàn là bọn bình thường. Để lão nhớ kỹ lại đã! Ai da, chuyện này từ từ tính, giờ lão có tin giật gân muốn nói cho cậu nghe đây... Cậu còn nhớ bộ đồ tập võ “từ bỏ” mà mười mấy năm trước lão đặc biệt luyện chế cho cậu không?” Tôn Bưu xoa tay, nói.
Hành động và lời nói của lão làm cho Bành Hải muốn giật bắn người lên.
Toàn bộ cơ mặt của Bảnh Hải run rẩy. Hắn nhớ đến đoạn ký ức đáng sợ kia, nghiến răng nghiến lợi, nói: “Đương nhiên nhớ rõ! Lão già chết tiệt này! Không ngờ ông lại luyện chế ra loại pháp bảo ác độc như vậy! Thật không hổ danh là người xấu xa nhất trong tất cả các người xấu có biệt danh là “kẻ vô sỉ của giới tu chân”!”
Tôn Bưu cười gian hai tiếng, cảm thấy rất kiêu ngạo khi có cái biệt danh như vậy. Rồi lão nói hấp tấp: “Từ khi cậu tốt nghiệp, bộ đồ ấy vẫn luôn bị lão ném trong xó nhà không để ý tới. Nhưng hôm nay đã có một người học sinh mặc nó nha!”
“Cái gì?” Yêu Đao Bành Hải thật sự bị doạ sợ, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên dở khóc dở cười, nói: “Lão già chết tiệt, lão đùa giỡn lố quá rồi đấy. Loại đồ vật như vậy sao có thể tùy tiện cho người khác mặc vào chứ! Nó sẽ tra tấn tinh thần người khác đến mức phát điên lên mất!”
Tôn Bưu hơi xấu hổ, nói lầu bầu: “Từ đầu lão thấy thằng nhóc đó quá kiêu ngạo nên tưởng ra oai phủ đầu nó thôi, tính cho nó nếm chút mùi vị, kiểu nào mà chả được tầm một, hai phút đã kêu khóc rồi ngoan ngoãn cởi ra? Ai dè thằng nhóc này thử một lần rồi nghiện luôn, mặc vào rồi là không chịu cởi ra nữa, lại còn làm một hơi bảy mươi nhịp... không đúng, tám hơi nhịp squat khiêng thêm cái tạ 300kg!”
Yêu Đao Bành Hải kinh ngạc, nói: “Trường Xích Tiêu có loại thiên tài tu luyện như vậy à? Tại sao tôi không phát hiện ra nhỉ? Chẳng lẽ không phải học sinh lớp 12 mà là lớp 10, 11?”
Tôn Bưu giơ một ngón tay lên rồi lắc lắc, nói: “Không, nhóc con ấy không phải là thiên tài tu luyện.”
“Không phải là thiên tài tu luyện?” Bành Hải nhíu mày.
Tôn Bưu nheo mắt lại, nói vô cùng nghiêm túc: “Nhớ năm đó khi lão luyện ra bộ “từ bỏ”, tuy cậu chỉ có 14 tuổi nhưng độ khai phá linh căn đã đạt đến 100%, đã bắt đầu có thể liên kết với linh năng trong thiên địa rồi dẫn linh năng vào cơ thể làm tăng sức mạnh, củng cố thần hồn nên mới có thể chịu nổi đủ loại thí nghiệm của “từ bỏ”!”
Ngừng một chút, hít sâu một hơi như thể đến bây giờ Tôn Bưu vẫn chưa thể tin những gì đang diễn ra trước mặt mình là sự thật, nói tiếp: “Mà thằng nhóc này năm nay đã 18 tuổi, độ khai phá linh căn cao nhất cũng chỉ được có 60%, vẫn hoàn toàn là một phàm thai (1). Nó đã dùng cái cơ thể bình thường ấy và tinh thần quật cường cấp bậc yêu quái cắn răng đối chọi lại “từ bỏ”! Loại người như cậu chính là thiên tài tu luyện trăm năm khó gặp, mà loại người như nó lại chỉ có thể nói là một con... quái thú!”
Yêu Đao Bành Hải lộ vẻ xúc động, không ngờ ân sư (2) của mình lại đánh giá thằng nhóc ấy cao như vậy. Hắn cũng bắt đầu có hứng thú, nói: “Lão già, gửi cho tôi một video để tôi nhìn thử với!”
“Không thành vấn đề! Đúng rồi, chỗ của lão cũng có một đoạn video quay cảnh thằng nhóc này đánh nhau với người ta, để lát lão cũng gửi qua cho cậu xem luôn. Tuy nếu nhìn từ góc độ thực lực thì nhóc này chỉ tầm đứa trẻ học đánh nhau thôi, nhưng ý thức chiến đấu và cách lợi dụng hoàn cảnh xung quanh thì... haha, cho lão nói một câu làm cậu phải giận nhé, hình như nhóc này thích hợp kế thừa y bát (3)“kẻ vô sỉ của giới tu chân” hơn cậu đấy!” Tôn Bưu vừa cười gian vừa gửi vài đoạn video qua cho Bành Hải.
“Tại sao tôi lại phải tức giận chứ. Hiện tại tôi đi lại trong giới tu chân chưa bao giờ dám thừa nhận chính mình là đệ tử thân truyền của “kẻ vô sỉ của giới tu chân”. Nếu không, tôi sợ mỗi một giây đều có một đống tu sĩ chính phái đến đòi trảm yêu diệt ma, trừ hại cho giới tu chân nha! Nếu thực sự có người có thể kế thừa y bát của ngài thì đồ đệ mừng còn không kịp!”
Bành Hải cười hì hì nói, nhận video rồi mở đại một cái ra nhìn.
Nhìn một hồi, hắn ngồi thẳng dậy, biểu cảm càng ngày càng kinh ngạc, trong đáy mắt hiện lên vui mừng.
“Thế nào? Cũng không tệ đúng không? Lão thật sự không hề có ấn tượng gì với con quái vật đã tốt nghiệp mà cậu muốn tìm. Dù sao thì mấy năm gần đây, tiểu quái vật có thể khiến cho lão kinh ngạc đến mức trợn mắt há mồm cũng chỉ có mỗi một con này thôi! Có hứng thú lại đây tâm sự vài câu với thằng nhóc này không?” Tôn Bưu cười, nói.
“Không cần! Ông cứ trò chuyện với nhóc ấy trước đi. Tôi chờ lát nữa lại “thắp nến tâm sự suốt đêm” cùng nhóc ấy sau!” Yêu Đao Bành Hải cười tủm tỉm, nói.
Nụ cười của hắn gian manh cùng cực.
***
(1) Phàm thai: Người bình thường, có máu có thịt bình thường.
(2) Ân sư: Người thầy (cô) có ân với mình
(3) Y bát: truyền thừa được truyền từ đời này sang đời khác
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT