Tại Triều Dương tân thôn bên cạnh bãi xử lý rác thải đặc biệt số 23.
Tuy rằng có cái tên nghe rất êm tai nhưng Triều Dương tân thôn lại là khu nhà cho thuê rách nát nhất Phù Qua thành.
Vì ở gần pháp bảo mộ địa nên môi trường ở đây vô cùng khắc nghiệt, quanh năm không khí tràn ngập một mùi hôi thối gắt mũi, mặc dù trong chủ thành đang là trời trong mây trắng thì ở đây luôn cứ âm u xám xịt.
Khu nhà cho thuê số 19 tại Phù Qua thành là nơi tồi tàn nhất trong những nơi tồi tàn nên đương nhiên tiền thuê nhà cũng là rẻ nhất.
Cho dù rẻ nhưng cũng không bao nhiêu người thích ở cạnh bãi rác, cả tòa nhà xây xong không ai ở cứ để đó phơi sương phơi nắng, cũng không trùng tu nên giờ mặt ngoài che kín vết rạn, hàng hiên giăng đầy mạng nhện, trông y như một tòa quỷ thành.
Lý Diệu là một trong những cư dân của tòa quỷ thành ấy.
Hắn thích nơi này vì ở đây rất yên tĩnh, có ở nhà cải tạo pháp bảo cũng sẽ không ảnh hưởng tới người khác, đã vậy cách pháp bảo mộ địa lại gần, tiền thuê nhà thì rẻ, quả thật là một mũi tên trúng nhiều con nhạn!
Căn nhà của hắn rộng hơn 50m2, chia làm hai gian, gian ngoài là phòng khách, phòng bếp và nhà vệ sinh, gian trong là phòng ngủ và phòng cải tạo pháp bảo. Vừa mở cửa nhà ra liền ánh vào mắt là một chuỗi hơn trăm cái tinh não được gắn lại với nhau bằng dây thừng treo lủng lẳng, trông như những cái hộp sọ khô nho nhỏ.
Phần lớn những cái tinh não này đều là đồ cổ mấy trăm năm trước, đã mất hết khả năng làm việc, được Lý Diệu nhặt về như là hàng sưu tầm - hắn là một người mê tinh não, rất có hứng thú với thứ pháp bảo có thể bắt chước não bộ của tu chân giả phân tích muôn vàn lệnh, ý niệm.
Khắp nơi trong cái phòng khách be bé này chất đầy các loại sách vở hiếm thấy ở thời đại này, nào là “Đại cương duy tu pháp bảo”, “Giáo trình sơ cấp luyện chế phi kiếm”, “Tự tu dưỡng của một Luyện khí sư”, rồi còn có “Sổ tay duy tu chiến hạm cấp Tinh thạch của Hắc Sơn Lão Yêu”, “99 phương pháp để phá hủy một hành tinh”,… Trong số đó không ít sách là sách cổ từ mấy trăm năm trước, màu giấy ố vàng, mục nát đến mức khó nhận ra.
Ở giữa phòng là một cái thảm cỏ không mới không cũ, nó vừa là bàn ăn, vừa là ghế dựa rồi kiêm luôn giường ngủ của hắn.
Trong phòng cải tạo pháp bảo thì chất đầy các loại kỳ trân dị bảo mà hắn lượm được ở bãi rác, nào là phi kiếm sáng lấp lánh, những lá bùa rồng hay phượng múa, đan dược tỏa ra mùi hương lạ lùng,… và rất nhiều pháp bảo đã bị hắn tháo gỡ thành các linh kiện ném lung tung trong góc phòng, tạo thành vài núi rác mini.
Lúc này, Lý Diệu đang cầm một cái pháp bảo hình hộp màu bạc, ánh mắt sáng lấp lánh như sói xám thấy thỏ con, suýt chút nữa chảy cả nước miếng.
Thanh phi kiếm có gắn đôi cánh chim màu đen ở sau lưng hắn thập thà thập thò chúi đầu ra trước nhìn nhìn, trông y như một con rắn mập mạp.
“Không ngờ là cái lập thể quang màn khí (1) đời mới nhất do Thiên Huyễn tông chế tạo, giá thị trường hơn hai mươi ngàn! Nếu mà có thể sửa lại, kiểu nào cũng sẽ bán được mười tám ngàn! Tiểu Hắc, lần này chúng ta giàu to rồi!”
Lý Diệu vui vẻ huýt sáo.
Phi kiếm màu đen “két két” rung lên, đôi cánh đập lên đập xuống, nhảy múa lung tung, thế nhưng lại có thể diễn tả ra sắc thái “tham tiền” y như chủ của nó!
Lý Diệu giũ tay một cái, giữa các ngón tay xuất hiện bảy tám cái công cụ sửa chữa có hình thù kỳ quái, có vẻ giống tua vít nhưng cũng có chút giống cái nhíp nhỏ, còn có ngân châm thon dài và mấy cái công cụ ngoằn ngoèo không biết tên.
“Tiểu Hắc, con đoán xem cần mấy giây?”
Hắc sắc phi kiếm “két két” chế giễu hai tiếng rồi dùng mũi kiếm vẽ số “50” trong không khí.
“Năm mươi giây? Con hơi xem thường bố rồi đấy!”
Nhắm mắt lại, hít sâu một hơi, bình tĩnh ba giây rồi mới mở mắt ra, vẻ tham tiền cùng vui sướng ban nãy đã biến mất mà thay vào đó là ánh mắt tĩnh lặng, tràn đầy tự tin.
Đôi tay Lý Diệu chợt chuyển động, mười ngón tay thao tác nhanh nhẹn đến mức như hóa thành mười chùm sáng bao phủ lấy cái pháp bảo màu bạc. Lúc đầu còn có thể mơ hồ nhìn thấy quỹ đạo vận động của các ngón tay, đến lúc sau lại chỉ còn có thể nhìn thấy một chùm ánh sáng chói mắt, trong chùm sáng ấy truyền ra âm thanh “sột soạt, sột soạt”.
Nửa phút sau, chùm sáng trắng mờ dần, tiếng “sột soạt” biến mất, hơn trăm cái tàn ảnh tiêu tán, đôi tay Lý Diệu vẫn đặt ở vị trí ban đầu, một chút dấu vết nhúc nhích cũng không có.
Nhưng cái pháp bảo lập thể quang màn khí màu bạc đã bị hắn tháo rời thành 425 cái linh kiện tự bao giờ.
“39 giây, hoàn thành!”
Lý Diệu hoan hô một tiếng, đắc ý nháy mắt mấy cái với hắc sắc phi kiếm rồi tập trung tinh thần bắt đầu nghiên cứu.
“Chậc chậc, không hổ là Thiên Huyễn tông luyện chế ra thiết bị quang màn khí đời mới nhất, kết cấu tinh xảo, linh lực cân bằng như thể thiên tạo (2). Thứ lợi hại nhất chính là miếng chủ tinh phiến này, chỉ lớn cỡ cái móng tay cái mà có thể khắc hơn ba trăm cái linh phù kết hợp lẫn nhau tạo ra hơn hai mươi cái phù trận, quả thật là một tác phẩm nghệ thuật!”
Lý Diệu cầm kính lúp trên tay, nheo mắt cẩn thận quan sát miếng chủ tinh phiến vừa tháo ra, trên mặt tràn đầy mê say, hơn nữa càng nhìn, sắc mặt càng nghiêm túc.
“Không đúng… không phải chỉ có hơn 300 linh phù, miếng chủ tinh phiến này hình như được làm theo kỹ thuật gấp tinh thể, chồng ba cái linh phiến lên nhau, tổng cộng chứa đựng hơn một ngàn linh phù kết hợp tạo ra hơn một trăm cái lập thể phù trận, thật không thể tưởng tượng được!”
Càng nghiên cứu càng cảm thấy uyên bác cao thâm, Lý Diệu hoàn toàn mê muội, quên cả thời gian, sau khi nghiên cứu hơn ba giờ, không những không thể phân tích được một cái phù trận hoàn chỉnh, mà còn làm chính mình hoa mắt chóng mặt, cảm giác trước mắt tối lại từng hồi, muốn xỉu.
Hiện tại, trình độ của hắn cao lắm cũng chỉ có thể so sánh được với nhân viên duy tu pháp bảo trình độ sơ cấp, khoảng cách với đại sư luyện khí của Thiên Huyễn tông… xa tít, xa tắp…
Nếu vấn đề nằm ở cái miếng chủ tinh phiến này thì hắn cũng không có cách nào để sửa chữa, chỉ có thể đem cái máy lập thể quang màn khí này bán đi theo giá của phế phẩm.
Thật may mắn, sau khi khi dùng cục sạc linh khí dự phòng truyền một dòng linh lực vào chủ tinh phiến, Lý Diệu phát hiện nó vẫn có thể hoạt động bình thường, linh lộ (3) rõ ràng, phù trận ổn định, cũng không thấy gì khác thường.
Sau khi cẩn thận kiểm tra, phát hiện vấn đề nằm ở một ống cấp thấp linh lộ. Vì linh lực dao động bất thường làm cho cái ống này bị cháy hỏng.
Loại ống linh lộ này là linh kiện chuẩn, thay cái khác rất dễ, rất nhanh. Lý Diệu liền tìm thấy một thiết bị thay thế trong đống trữ hàng ở nhà. Nhắm mắt nhớ lại quá trình tháo gỡ ban nãy, một tấm bản đồ kết cấu toàn diện hiện lên trong đầu hắn, đôi tay tự nhiên mà chuyển động, như một trận gió thổi qua, cái máy lập thể quang màn đã được lắp ráp hoàn chỉnh!
Dùng cục sạc linh khí dự phòng nạp vào một dòng linh năng (4), cái vỏ ngoài màu bạc bắt đầu phát ra ánh sáng xanh lấp lánh, như thể một viên ngọc thạch sáng long lanh, lại như thể một viên sinh mệnh tinh linh.
Ngay khi ánh sáng xanh quét qua trán, trong đầu Lý Diệu hiện ra mấy chục cái phù văn (5) điều khiển.
“Quang màn khí, mở ra!”
Lý Diệu mặc niệm trong lòng, một cái phù văn điều khiển ngay lập tức sáng lên. Lam quang quanh thân quang màn khí lập tức hội tụ lại, tạo thành chữ hồi (6), nhanh chóng xoay tròn hai vòng như một cơn lốc xoáy, từ giữa con lốc ấy bắn ra một chùm sáng màu xanh rồi ngưng kết thành một quầng sáng thật lớn giữa không trung, nhấp nháy, hiện ra không sót một chi tiết nào hình ảnh một trung niên tu chân giả mặc bát quái đạo bào, sống động như thật.
Sau lưng vị tu chân giả này là một quầng sáng còn lớn hơn nữa, ẩn hiện các đạo phù văn màu xanh màu đỏ xen kẽ nhau, các con số, mũi tên không ngừng lóe lên rồi lại tắt mất.
Trung niên tu chân giả mặt lạnh băng, âm thanh cũng lành lạnh, nói:
“Tiếp sau đây là bản tin tài chính kinh tế và khái quát thị trường chứng khoán. Tôi xin được bắt đầu bản tin hôm nay với tin tức chấn động nhất ngày. Hôm nay, Vô Ảnh kiếm phái tuyên bố cho ra đời Tử Điện - thế hệ mới nhất của phù trận dùng để điều khiển phi kiếm. Nghe nói sau khi ứng dụng Tử Điện, tốc độ tối đa của phi kiếm có thể tăng lên 9%, lựccông kích tăng lên 11%, linh lực tiêu hao giảm xuống 5%, tính năng tổng hợp của phi kiếm tăng lên vô cùng rõ ràng.”
“Tin tức này đã làm giá cổ phiếu của Vô Ảnh Kiếm phái tăng lên liên tục, đạt đỉnh tại 10 tiếng trước và vẫn luôn duy trì ở mức đó tới lúc đóng sàn giao dịch”.
“Toàn bộ khối Kiếm Tu, bao gồm Cự Kiếm môn, Cực Bắc kiếm tông, 22 tông môn của Nam Hải Kiếm phái, giá cổ phiếu đều tăng đồng loạt, tính đến cuối ngày nay cổ phiếu của khối Kiếm Tu đã tăng lên 5.42 điểm.”
“Mặt khác, giá cổ phiếu của các phái thiên về phòng ngự như Kim Giáp tông đã giảm mạnh, các chuyên gia cho rằng sự ra đời của các loại phù trận mới như Tử Điện sẽ đẩy cuộc cách mạng kỹ thuật phi kiếm tăng vọt, các loại chiến giáp đang lưu hành căn bản không có khả năng chống đỡ được lực công kích của phi kiếm, tính đến báo cáo cuối ngày, giá cổ phiếu của Kim Giáp tông đã giảm hơn 8%.”
“Sau khi có báo cáo cuối ngày, Kim Giáp tông đã ngay lập tức tổ chức họp báo, phát ngôn viên của Kim Giáp tông - Hắc Nham trưởng lão đã tuyên bố việc nghiên cứu phát minh Tinh Kích thuẫn (7) đã tìm ra bước đột phá, trong năm nay sẽ chế tạo thành công mô hình, chắc chắn có thể phòng ngự tất cả các loại công kích của phi kiếm.”
“Tại vùng thảo nguyên phía bắc Liên Bang, dịch giun đen liên tục lây lan, đã khếch tán đến rất nhiều khu nuôi dưỡng linh thú của Ngự Thú tông, hơn năm trăm ngàn con linh thú ở đây đã bị lây nhiễm, tai nạn hiếm hoi này đã làm giá cổ phiếu của khối Ngự Thú liên tục sụt giảm, cổ phiếu của rất nhiều ngự thú phái đã rớt xuống điểm thấp kỷ lục trong vòng ba năm qua.”
“Tiếp theo, xin mời chuyên gia chứng khoán Thiên Tinh Tử bình luận về tình hình chứng khoán vừa qua.”
“…”
Lý Diệu theo dõi một lúc, thấy hình ảnh ổn định, sắc nét, không nhiễu, âm thanh rõ ràng, đặc biệt là lập thể cảm cực mạnh, làm cho người xem có cảm giác chân thật như lạc vào trong khung cảnh, chắc là sửa ngon lành rồi.
Nghĩ xong, hắn lại mặc niệm ra lệnh: “Chuyển đến kênh giải trí.”
Lam quang chợt lóe, trung niên tu chân giả và các đạo phù văn đỏ xanh nháy mắt biến mất, thay vào đó là một cái sân vận động có sức chứa hơn một trăm ngàn người đang khí thế ngất trời, đông người kín chỗ, ồn ào huyên náo, dưới ánh cầu vồng rạng rỡ là hàng trăm hàng ngàn thiếu nam thiếu nữ đang giơ cao đôi tay, cùng nhau hò hét:
“Lục Âm Hi!”
“Lục Âm Hi!”
“Lục Âm Hi!”
Trên sân khấu cao bằng tòa nhà ba tầng đang cắm mấy chục thanh thủy tinh bén nhọn đan xen lẫn nhau, ngay khi tiếng hô của khán giả lên đến mức cao nhất, thanh thủy tinh lớn nhất bỗng nhiên phát nổ, từ bên trong nhảy ra một người con gái mặc đồ trắng, mặt lạnh như băng nhưng ánh mắt lại nóng rực như lửa, đang xách theo một cái đàn cổ trong suốt như thủy tinh, bàn tay tinh tế lướt qua dây đàn, âm thanh phát ra lại là tiếng “bong bong” hào hùng quỷ dị!
“Có ước mơ thì phải dám bất chấp thực hiện! Bên kia ngân hà mới là đích đến của chúng ta! Bây giờ là thuộc về chúng ta Tu! Chân! Tân! Thế! Kỷ!”
Giống ngàn vạn khán giả đang có mặt ở hiện trường, nhiệt huyết của Lý Diệu cũng bắt đầu sôi trào. Thiếu nữ Lục Âm Hi đang đứng trên sân khấu tỏa sức nóng ra xung quanh này chính là ca sĩ thần tượng mới nổi mấy năm nay, vừa ra mắt liền thu hút rất nhiều thanh niên bởi dáng vẻ lạnh lùng và khả năng biểu diễn tuyệt đỉnh, ca khúc để đời “Tu chân bốn vạn năm” trong nửa năm ngắn ngủi đã thịnh hành toàn bộ Liên Bang, chính ca khúc này cũng đã khích lệ vô số thanh thiếu niên bước vào con đường tu chân.
Lý Diệu cũng là một trong những fan hâm mộ của nàng, nhưng lý do lại rất khác biệt, hắn thích Lục Âm Hi và vì hai người có thân thế giống nhau, đều là cô nhi.
Lý Diệu sinh ra và lớn lên ở bãi xử lý rác thải đặc biệt số 23, từ khi có ký ức đến nay, bầu trời vẫn là âm u xám xịt một màu. Thức ăn là rác thối, nước uống thì là nước ô nhiễm, dựa vào bản năng của dã thú và một ít ký ức “bí mật” sâu thẳm trong con tim gian nan sống qua ngày, từ ngày đầu chịu ức hiếp đến mười mấy năm sau trở thành “Kền Kền” - nhân vật nguy hiểm nhất khu pháp bảo mộ địa này.
Nếu không phải do “ông bố” ở đâu bỗng nhiên xuất hiện, có thể Lý Diệu vẫn sẽ luôn sống lẫn ở bãi rác này rồi trở thành một con “Phì Long” hay “Dã Lang” nào đó.
Nhưng vào một ngày sáu năm về trước, một chiếc phi thuyền chở rác đã thải mấy chục tấn rác rưởi xuống nơi này, kèm theo “ông bố” của hắn, mà lúc ấy Lý Diệu lại động lòng trắc ẩn, liền kéo “ông bố” đang bị thương tích đầy mình ấy về nhà.
Từ đó, vận mệnh của hắn hoàn toàn thay đổi.
Ông bố chưa bao giờ nói về lai lịch của ổng, Lý Diệu chỉ biết rằng ông ấy khẳng định là một cao thủ duy tu pháp bảo vô cùng lợi hại. Trong năm năm ngắn ngủi, ông ấy đã dạy cho hắn hơn mười ngàn loại kỹ thuật duy tu pháp bảo hiếm lạ, cổ quái, cũng dạy hắn các kiến thức cơ sở của các ngành học, còn bỏ tiền cho hắn đi học trung học phổ thông trong thành, cho hắn hòa nhập xã hội bình thường.
Một năm trước, ông bố qua đời do vết thương cũ tái phát, để lại cho Lý Diệu một thanh phi kiếm thần bí - Hắc Dực. Ông ấy từng nói rằng chính ông ấy đã nghiên cứu thanh kiếm này hơn nửa đời người nhưng vẫn không thấu hiểu hết thanh kiếm kỳ lạ này, còn nói:
“Tiểu Diệu, cả đời này cha đã đi qua hàng chục cái thế giới rộng lớn, gặp qua hàng ngàn hàng vạn duy tu pháp bảo cao thủ và luyện khí đại sư, nhưng người có thiên phú cao nhất, là con!”
“Dùng đôi tay phàm nhân sửa được pháp bảo cấp thấp, con thật sự rất lợi hại.”
“Nhưng chỉ dựa vào thiên phú là không đủ! Chỉ dựa vào thiên phú, con vĩnh viễn chỉ có thể duy tu cấp thấp pháp bảo, pháp bảo dân dụng!”
“Hứa với cha, cố gắng học hành, cố gắng thi đậu đại học, trở thành tu chân giả! Chỉ có trở thành tu chân giả, con mới có khả năng tiến thêm một bước ở lĩnh vực duy tu pháp bảo, thậm chí một ngày nào đó…”
“Trở thành luyện khí đại sư thật sự!”
Khi nói những lời này, hai mắt “ông bố” trợn lên, trong mắt tràn đầy ánh sao, khí thế vô cùng, ký ức ấy vẫn còn như mới hôm qua hiện lên trong đầu Lý Diệu.
Luyện khí đại sư nha… đó chính là chức nghiệp được tôn sùng nhất trong giới tu chân giả.
Hắn không biết mình có đạt được kỳ vọng của “ông bố” hay không.
Hắc Dực kiếm yên lặng ngồi bên cạnh hắn, nghe thiếu nữ tràn trề sức sống như núi lửa bùng nổ kia biểu diễn, hai chiếc cánh còn lắc lư, vặn vẹo theo điệu nhạc. Một lúc lâu sau, ánh mắt của thiếu niên bỗng nhiên sáng ngời, một lần nữa khóe miệng lại nâng lên thành một nụ cười bất cần.
“Nghĩ nhiều như vậy làm gì? Cứ bất chấp tất cả, có gan là được!”
“Lục Âm Hi có thể từ một cô bé mồ côi trở thành ngôi sao ca nhạc nổi tiếng nhất Liên Bang thì tại sao mình lại không thể từ một con rác rưởi trùng nho nhỏ biến thành chân chính luyện khí đại sư?”
Thiếu niên nhớ tới thật lâu thật lâu trước kia, ở một nơi rất xa rất xa, từng nghe qua một câu:
“Phải luôn có ước mơ, lỡ như nó thành sự thật thì sao?”
***
(1) Quang màn khí: Ti vi tinh thể trong tương lai.
(2) Thiên tạo: Có sẵn trong thiên nhiên, do tự nhiên tạo ra.
(3) Linh lộ: Đường đi của linh khí, giống như mạch điện.
(4) Linh năng: Như điện năng.
(5) Phù văn: Văn tự viết trên bùa chú.
(6) Chữ “hồi” - có hình vuông, có nghĩa là trở về trong tiếng Trung.
(7) Tinh Kích thuẫn: Cái khiên dùng để phòng vệ.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT