“Vù!”

Hách Liên Liệt tỏa ra khí thế kinh người, khí thế ấy giống như một cái tàu bay siêu tốc đang phóng nhanh như chớp vậy, người còn chưa tới mà khí thế đã biến thành một trận gió lớn đến mức khiến người khác không thể mở mắt ra nổi, hung hăng đập thẳng vào mặt của Lý Diệu.

Lý Diệu cảm giác như đang có kim đâm vào mắt mình, cộng thêm một luồng gió lạnh lẽo từ xương cùng xông thẳng tới trái tim. Tại nơi tận sâu trong não dường như có một cái “chốt mở” đột nhiên mở bung ra, các giác quan lại trở nên vô cùng nhạy bén y như lúc hắn vừa bừng tỉnh từ trong giấc mộng hão huyền ấy.

Trong vòng 0,1 giây, hắn có thể thấy rõ khuôn mặt đang há hốc mồm của ba thằng con nhà giàu đang đứng không xa chỗ của hắn, thấy rõ từng bông hoa, từng chiếc lá, từng cái cành của những cây hoa trong cái vườn hoa nhỏ gần đó, có thể ngửi thấy mùi thơm của mấy chục món ăn đang được các đầu bếp chế biến trong nhà bếp, thậm chí còn có thể thấy được có một con muỗi đang bay xiêu xiêu vẹo vẹo cách hắn tới bảy, tám mét.

Cùng lúc đó, hắn cũng nhìn thấy rõ ràng có một con hải sâm đen sì đang nằm trên mặt đất ở giữa hắn và Hách Liên Liệt. Đó là con hải sâm mà ban nãy hắn vô tình làm rớt.

Ngàn vạn con số nổ tung, nổ tung, nổ tung, rồi kết hợp lại với nhau tạo thành những chuỗi công thức liên tục, kỳ diệu. Sau đó nó lại ngưng tụ lại thành vô số phương hướng và quỹ đạo vận động của lực mômen, ngẫu lực, lực tác dụng,…

Sau khi thời gian 0,1 giây này chấm dứt, Lý Diệu chớp chớp đôi mắt, tư duy của hắn vẫn chưa kịp phản ứng thì cơ thể đã tự động hơi nghiêng qua bên trái theo bản năng.

Hành động này của hắn đã làm Hách Liên Liệt chợt theo bản năng tự động chuyển hướng công kích theo sang trái 1cm, làm cơ thể Hách Liên Liệt lắc lư một chút. Nên khi chân phải của Hách Liên Liệt dậm mạnh xuống đất thì trúng ngay con hải sâm trơn tuột đang nằm đấy, khiến cả người hắn mất cân bằng!

Nếu phải đối mặt với những đối thủ khác thì Hách Liên Liệt đã không chủ quan như vậy. Vì trong mắt hắn, Lý Diệu chẳng khác gì một đống rác rưởi vô dụng. Nên khi cơn tức giận bùng nổ, hắn hoàn toàn không hề đề phòng, cứ như vậy mà trượt té chồm lên đằng trước.

Lý Diệu hơi hơi nghiêng người, rồi Hách Liên Liệt lướt qua người hắn với khoảng cách bé tí chỉ bằng một sợi tóc. Lúc ấy, Lý Diệu thậm chí có thể thấy rõ ràng vẻ mặt vô cùng sửng sốt và con mắt trừng to gần như muốn rơi ra khỏi hốc mắt của Hách Liên Liệt. Sau khi trượt dài tầm 3m, Hách Liên Liệt đâm sầm vào một cái bàn đang đặt đầy món ăn làm nó đổ xuống tạo ra âm thanh “ầm” một tiếng, rồi ba, bốn chậu đồ ăn tràn đầy cứ vậy mà đổ xuống người hắn.

Canh hải sâm đặc sệt, những con sò biển hương vị nồng đậm, những viên cá viên vô cùng tươi ngon… Một xíu cũng không lãng phí, tất cả đều xuất hiện trên đầu, tóc, mặt, vai và cả bộ quần áo vô cùng sang trọng, quý giá được làm hoàn toàn bằng thủ công của Hách Liên Liệt. Nhìn sơ qua, Hách Liên Liệt như mới vừa lội từ trong cái chậu rửa chén ra.

Yên tĩnh, yên tĩnh đến khủng bố, yên tĩnh như bãi tha ma!

Hách Liên Liệt nghẹn họng nhìn trân trối, tất cả các dây thần kinh trên mặt như bị đông lại, vặn vẹo thành cái biểu cảm vô cùng kỳ quặc bao gồm lơ mơ, xấu hổ, giận dữ, điên cuồng.

Lý Diệu chớp chớp đôi mắt, trơ mắt ra nhìn một con hải sâm thong thả từ tốn như không muốn rời xa trượt từ cặp lông mày sắc như kiếm, vô cùng khí phách của Hách Liên Liệt xuống dưới.

“Cái, cái việc vui này thành chuyện to rồi, cái thằng ranh này từ đâu lòi ra vậy? Cũng quá xằng bậy nha!”

Ở cách đó không xa, cơ thể Trịnh Đông Minh không ngừng run rẩy như thể đang lên cơn động kinh, khuôn mặt béo đã nhịn cười đến mức cả khuôn mặt đã chuyển thành màu đỏ tím. Hắn túm lấy hai cậu ấm còn lại rồi im lặng lùi về phía sau vài bước. Sau đó mới nhịn không nổi nữa mà bật cười thành tiếng, nói:

“Không ngờ xem đực rựa ăn cơm còn thú vị hơn xem mỹ nữ cởi quần áo. Tụi mày có nghĩ đây là tiết mục giải trí mà Hách Liên Liệt đặc biệt làm ra để chúc mừng sinh nhật tao không?”

Một cậu ấm có vẻ chần chờ, nói:

“Không thể nào! Em nhớ Hách Liên Liệt hình như có chút bệnh sạch sẽ. Trịnh thiếu nhìn kìa, biểu cảm của Hách Liên Liệt như muốn khóc luôn rồi, chúng ta có cần tới giúp đỡ không?”

“Đương nhiên không cần! Tiết mục xuất sắc như vậy, quả thật ngàn năm mới có một, đương nhiên phải xem đến đã ghiền mới thôi!”

Trịnh đại thiếu vô cùng không nghĩa khí, nói. Ngừng một chút, hắn lại cười tủm tỉm nói tiếp:

“Nhưng tao thấy thằng ranh con này cũng rất có cá tính. Tiểu La! Nhanh chóng dùng linh hạc gửi tin nhắn đến cái bệnh viện tư nhân của nhà mày bảo họ gấp rút cho một cái xe cấp cứu loại xịn nhất bay tới đây! Tao thấy Hách Liên Liệt sắp bùng nổ rồi nha!”

Quả nhiên, Hách Liên Liệt khi bình tĩnh lại từ cơn sốc ban nãy liền giống như một cái núi lửa đang ngủ đột ngột bùng nổ, nham thạch chuẩn bị tràn ra ngoài, dòng khí bay lượn lờ xung quanh người hắn cô đặc đến mức như biến thành thực thể, đến mắt thường còn có thể nhìn thấy được, nhiệt độ không khí trong phạm vi nửa mét dường như cũng đã tăng lên vài độ!

“Răng rắc răng rắc!” Các khớp xương trên cơ thể Hách Liên Liệt phát ra tiếng vang như tiếng pháo nổ, làm người khác sợ đến mức không rét mà run.

Não của Lý Diệu hoạt động siêu tốc, các mảnh ký ức bé nhỏ ở tận sâu trong trí nhớ điên cuồng xoay tròn, mỗi một mảnh ký ức bé nhỏ ấy đều hiện lên một đoạn phim về cuộc chiến đấu kịch liệt.

Bên ngoài, nhìn Lý Diệu như thể đang bị dáng vẻ hung tàn ghê rợn của Hách Liên Liệt làm cho hoảng sợ tột bậc, ngây ra như phỗng.

Nhưng ẩn sau cái dáng vẻ như dại ra đó chính là từng bó từng bó cơ bắp đang từ từ gồng lên, giống như những cái lò xo đang bị đè nén hết mức có thể, ngưng tụ tạo ra sức mạnh vô cùng khủng khiếp.

Đôi bàn tay hơi nắm lại, thả xuôi tự nhiên hai bên hông, dáng tay như thể đang nắm hai cái búa nặng cả ngàn kí lô, hơi hơi lắc lư, dồn lực chờ bộc phát ra ngoài.

Ngay lúc không khí bị xé rách, ngàn cân treo sợi tóc thì…

Bỗng có một bàn tay mập mạp chạm vào vai trái của Hách Liên Liệt. Bàn tay ấy là của một người đàn ông trung niên mập mạp, phải nặng hơn 100kg, mặc quần áo kiểu giám đốc, im hơi lặng tiếng mà xuất hiện ở sau lưng Hách Liên Liệt, cười mỉm chi, nói:

“Hách Liên đại thiếu, ngài say rồi.”

Con ngươi trong mắt Hách Liên Liệt chợt co rút lại, địch ý (1) như hóa thành thực chất đột ngột chuyển hướng 180 độ, không chút che giấu đập thẳng vào người đàn ông mập mạp.

Ông giám đốc mập mạp này nhìn qua không giống như là người tu luyện võ thuật. Nhưng khi đối mặt với địch ý của Hách Liên Liệt, ông ấy lại chỉ coi như gió mùa xuân thổi qua mặt, không thèm để ý.

Ông ấy ung dung nói:

“Bất luận là ai, chỉ cần đến nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ dùng bữa thì đều là thượng đế ở đây, tuyệt đối sẽ được hưởng thụ sự phục vụ chu đáo nhất. Đây chính là nguyên tắc mà nhà hàng chúng tôi vẫn luôn tuân theo trong mấy chục năm qua. Toàn bộ khu Thượng Đông không ai là không biết nếu Hách Liên đại thiếu không uống say thì sao lại vung tay đánh nhau với thượng đế của chúng tôi ngay trước mặt tôi?”

“Ông đang uy hiếp tôi?” - Hách Liên Liệt cắn răng gằn từng chữ, giọng điệu lạnh lẽo.

Ông giám đốc mập mạp hơi hơi mỉm cười, đống thịt mỡ trên mặt rung rung, nhìn hơi gian manh, nói:

“Cho dù tôi có ăn gan hùm mật gấu thì cũng không dám uy hiếp Hách Liên đại thiếu! Chẳng qua là lắm miệng muốn nhắc nhở một câu. Ở nơi hành lang gấp khúc thứ 3 sau lưng Hách Liên đại thiếu, bàn số 22 có phóng viên của tờ báo Giải Trí Phù Qua thành đang ngồi dùng bữa.”

“Có phóng viên?”

Vẻ mặt của Hách Liên Liệt trở nên vô cùng khó coi. Hắn cúi đầu, nhìn đống tạp nham đang dính trên quần áo của mình. Nếu bộ dáng “xinh đẹp” này của hắn bị phóng viên chụp được thì không tới nửa giờ, hắn nhất định sẽ trở thành cậu ấm nổi tiếng nhất Phù Qua thành. Mà loại “nổi tiếng” này tuyệt đối không phải là loại mà hắn hằng mong ước.

Hắn cứ nhìn chằm chằm, nhìn chằm chằm vào Lý Diệu rồi nghiến chặt khớp hàm, không nói một lời cũng không quay đầu lại, rời khởi nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ.

Lúc này, vị giám đốc béo mập nới quay đầu lại nhìn Lý Diệu, thản nhiên đánh giá hắn.

Vẻ mặt bình thản, ung dung của Lý Diệu làm vị giám đốc hơi khinh ngạc, hắn sửng sốt một chút rồi mới nói lời xin lỗi vô cùng chân thành:

“Vị khách quý này, chúng tôi thật sự xin lỗi. Vì sự bất cẩn trong nghiệp vụ của chúng tôi mà đã làm cho ngài bị quấy rầy trong lúc đang dùng bữa. Chúng tôi xin được miễn phí hóa đơn suất ăn này của ngài để đền bù cho những tổn thất của ngài. Hi vọng sự việc bé nhỏ ngày hôm nay sẽ không gây ảnh hưởng đến cảm nhận của ngài về nhà hàng tiểu cảnh Ẩn Hồ của chúng tôi. Chúng tôi cũng rất hoan nghênh ngài tiếp tục ủng hộ nhà hàng.”

Là nhà hàng có thể đứng vững vàng vài chục năm ở trong khu Thượng Đông, đương nhiên có mối quan hệ rộng khắp và chỗ dựa hùng mạnh, mà người kinh doanh cũng sẽ không vì quần áo và thân phận của khách hàng mà tiếp đón không chu đáo. Tất cả đều làm theo nguyên tắc “phục vụ hết sức mình”, nhờ vậy mới có thể được dư luận khen ngợi là “không bao giờ thay đổi”.

Lý Diệu sửng sốt, đang tính gật đầu thì bỗng mùi rượu ở đâu xộc vào mũi hắn. Sau đó, một cậu thiếu niên ăn mặc lòe loẹt có đôi mắt như mắt mèo xuất hiện trước mặt hắn, tươi cười đầy mặt.

“Chào cậu, tôi tên là Trịnh Đông Minh, cậu có thể gọi tôi là Trịnh thiếu, Đại Đông cũng được, nhưng xin đừng bao giờ gọi tôi là Tiểu Minh. Chuyện nãy giờ tôi thấy hết rồi, tôi cảm thấy cậu thật sự là nhân tài ngàn năm mới có một, quả thật là hạc trong bầy gà, tinh anh nhất trong tất cả các tinh anh. Sao? Mình làm bạn đi?”

Dưới ánh mắt nhìn chằm chằm toát ra vẻ hơi cảnh giác của Lý Diệu, Triệu Đông Minh ung dung vươn tay ra, kẹp giữa hai ngón tay là một cái danh thiếp vô cùng hoa lệ, hoa văn lấp lánh, nói:

“Đừng căng thẳng, tôi không có ý gì đâu! Tôi chỉ muốn giới thiệu một nhân viên bán bảo hiểm vô cùng chuyên nghiệp cho cậu thôi! Tôi đề nghị cậu bây giờ hãy đi rút hết số tiền cậu gửi trong ngân hàng ra để đi mua một cái bảo hiểm tai nạn mà có số tiền thụ hưởng cao nhất ấy, bởi vì…”

Ngừng một chút, trên mặt Trịnh thiếu tràn ngập ý cười quỷ dị vô cùng, rồi dùng giọng nói âm trầm rét lạnh nói:

“Tin tôi, ngày mai cậu liền có thể dùng đến nó.”

----------------------

(1) Địch ý: lòng căm thù, đối địch.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play