Bây giờ Lý Diệu như người vừa mới trúng số độc đắc, vui sướng tột bậc, trong đầu óc tràn đầy những hình ảnh khó coi. Hắn dứt khoát vạch chăn ném qua một bên rồi nhảy ngay xuống giường. Nhưng bất thình lình, hai chân của hắn mềm nhũn, rồi “bụp” một tiếng, hắn nằm sõng soài trên mặt đất, tay chân dạng ra thành hình chữ “X”.

Lúc này, hắn cảm thấy toàn thân vô lực, không nâng tay chân dậy nổi dù chỉ là một chút, giống như toàn bộ sức lực trong cơ thể đều đã bị kẻ trộm trộm mất!

Hắc Dực Kiếm nghe thấy tiếng động liền bay vào trong phòng, suốt ruột đến mức “két két” gọi bậy. Vừa vào tới lại “Vèo” một cái bay đi, rồi bưng theo một cái gương để đối diện người Lý Diệu.

“Tạo sao lại biến thành thế này!” - Lý Diệu la lên trong hoảng sợ.

Trong gương là một người như đã kéo dài hơi tàn trong sa mạc vài tháng, gầy đến mức còn mỗi da bọc xương, hốc mắt sâu hoắm như chiếm hết nửa diện tích khuôn mặt, toàn thân chỉ sợ không được nửa lạng thịt. Hơn nữa, những mạch máu màu tím nhạt trông rũ rượi héo úa gục trên khung xương, giống như những con giun đã bị phơi khô, teo tóp lại. Màu da thì đã biến thành màu xám trắng, nhìn đi nhìn lại chẳng khác gì một con cương thi ngoài đời thật cả.

Nhưng những vấn đề về ngoại hình vẫn không quan trọng bằng việc năm giác quan nhạy bén cùng trí nhớ siêu cao, thêm cả khả năng tính toán, phân tích ngang tầm với tinh não bỗng trong nháy mắt tan thành mây khói. Lý Diệu gần như bị đánh về nguyên hình (1), có chăng thì chỉ là mấy thứ kể trên được nâng cao hơn bình thường một chút.

Gần như là ngay lúc đó, dạ dày của Lý Diệu như thể có một ngọn lửa đang bùng cháy, một ngọn lửa không ngừng bùng cháy rồi lan ra mọi nơi trong cơ thể hắn!

Lý Diệu phảng phất có thể nghe thấy mỗi tế bào trong cơ thể hắn đều đang tru lên một cách thê lương vô cùng:

“Đói quá! Đói quá! Đói quá!”

Thậm chí muôn vàn thần niệm ở tận sâu trong não hắn cũng đang đói điên lên, đói đến mức muốn bắt đầu cắn nuốt lẫn nhau rồi!

“Mau! Tiểu Hắc! Lấy đồ ăn cho ba!”

Trước giờ Lý Diệu chưa từng biết được là khi đói đến cực điểm sẽ khó chịu như người nghiện ma túy đang trong cơn thèm thuốc. Hắn lăn lộn lung tung trên sàn nhà rồi kêu to với Hắc Dực Kiếm.

Hắc Dực Kiếm kêu lên hai tiếng “két két” vì bất mãn với thái độ của chủ nhân. Nhưng sau đó vẫn bay ra ngoài phòng khách rồi nhanh chóng xách theo hai cái hộp đồ đóng hộp to như cái thùng đựng thịt đã qua chế biến của “Tinh Không Cự Thú” nặng đến 2,5kg mỗi hộp.

Cái tên “Tinh Không Cự Thú” nghe thì có vẻ vô cùng sang trọng, khí phách nhưng thật ra nó lại là loài gia súc nuôi lấy thịt nhân tạo được tạo nên từ việc lai giống giữa heo thường và voi thông qua phương pháp bí mật của các tu chân tông phái. Nó thuộc lại động vật có chu kỳ sinh trưởng nhanh, trong vòng ba tháng các tu chân môn phái thúc chúng tăng trưởng nặng đạt 10 tấn, rồi giết lấy thịt để làm ra loại đồ hộp vô cùng dầu mỡ, hương vị thì tệ, dân thành phố bình thường rất hiếm khi mua về ăn này.

Nhưng giá của loại đồ hộp là hỗn hợp của xương và nội tạng này lại vô cùng rẻ, chỉ cần 15 đồng là có thể mua được một thùng to nặng tới 2,5 kg. Đây được coi như mỹ vị hiếm có của tầng lớp nghèo khổ, cũng là nơi cung cấp chất “thịt” chủ yếu của Lý Diệu, nên hầu như lúc nào trong nhà hắn cũng có sẵn năm, mười thùng.

Mà vào giây phút này, Lý Diệu nhìn hộp thịt Tinh Không Cự Thú như thể con sói đã đói bụng ba ngày nhìn thấy một con cừu con đã được lột da rửa ráy sạch sẽ rồi ướp sẵn gia vị, ánh mắt đỏ lên, cổ họng phát ra tiếng “khò khè khò khè”. Lúc này, không biết hắn lấy đâu ra sức mạnh mà cả người bỗng nhiên nhảy dựng lên rồi giật hộp thịt ôm vào trong lòng, miệng mở to ra rồi cứ thế mà cắm đầu cắm cổ ăn ngấu nghiến.

“Răng rắc! răng rắc!” - Tiếng hai hàm răng chạm vào nhau vang lên nghe như tiếng hai cỗ máy xay thịt đang va đập vào nhau, làm tia lửa bắn ra từ các khe hở của các răng cưa.

Loại thịt Tinh Không Cự Thú đóng hộp này cực mặn, cực tanh, cực dầu mỡ. Bình thường, Lý Diệu chỉ cần múc một ít xíu thôi cũng đã đủ để ăn hết ba chén cơm lớn. Thế mà lúc này, hắn lại ăn như thể đang được ăn món ngon hiếm có trên đời, như bị Thao Thiết (2) nhập thể, ăn ngấu nghiến, mới một phút thôi đã nuốt hết nguyên một hộp thịt đóng hộp nặng đến 2,5 kg.

Răng môi của hắn như mất hết cảm giác, nhưng dạ dày lại căng phồng lên. Loại thịt Tinh Không Cự Thú đóng hộp này được nén dưới áp suất rất cao, dính nước sẽ nở to ra, kích thước sau khi nở ra hết cỡ có thể lớn hơn gấp mười lần ban đầu.

Tận sâu trong não của Lý Diệu vừa kích hoạt một cái ý niệm thì ngay lập tức một hình ảnh hiện lên. Đó chính là một cảnh trong giấc mơ hão huyền, cảnh người quản lý đám tạp vụ cấp thấp trong Bách Luyện Tông đang nói:

“Hít ánh sao nuốt ánh trăng, không đụng ngũ cốc, trực tiếp hấp thu linh năng trong thiên địa – đây là những phương pháp tu luyện mà chỉ các tu sĩ cấp bậc cao thâm mới có thể vận dụng được, chứ không phải đám phế vật như các ngươi có thể thử!”

“Đối với đám phế vật như các ngươi thì đồ ăn chính là nơi cung cấp linh năng duy nhất. Tất cả các cơ sở của tu luyện đều là chữ “ăn”, học được “ăn cơm” chính là đã hoàn thành bước đầu tiên để trở thành tu chân giả!”

“Bây giờ, ta sẽ dạy các ngươi “Kình Thôn Đại Pháp”. Đây là bộ công pháp chuyên dạy về cách ăn cơm, giúp các ngươi có thể nuốt chửng cả vùng cửa biển rồi hấp thu năng lượng có trong đồ ăn!”

“Khi đã tu luyện đến cảnh giới cao nhất, tần suất hoạt động của dạ dày sẽ tăng lên gấp mấy trăm lần. Không những vậy, dạ dày còn có thể chứa hết số thịt nặng 400kg, cho dù là nơi cứng rắn nhất của linh thú như đầu lâu thì cũng có thể nghiền thành tro bụi, hoàn toàn hấp thu rồi chuyển hóa thành linh năng, trong nháy mắt sẽ tràn đầy khắp cơ thể, làm cho huyết mạch sục sôi, sức mạnh lớn vô cùng!”

“Nhớ kỹ, nếu các ngươi tu luyện 108 Thủ Phi Phong Loạn Chuy Pháp không tới nơi tới chốn thì vẫn còn có thể sửa chữa, nhưng nếu tu luyện không tốt bộ Kình Thôn Đại Pháp này thì các ngươi sẽ vĩnh viễn là người phàm trần, đừng vọng tưởng có thể bước lên con đường tu chân!”

“Âu Dã Minh, ngươi đi lên đầu tiên cho ta, ăn hết 100kg cá ươn này đi. Ngươi sẽ là người đầu tiên được ta dạy bộ Kình Thôn Đại Pháp - Bộ trấn sơn bí pháp (3) của Bách Luyện Tông này!”

… … …

Hai mắt của Lý Diệu đột nhiên trừng to ra, mà bỗng có tiếng “ầm ầm” truyền ra từ trong bụng hắn, như có một cái máy mạnh mẽ vừa được khởi động!

Trong nháy mắt, da bụng của hắn bị kéo dãn ra đến mức gần như trong suốt, như thể đang có vài con quái thú đang đâm tán loạn trong bụng hắn!

Dạ dày của hắn đang co bóp nhanh gấp bình thường mấy chục lần, nhanh chóng tiêu hóa đống thịt Tinh Không Cự Thú hắn vừa ăn, rồi phân giải, chuyển hóa thành loại năng lượng cơ bản nhất, sau đó liên tục cung cấp cho tất cả các kinh mạch, mạch máu đang khô cạn trong toàn cơ thể!

Tốc độ nở của thịt khi dính nước cũng không nhanh bằng tốc độ tiêu hóa, hấp thu của dạ dày hắn bây giờ, nên bụng của hắn xẹp xuống rất nhanh rồi lại hóp vào một lần nữa.

“Không được rồi! Vẫn còn đói quá! Mau! Mang thêm một thùng đến đây!”

Lý Diệu cứ ăn luôn miệng, cạp vài ba miếng là lại hết sạch sành sanh thùng thịt đóng hộp thứ hai. Thế nhưng hắn vẫn chưa thỏa mãn, lại vỗ sàn kêu Hắc Dực Kiếm đi lấy thêm thịt tới.

Ba thùng, năm thùng, hai mươi thùng,…

Mới 1 giờ ngắn ngủi trôi qua thôi mà hắn đã ăn liền tù tì 31 thùng thịt Tinh Không Cự Thú, uống hết một thùng nước, ăn hết tất cả số thực phẩm dự trữ trong nhà rồi mới ợ một cái no nê, mà có vẻ vẫn chưa đã thèm.

“Két két! Két két?”

Hắc Dực Kiếm hơi lo lắng nhìn chủ nhân của mình. Nó chưa từng thấy ai ăn thịt Tinh Không Cự Thú đóng hộp một cách điên cuồng như vậy. Nó sợ chủ nhân của nó có bệnh gì nên quan tâm dò hỏi.

Lý Diệu chép miệng, dùng đầu lưỡi đẩy một sợi thịt dính trong kẽ răng ra, chậm rãi nhấm nháp hương vị còn sót lại, rồi nói:

“Hình như ba vẫn chưa ăn no, ba còn có thể ăn thêm vài thùng nữa.”

“…” - Hắc Dực Kiếm thật sự không biết nói gì nữa bây giờ. Nếu nó có mắt thì chắc chắn bây giờ đã trợn trắng mắt lên kinh thường chủ nhân của mình.

“Cuối cùng cũng có thể sống đến giờ!” - Lý Diệu vô cùng thỏa mãn mà thở phào nhẹ nhõm. Sau đó, hắn nắm chặt nắm nay rồi cẩn thận xem xét cánh tay của chính mình, cảm nhận dòng sức mạnh đang bắt đầu khởi động ở tận sâu trong xương tủy.

Cùng với từng hộp từng hộp thịt Tinh Không Cự Thú ăn vào bụng rồi bị Kình Thôn Đại Pháp điên cuồng tiêu hóa, hấp thu, cơ thể của hắn cũng đã xảy ra những thay đổi nghiêng trời lệch đất.

Số thịt hắn ăn vào đã được chuyển hóa thành linh năng thuần túy nhất, rồi số linh năng ấy thấm vào những đường mạch máu đã khô kiệt làm cho chúng trở nên tràn đầy trở lại, cơ bắp đã bị héo rút cũng phồng lên, xương cốt trở nên cứng rắn như thép.

Nhìn vào gương, màu da của hắn vẫn hơi xám trắng, so với trước kia thì cơ thể vẫn gầy yếu hơn nhiều. Nhưng cất dấu dưới lớp da xám trắng kia là những đường cơ bắp chắc nịch, chỉ cần hơi gồng là đã hiện ra, trông giống những sợi dây thép thô to.

Lý Diệu nắm chặt nắm đấm lại rồi dùng một lực vừa phải đấm vào lồng ngực của mình hai cái, tạo ra âm thanh trầm đục như đập vào bảy tám lớp da thú chồng chất lên nhau, thật sự là không hề cảm thấy một chút đau đớn nào.

Cánh tay hắn vung lên rồi quơ đại bảy tám cái trong không khí. Ngay lập tức tạo ra vài ba cái nắm tay tàn ảnh nhanh xé gió tạo ra tiếng “vút! vút!”.

“Quyền lực(4) phải tăng lên ít nhất 15%, tốc độ ra quyền cũng tăng ít nhất 20%. Kình Thôn Đại Pháp thật con mẹ nó báo đạo mà!”

Ý thức được những mảnh vụn ký ức trong giấc mộng hão huyền đó có thể ứng dụng được trong thực tế, Lý Diệu không khỏi mừng như điên, giống như kẻ đầu đường xó chợ bỗng nhặt được tiền từ trên trời rơi xuống vậy.

Nhưng mà, khi hắn cố gắng nhớ lại đống ký ức khổng lồ mà Âu Dã Tử lưu lại thì lại phát hiện ra nó bắt đầu trở nên mông lung, loang lổ, không thể vận dụng cho dù giây trước nó còn rất rõ ràng, điều này cũng đã từng xảy ra đối với những cảnh trong mơ.

“Nếu có cách để nhớ lại rõ ràng mỗi một chi tiết trong giấc mơ ấy thì tốt rồi. Cho dù mình chỉ học lỏm được một ít bản lĩnh của lão già Âu Dã Tử ấy thì chừng ấy thôi cũng đã dư sức làm mình trở thành luyện khí đại sư đứng đầu toàn Liên Bang rồi! Đến lúc đó, mình liền có gia tài bạc triệu, xe sang mỹ nữ, được vạn người kính ngưỡng, trở thành thần tượng của hàng tỷ thanh niên...”

Lý Diệu cười gian vài cái rồi cứ thế mặc sức tưởng tượng.

Hắc Dực Kiếm vô cùng kinh thường mà hừ lạnh một cái, rồi xoắn đuôi kiếm bay đi.

Đúng lúc này, cái tinh não bỗng nhiên phát ra tiếng “tít tít”, góc phía dưới bên phải của cái quang màn bay ra một con hạc giấy 3D, nó bay xung quanh đầu Lý Diệu ba vòng rồi “bụp” một tiếng nổ tung, biến thành một cái tin nhắn lạnh như băng:

“Hôm nay cậu không đi học?”

Cuối câu còn có hình một ảnh giao diện thu nhỏ màu vàng, cặp lông mày đang cau lên cao, vẻ mặt tràn đầy nghi ngờ. Là Tư Giai Tuyết.

----------------------

(1) Đánh về nguyên hình: ở đây đang so sánh Lý Diệu như yêu quái bị phép thuật của đối thủ làm cho lộ ra bộ mặt thật, không đóng giả người khác được nữa

(2) Thao Thiết: loài thú trong truyền thuyết của Trung Quốc, nó có thể ăn mọi thứ, sức ăn vô cùng lớn

(3) Trấn sơn bí pháp: bộ công pháp bí mật của tông phái mà có danh tiếng vẻ vang trên khắp vùng

(4) Quyền lực: sức mạnh của nắm đấm

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play