"Hành khách chú ý, vừa nãy có tia sét hình cầu đánh trúng mấy toa tàu cuối cùng của chúng ta nên vì sự an toàn trong chuyến đi của mọi người, chúng tôi sẽ tiến hành kiểm tra và sửa chữa các toa từ 12 đến 15, mọi người vui lòng tạm thời sơ tán lên các toa trên theo sự hướng dẫn của quân lính Liên Bang. Đợi sau khi kiểm tra và sửa chữa xong thì mọi người có thể quay lại chỗ ngồi của mình. Cảm ơn sự phối hợp của quý khách."
Sau đó trong loa phát một bản nhạc du dương, tinh tinh tách tách như tiếng dòng suối chảy giữa khe núi.
Tiếng nhạc như ẩn chứa khả năng trấn tĩnh con người, tất cả những hành khách ban nãy còn đang hoảng loạn sốt ruột đều bình tĩnh lại. Lẩm bẩm đi về phía trước.
Nhưng Lý Diệu thì lại biết, chắc chắn không phải sét hình cầu.
Phù trận phòng ngự của đoàn tàu đã được mở ở mức cao nhất, có thể chống lại bất kỳ sự tấn công nào của sấm sét. Dù cho không thể chống đỡ thì đã có pháp bảo tránh sét giúp tia sét truyền thẳng xuống lòng đất. Làm sao có chuyện phá hỏng toa xe được?
Trong lúc tình thế cấp bách thì loa lại truyền đến giọng nói của nữ nhân viên đó, nhưng lần này có vẻ rất lo lắng, giọng nói vừa ấp úng vừa the thé, rõ ràng người nói đang rơi vào trạng thái hoảng sợ cực độ.
"Hành khách chú ý, sét hình cầu đã xuyên thủng phù trận động lực ở toa thứ 14, chúng tôi đang dốc toàn lực gấp rút sửa chữa, quãng đường tiếp theo sẽ hơi xóc một chút, xin các vị chú ý an toàn, cố gắng hạn chế hết mức việc đi lại ở hành lang, cũng xin chú ý đến tình hình những hành lí nặng trên giá để tránh va đụng rồi bị thương..., Ngoài ra, mời hành khách có kinh nghiệm sửa chữa pháp bảo nhanh chóng đến toa số 14, tôi xin được nhắc lại, mời hành khách có kinh nghiệm sửa chữa pháp bảo đến ngay toa số 14!"
"Xảy ra chuyện lớn rồi." Lý Diệu nghĩ thầm.
Việc thừa nhận một phù trận động lực ở một toa xe bị sét hình cầu xuyên thủng, chắc chắn sẽ khiến hành khách có sự lo sợ nhất định, nhưng chân tướng tuyệt đối còn đáng sợ hơn gấp trăm lần, đến ngay cả thợ sửa chữa pháp bảo của cũng không sửa được nên bất đắc dĩ phải nhờ đến sự trợ giúp của hành khách.
Lý Diệu không chút do dự đi thẳng đến toa số 14.
Càng đi về các toa phía sau của đoàn tàu thì càng có thể cảm giác được chấn động mãnh liệt.
Mấy toa cuối cùng không có hành khách nào mà chỉ có toàn quân đội được trang bị đầy đủ vũ khí.
Có mấy người lính mặt còn rất trẻ, nhìn như là những tân binh vừa nhập ngũ đang cắn chặt răng vào nhau, răng hàm cắn chặt đến kêu lên ken két.
Cửa toa 14 đóng chặt lại, một vị sĩ quan hai mắt đỏ ngầu như là bị bệnh đau mắt đỏ đang nghiêm túc kiểm tra một cậu thanh niên.
Lý Diệu nhìn kỹ, chính là tu chân giả cấp thấp mà hắn vô tình gặp phải ở phòng chờ số 8 - Giang Đào.
Sống lưng Giang Đào thẳng tắp, nói với giọng hờ hững:
"Tôi là sinh viên năm ba khoa luyện khí sư đại học Tinh Vân, tu chân giả luyện kim khí tầng ba, đã qua hai kì thi về nhập môn luyện khí sư, chỉ cần thông qua ba kì thi nữa thì sẽ nhận được công nhận luyện khí sư nhập môn của Liên Bang, những việc sửa chữa pháp bảo thông thường đều không thể làm khó được tôi."
"Quá tốt rồi, vậy còn cậu?" Vị sĩ quan mắt đỏ chuyển sang Lý Diệu.
Giang Đào lúc này mới chú ý tới sự hiện diện của Lý Diệu, rõ ràng hắn hơi kinh ngạc một chút.
Hắn không hiểu tên nhà quê này đến đây làm gì.
Lý Diệu giới thiệu một cách dõng dạc:
"Ta là sinh viên mới của khoa luyện khí sư Đại Hoang chiến viện, đang trên đường lên trường nhập học, vẫn chưa có cấp bậc gì, nhưng mà vẫn có thể sửa chữa được những thứ đơn giản."
Giang Đào nhếch mép cười, trong mắt lóe lên một tia khinh bỉ.
Hắn đã sớm nghe nói qua là khoa luyện khí sư của Đại Hoang chiến viện là khoa luyện kim khí chán nhất trong Cửu Đại, hôm nay gặp mặt quả nhiên "danh bất hư truyền", trong số những sinh viên mới thậm chí có cả những kẻ làm ruộng ở dưới quê lên.
Vị sĩ quan mắt đỏ rõ ràng có chút thất vọng, chỉ "ờ" một tiếng rồi chậm chạp quét linh văn xác định thân phận của Lý Diệu. Thử hỏi còn biết vứt mặt mũi đi đâu, cuối cùng hắn chỉ có thể mặt mũi nhăn nhó đi theo sau Lý Diệu.
Trong toa số 14 vô cùng ngột ngạt, còn thoang thoảng cả mùi máu tanh. Bảy, tám người lính chính quy của Liên Bang sắc mặt âm trầm đang lau chùi pháp bảo, có vài tên lính trẻ sắc mặt trắng bệch, hai chân run cầm cập, cũng có mấy tay lính già râu ria xồm xoàm ngồi bên cạnh cười ha hả, nói mấy câu tục tĩu, giúp xua đi bầu không khí căng thẳng.
"Cạch!"
Cửa sau toa xe đóng lại, cửa toa xe phía trước vừa mới mở ra đã truyền đến những tiếng kêu gào thảm thiết.
Lý Diệu cùng Giang Đào đều bị dọa sợ đến vã hết cả mồ hôi lạnh, cả hai nhắm mắt đi đến chỗ toa số 15.
Toa số 15 bị cải biến thành bệnh viện chiến địa, toàn bộ ghế ngồi đều bị cạy hết lên, trên mặt đất có bốn binh lính gãy tay gãy chân nằm la liệt, miệng vết thương rất lộn xộn, như kiểu bị dã thú cắn vậy. Trong đó có một người nửa người bị khô quắt khô queo, cứ như máu và xương cốt đều bị hút đi trong tích tắc.
Tiếp theo sẽ là toa tàu chiến đấu bọc giáp cuối cùng.
Cửa toa tàu mỏng không ngăn được tiếng xe thiết giáp bên trong.
Tiếng gào thét, tiếng gầm rú, tiếng nổ, tiếng sấm sét hỗn loạn trộn vào nhau tạo thành một bản nhạc hết sức đáng sợ.
"Mặc đồ phòng hộ vào!"
Viên sĩ quan mắt đỏ đưa hai bộ áo ghi lê nhiều màu sắc cho hai người bọn họ. Phía trước chiếc áo còn được nạm một viên dạ minh châu lấp lánh trong suốt, bên trong lơ lửng hàng trăm linh phù lấp lánh có gai nhọn tám góc.
Lý Diệu nhấn nút phù trần khởi động bên cạnh. "Vù" một tiếng, một tấm chắn linh năng màu vàng nhạt nửa trong suốt mở ra xung quanh hắn, bảo vệ chặt hắn bên trong.
"Chuẩn bị kĩ càng đi nhé, tôi chuẩn bị mở cửa đây!
Sắc mặt viên sĩ quan mắt đỏ gằn giọng nói, nghiến chặt răng, mở mạnh cánh cửa nối sang toa chiến đấu thiết giáp.
"Rầm!"
Gió lớn quăng quật, mưa to như trút nước, nhất thời quật đến nỗi Lý Diệu không mở nổi mắt, chỉ nghe thấy tiếng gió rít như lũ quét còn có cả những tiếng gầm gào kinh hoàng không cách nào che giấu.
"Đến đây đi, đám súc sinh các ngươi, đến đây hết đi để ông nội giết sạch tụi mày!"
"Đệt! Tinh nguyên hộp dùng hết rồi, thay hộp khác, nhanh lên!"
"Đông quá, đây không phải là triều thú bộc phát cấp chín, chí ít cũng cấp bảy! Mau xin thêm tiếp viện, chúng ta không trụ nổi đâu!"
"Không được, chúng ta đang ở trong khu Lôi Bạo, rất khó liên lạc được với thế giới bên ngoài, còn đang trong lúc thử nghiệm!"
Lý Diệu rốt cục thích ứng được gió mưa tạt thẳng vào mặt khó nhọc mở to hai mắt. Hiện ra trước mặt hắn là cảnh tượng giết chóc nơi sâu nhất của Hoàng Tuyền Cửu U.
Toa xe chiến đấu bọc giáp sắt như bị móng vuốt vô hình chà đạp hết mức, đỉnh toa tàu bị xé toạc, phần xe bọc giáp dày đến mấy chục centimét cũng bị phá nát.
Trên đất la liệt đều là thi thể, phần lớn là quân Liên Bang thân mặc đồ chiến đấu màu đen, cũng có xác yêu thú nhơm nhớp như vòi bạch tuộc, xác quân hai bên nằm chồng chéo lên nhau, thậm chí có một người lính liên bang cắn vào xúc tu hô hấp của yêu thú, cứ như vậy mà chết chung với nó.
Phần lớn pháo tinh từ đều nghiêng ngả trái phải, hỏng hóc nghiêm trọng.
Còn sót lại một vài người lính liên bang ngồi trên pháo tinh từ, gần như điên cuồng liều lĩnh bắn linh năng về phía đám mây đen.
Mà bên trong đám mây đen...
Lý Diệu ngẩng đầu, hít vào một ngụm khí lạnh.
Sấm vang chớp giật trong tầng mây, lộ ra một khe hở không gì tả nổi, như một cái miệng lớn nuốt chửng trời đất.
Khác biệt với bầu trời đen xì xì, cái miệng đó đỏ lòm như máu, giống như một cánh cửa lớn thông đến một thế giới yêu dị!
Đây là lỗ hổng không gian thời gian nối liền Thiên Nguyên giới và Huyết Yêu giới.
Trong phần lớn nhân khẩu, nó còn có một cái tên gọi rất chói tai:
Trùng động!
Vô số yêu thú móng vuốt từ bên trong trùng động nối đuôi nhau chui ra, quơ quơ xúc tu, phảng phất như đang bơi bên trong nước bơi lội, dội thẳng tới đoàn tàu.
"Xì! Xì!"
Phần lớn các yêu thú bát trảo khi va vào đoàn tàu đều sẽ bùng lên thành một tia lửa chói mắt, bị điện giật đến cháy sém hôi không thể ngửi nổi.
Pháp trận phòng ngự đi kèm đoàn tàu hình thành một lưới điện giữa không trung, đến gió cũng không thể lọt qua.
Nhưng cũng có số yêu thú bát trảo vô cùng mạnh mẽ đã phá điện điện kích của lưới điện, pha vỡ lưới điện, tấn công đoàn tàu.
Nhưng chưa kịp cho chúng có thời gian khôi phục thì những pháo tinh từ đã nhanh chóng bắn ra móc lửa biến chúng thành mảnh vụn bay lả tả.
Chỉ trong nháy mắt, đã có mấy trăm yêu thú bát trảo bỏ mạng ở pháp trận phòng ngự cùng pháo tinh từ rồi.
Nhưng mà yêu thú bát trảo với số lượng nhiều hơn gấp trăm lần ào ào nhảy ra không dứt từ trùng động, phát ra những tiếng gầm rú chói tai, liên tiếp tấn công đoàn tàu.
"Là thú triều bạo phát!"
Sắc mặt Lý Diệu trắng bệch.
Thú triều bạo phát là một trong những thiên tai đáng sợ nhất ở Thiên Nguyên giới.
Phải đến mười vạn, trăm vạn, ngàn vạn, hàng ngàn tỉ toán yêu thú cấp thấp, xé ra vách tường Đại Thiên thế giới, thông qua trùng động xâm nhập vào Thiên Nguyên giới, nuốt chửng tất cả.
Đồng ruộng, thành trấn, con người, động vật, thực vật, thậm chí là yêu thú nguyên sinh ở Thiên Nguyên giới đều không thể chạy thoát. Đây chính là thú triều bạo phát!
Một lần, cấp thấp nhất trong "chín cấp thú triều bạo phát" đã có thể hội tụ trên mấy trăm ngàn yêu thú cấp thấp rồi.
Cho dù là "thử yêu", "trùng yêu" yếu ớt nhất nhưng chỉ cần số lượng vượt qua mức nhất định đều sẽ có thể tạo thành uy hiếp cho tu chân giả.
Trong lịch sử Liên Bang, thậm chí từng có ví dụ về một tu chân giả Kết Đan kì bị yêu thú châu chấu rợp trời cắn thành một bộ xương.
Những con người bình thường càng không có chỗ nào chống lại được thú triều bạo phát.
Nhưng mà vách tường Đại Thiên giới cũng không dễ gì mà xé rách như thế.
Đa số các khu vực của Thiên Nguyên giới đều vô cùng vững chắc, rất khó bị xé rách, độ khả thi hình thành trùng động là vô cùng nhỏ.
Chỉ có yêu thú hoang nguyên, vừa hay là khu vực chính giữaThiên Nguyên giới cùng Huyết Yêu giới, không ít vị trí vô cùng yếu, rất dễ dàng xuất hiện trùng động, bị yêu thú xâm lấn.
Điều này cũng tạo thành cục diện chết chóc vô tận, chém mãi không hết. Bất luận chém giết hết bao nhiêu yêu thú cũng đều sẽ có thêm càng nhiều yêu thú hung hãn từ huyết yêu giới xâm nhập liên tục.
Thực lực của Liên Bang Tinh Diệu còn không cách nào thâm nhập được Huyết Yêu giới, san bằng hết lũ yêu thú, chỉ có thể xây dựng một lượng lớn các thành trấn và cứ điểm quân sự trên yêu thú hoang nguyên, thực hiện chiến lược từng bước, không ngừng xâm chiếm, thu nhỏ không gian hoạt động của yêu thú.
Trong năm trăm năm ứng phó với thú triều bạo phát, quân liên bang cùng tu chân giả đã tích lũy được một lượng lớn kinh nghiệm. Trong tình huống thông thường, coi như gặp thú triều bạo phát, thì chỉ cần nhanh chóng gửi tin cầu cứu, chỉ trong vòng nửa tiếng sẽ có một số đông quân cứu viện và các tu chân giả chiến đấu.
Không may chính là, lần này thú triều bạo phát lại xảy ra ở khu Lôi Bạo không cách nào gửi được tin tức.
Cho tới lúc này, thế giới bên ngoài kia vẫn chưa hay biết là bọn họ gặp phải thú triều bạo phát.
Bọn họ chỉ có thể đơn độc chiến đấu lại.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT