Nhiệm vụ tạm thời?

Trong đầu Bộ Phương còn quanh quẩn thanh âm của hệ thống, trên mặt hơi có chút kinh ngạc, lúc này đây nhiệm vụ tạm thời đến sao nhanh như vậy, mới vừa thăng cấp liền làm nhiệm vụ.

Tiến hành bắt giữ nguyên liệu nấu ăn lần thứ nhất... thời gian chuẩn bị, một ngày.

Bộ Phương nhíu mày, thời gian chuẩn bị một ngày, không phải quá gấp gáp đó chứ?

- Hệ thống, bắt giữ nguyên liệu nấu ăn là sẽ truyền tống ta đến Man Hoang Chi Địa kia đúng không? Như vậy tiểu điếm của ta làm sao bây giờ? Không buốn bán hả?

Bộ Phương nghi ngờ hỏi.

- Kí chủ bắt giữ nguyên liệu nấu ăn, thời gian hạn chế là hai ngày, trong hai ngày nếu không bắt được nguyên liệu nấu ăn phù hợp, phán định nhiệm vụ tạm thời thất bại, khấu trừ 10% tỉ lệ chuyển hóa nguyên khí làm trừng phạt, trong hai ngày bắt giữ nguyên liệu nấu ăn, tiểu điếm ở vào trạng thái tạm dừng buôn bán.

Hệ thống dùng ngữ khí cao lạnh nói.

Bộ Phương nhẹ gật đầu, đối với nhiệm vụ tạm thời này cũng có chút ít hiểu được, bất quá trong lòng thì có chút khẩn trương, bởi vì một khi thất bại là phải khấu trừ 10% tỉ lệ chuyển hóa nguyên khí... Đây quả thực là khoét tim gan của Bộ Phương.

Tỉ lệ chuyển hóa nguyên khí rất trọng yếu với Bộ Phương thăng cấp, thật vất vả lên tới 50%, nếu như bởi vì nhiệm vụ thất bại mà bị khấu trừ 10%, cái kia Bộ Phương chỉ có thể trốn vào toa-lét thút thít nỉ non.

Ngáp một cái, Bộ Phương về tới trong phòng, nằm ở trên giường, chỉ chốc lát đã tiến vào mộng đẹp.

...

Thái Tử Cung.

Sắc mặt của Thái Tử Cơ Thành An âm trầm như nước, nắm tay siết chắt, móng tay hầu như muốn đâm vào huyết nhục, đủ thấy giờ phút này nội tâm nén giận cỡ nào.

- Cơ Thành Vũ... Ngươi lại dám cấu kết tông môn ngoại vực! Ngươi đây là tìm đường chết a!

Sắc mặt của Cơ Thành An xanh mét, nhìn thi thể khô héo của Hứa Sĩ, trong đôi mắt khó có thể che giấu bi thương.

Hứa Sĩ đi theo hắn rất nhiều năm, vẫn luôn là thủ hạ đắc lực nhất của hắn, hôm nay lại bị độc thủ của Cơ Thành Vũ, tuy hắn không có chứng cứ chứng minh Vũ Vương cấu kết tông môn ngoại vực, thế nhưng người sáng suốt đều lòng dạ biết rõ, ở lúc kia sẽ đi hủy nước canh cũng chỉ có Vũ Vương.

- Cơ Thành Vũ a Cơ Thành Vũ... uổng ngươi tự xưng tính toán không bỏ sót, lúc này đây còn không phải rơi xuống hố mình đào, ngay cả ta cũng có thể đoán được ngươi cấu kết tông môn ngoại vực, lấy phụ hoàng cơ trí sẽ đoán không ra sao? Ngươi thật coi phụ hoàng già nên hồ đồ rồi sao?

Trên mặt Thái Tử đột nhiên lộ ra vui vẻ trào phúng, trong mắt khoái ý càng thêm nồng đậm.

- Ngươi đây là tự tìm đường chết nha!

Thái Tử cười lạnh, thanh âm quanh quẩn ở trong cung, không ngừng quanh quẩn, mang một chút tức giận và sát ý.



Vũ Vương Phủ.

Vũ Vương ngồi ở trên ghế, một chân nhếch lên, bàn tay nhẹ nhàng vỗ trên đầu gối, ánh mắt lạnh nhạt như nước nhìn phương xa.

Sắc mặt của hắn rất bình thản, nhìn không ra hỉ nộ, nhưng đúng là phần phong khinh vân đạm (*gió nhẹ mây bay) này, mới làm cho lòng người sinh ra hoảng sợ.

Cửa ra vào, một thân ảnh còng lưng đi đến, run run rẩy rẩy, gần đất xa trời, dường như một trận gió cũng có thể thổi ngã.

Khí tức của Hồn Thiên Vẫn uể oải đến cực hạn, hầu như muốn ngã xuống Chiến Vương cảnh, hiển nhiên lúc này đây sử dụng bí pháp chạy trốn thương tổn cực lớn.

- Lão hủ... Bái kiến Vũ Vương.

Hồn Thiên Vẫn trở nên gầy hơn, giống như da bọc xương, hai luồng hồn hỏa trong hốc mắt cũng trở nên ảm đạm không ánh sáng.

- Chậc chậc chậc, xem ra Hồn Tông Đại trưởng lão tổn thương không nhẹ, thân thể giống như bổn vương dùng một ngón tay cũng có thể nghiền nát a.

Khóe miệng Vũ Vương nhếch lên, nghiền ngẫm nhìn Hồn Thiên Vẫn, nâng lên một ngón tay, nhẹ nhàng khoa tay múa chân một cái.

Hồn hỏa trong mắt Hồn Thiên Vẫn run lên, thân hình hơi căng thẳng, chân khí dập dờn ở xung quanh thân thể hắn.

- Vũ Vương có ý gì? Mặc dù lão hủ trọng thương... Nhưng nhiệm vụ đã hoàn thành, Vũ Vương không đến mức qua cầu rút ván đó chứ?

Vũ Vương liếc mắt nhìn hắn, thản nhiên nói:

- Đúng vậy, nhiệm vụ của ngươi hoàn thành, nhưng cũng lưu cho ta một đại phiền toái? Chẳng lẽ ngươi không biết?

- Ta chỉ cần ngươi hủy canh Tử Sam Phượng Kê, ngươi giết người Thái Tử thì nên hủy thi diệt tích, đừng lưu lại một chút dấu vết, nhưng vì sao ngươi đi trêu chọc tiểu điếm thần bí kia?

Ngữ khí của Vũ Vương đột nhiên trở nên lạnh lùng, cả người từ trên ghế đứng lên, phóng ra uy áp mạnh mẽ.

Đây là một cỗ uy áp thân ở chức vị cao, áp bách về phía Hồn Thiên Vẫn.

Trong lòng Hồn Thiên Vẫn thở dài, Vũ Vương dù sao cũng là Vũ Vương, không hổ là nhi tử của Trường Phong Đại Đế, tuy thực lực không bằng mình, nhưng uy áp không yếu chút nào...

Bất quá Hồn Thiên Vẫn cũng không lo lắng quá mức, hôm nay Vũ Vương còn không dám vạch mặt với Hồn Tông, vì vậy Vũ Vương chưa hẳn dám giết hắn.

Quả nhiên, uy áp của Vũ Vương rất nhanh đã tiêu tán, đạm mạc liếc nhìn Hồn Thiên Vẫn.

- Lúc này đây bổn vương tạm tha ngươi, cái gọi là sự tình bất quá ba, nhiệm vụ tiếp theo lại làm hư, như vậy ngươi không cần trở về Hồn Tông nữa.

Vũ Vương đứng chắp tay, lạnh nhạt nói, trên người của hắn có chân khí quấn quanh, hầu như ngay cả không khí cũng muốn bị áp sập.

Hồn Thiên Vẫn hít sâu một hơi, tu vi của Vũ Vương đã đạt đến Chiến Vương đỉnh phong, chỉ kém một bước là có thể đạt tới Chiến Hoàng...

Hồn Thiên Vẫn thối lui, trong đại điện chỉ còn Vũ Vương.

Hắn giơ tay lên, một đoàn chân khí lơ lửng, sau đó đột nhiên bị hắn bóp nát...

- Đại ca của ta, ngươi bây giờ nhất định là vì phát hiện được kẽ hở của ta mà đắc chí a, nhưng cái này thì sao? Nếu phụ hoàng thật muốn xử quyết ta, ta làm nhi tử cũng chỉ có thể... phản kháng.

...

Tiếu Mông từ trong Thiên Huyền Môn đi ra, quay đầu lại nhìn Đại Hùng Điện nguy nga, bất đắc dĩ thở dài.

Cuồng phóng không bị trói buộc như Trường Phong Đại Đế, cuối cùng cũng bại bởi năm tháng, chinh chiến tông môn hơn trăm năm, cuối cùng con của mình lại cấu kết tông môn đến đánh nát hy vọng kéo dài hơi tàn cuối cùng của hắn... Thật sự là có chút châm chọc.

- Không thành Chí Tôn cuối cùng vẫn chỉ là phàm nhân...

Khuôn mặt Tiếu Mông nghiêm nghị, lông mày nhíu chặt, than nhẹ một tiếng, phất tay áo rời đi.

Trong Đại Hùng Điện, Hoàng Đế già nua ngồi ở trên long ỷ, không ngừng ho khan, khí tức càng thêm uể oải, trên mặt dường như nổi lên tử khí.

Liên Phúc lo lắng nhìn Hoàng Đế, trên mặt cũng tràn đầy bi thương.

- Bệ hạ... Nếu không lão nô gọi ngự y đến xem.

Liên Phúc hỏi.

Hoàng Đế khoát tay áo, ánh mắt có chút đục ngầu, nhưng khí phách không giảm mảy may.

- Tâm nguyện của trẫm chính là quét ngang tông môn, làm cho đế quốc an bình, tông môn tồn tại cuối cùng là tai hoạ ngầm.

Hoàng Đế khàn khàn nói, ngữ khí nghe không ra vui buồn.

- Hôm nay hảo nhi tử của trẫm vì ngôi vị Hoàng Đế lại cấu kết tông môn, cái này có phải châm chọc hay không?

- Trẫm cảm giác mặt mo nóng rát.

Liên Phúc không nói gì, cung kính đứng ở một bên, sắc mặt nghiêm nghị.

Hoàng Đế run rẩy đứng lên, khẽ nở nụ cười, tiếng cười khàn khàn quanh quẩn Đại Hùng Điện.

- Trẫm là Trường Phong Đại Đế, quét ngang mấy trăm tông môn, coi như tuổi xế chiều, cũng không thể để con của mình vẽ mặt như vậy, làm nhi tử nên có chút kính sợ phụ thân... Nó rất nhanh sẽ rõ.

Thanh âm nhàn nhạt mang theo vài phần điên cuồng và tự tin, quanh quẩn ở trong Đại Hùng Điện, sau đó dần dần tiêu tán.

Trên mặt Liên Phúc càng thêm cung kính, thân người cong lại, đưa mắt nhìn bóng lưng Hoàng Đế biến mất.

...

Ngày thứ hai, sáng sớm.

Bộ Phương như thường lệ mở cửa tiệm buôn bán, bất quá hôm nay hắn nói cho Tiểu Nghệ sự tình tạm dừng buôn bán hai ngày, để nha đầu kia khỏi ngây ngốc chạy tới canh cửa.

Đám người Kim Bàn Tử chạy đến, khiến cho tiểu điếm nhiều thêm chút nhân khí, Kim Bàn Tử mắt sắc, phát hiện món ăn mới thịt kho tàu, ánh mắt lập tức sáng lên.

- Bộ lão bản, món ăn mới này có chút mắc a... cần một trăm Nguyên Tinh, cái này thật sự không rẻ rồi.

Yết giá thịt kho tàu làm cho nhiệt tình của Kim Bàn Tử hơi tắt, dù sao tuy hắn thổ hào, nhưng một ngày tiêu mấy trăm Nguyên Tinh, coi như là thổ hào cũng đau lòng.

- Món ăn mới, sẽ không để cho ngươi thất vọng, tin tưởng ta.

Bộ Phương mặt không biểu tình nói.

Kim Bàn Tử híp mắt nhìn Bộ Phương rất lâu, cuối cùng quyết tâm gọi thịt kho tàu, khóe miệng Bộ Phương nhếch lên, quay người tiến vào phòng bếp.

Khi hắn bưng thịt kho tàu mùi thơm nức mũi đi ra phòng bếp, Tiểu Nghệ đã tới tiểu điếm.

Mà cửa ra vào, một thân ảnh già nua quen thuộc cũng chậm rãi bước vào trong tiệm.

- Bộ lão bản, ngươi thật không cần trẫm đề chữ sao.

Lão giả vừa cười vừa nói.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play