Nhưng tất cả bọn họ đều biết, Tiếu Nhạc đã kiềm lư kỹ cùng (*), chỉ cần đánh thêm một lần nữa, nhất định sẽ giết được Tiếu Nhạc.
Tiếu Nhạc không để ý bọn họ, hắn quay đầu nhìn về phía của Bộ Phương.
Bộ Phương há miệng phun ra một ngọn lửa màu vàng, ngọn lửa kia mãnh liệt giống như Hoả Long, nóng bỏng khủng khiếp, nước mưa chớp mắt đã bị bốc hơi, trở thành hơi nước mông lung.
Hơi nước mờ mịt bốc lên, khuếch tán ra bao phủ bốn phía.
Ông…
Hoả diễm thoát ra, chui xuống đáy nồi Huyền Vũ.
Ý niệm Bộ Phương vừa động, đột nhiên lấy từ Túi Không Gian Hệ Thống ra một túi Thiên Sơn Linh Tuyền Thuỷ vẩy xuống.
Ào ào đổ hết vào trong nồi Huyền Vũ.
Thiên Địa Huyền Hoả siêu nóng, đốt cháy khiến cho Thiên Sơn Linh Tuyền Thuỷ trong nồi Huyền Vũ phút chốc sôi trào lên.
Mặt Bộ Phương không thể hiện cảm xúc gì, tay chặn ngang, cùng lúc, một sợi mì nhỏ giống như sợi chỉ mịn bay theo gió thẳng lên, giống như tơ lụa phiêu động xung quanh thân hắn, đẹp không sao tả xiết, hấp dẫn mọi ánh mắt.
Soạt một tiếng vang lên, mì sợi rơi vào trong nồi Huyền Vũ, bị Thiên Sơn Linh Tuyền Thuỷ đang sôi trào nuốt vào.
Ùng ục ục, nhiệt khí giống như một hàng rồng rắn bay lên.
Đánh một vòng xoay tròn ở trên vòm trời, hướng thẳng về phía chân trời, thu hút không ít ánh mắt người khác.
Sáu vị Kiếm Khách sững lại một lúc, tên này thật sự bày hàng làm mì đó à?
Nhưng… cái này có quan trọng không? Một bát mì thì có thể cứu vãn được cái gì chứ? Kể cả có là bát mì do đầu bếp hàng đầu của Mì Vương Quán Âu Dương Trầm Phong thì cũng không thể làm cho Tiếu Nhạc thoát khỏi tuyệt cảnh!
Tiếu Nhạc nhất định phải chết, tên thanh niên đang nấu mì kia cũng phải chết!
Tiếu Liên Thành nhìn thấy hình ảnh dần dần trở nên mờ ảo này, hắn ta không khỏi cười nhạo ra tiếng:
- Thật đúng là người trẻ tuổi…
Sau một khắc, đôi mắt của hắn ta chợt loé lên ánh sáng, dường như có ngân mang chuyển động ở bên trong, sương trắng che phủ trước mắt hắn ta dần tản đi, hoàn toàn nhìn rõ nét hình ảnh bên trong.
Rầm rầm!
Một cái bát sứ Thanh Hoa bay ra, lơ lửng trong lòng bàn tay của Bộ Phương.
Bộ Phương liếc mắt nhìn đám người phía xa kia một cái, vươn tay vỗ lên nồi.
Nồi Huyền Vũ lập tức vang lên.
Mì sợi trắng bóng bay lả tả từ trong nồi ra, rơi vào trong cái bát.
Múc một muỗng tương ớt cho vào trong đó, hoà lẫn vào bên trong nước mì.
Một bát mì sợi bạo tẩu nóng hổi chính thức hoàn thành.
Ý niệm Bộ Phương vừa động, từ trong túi Không Gian Hệ Thống, một viên thịt bò thơm nức mũi bay ra, trong viên thịt bò này dường như có ánh sáng chuyển động.
Long Cốt Thái Đao xuất hiện, đao hoa vừa chuyển, Bộ Phương dùng lực chém viên thịt bò thành hai nửa, làm cho dầu mỡ bên trong rơi vào bên trong nước mì, vững vàng rơi vào bên trên sợi mì.
Vù một tiếng vang lên, nồi Huyền Vũ biến mất, Long Cốt Thái Đao cũng biến mất.
Bát sứ Thanh Hoa nằm gọn gàng trong tay Bộ Phương.
Cảm giác ấm áp từ cái bát kia truyền vào trong lòng bàn tay Bộ Phương.
Mì sợi bạo tẩu bò viên hết sức thơm ngon đã nấu xong.
Tiếu Nhạc ngửi thấy mùi thơm tràn ngập trong không khí, khuôn mặt tràn đầy mệt mỏi không khỏi hiện ra một chút biểu cảm hồi tưởng.
Dù cho mùi thơm này bị nước mưa cọ rửa mỏng đi mấy phần, hắn vẫn cực kỳ say mê như cũ.
- Mì của ngươi đây, xong rồi!
Áo lông vũ tung bay, hất nước mưa ra.
Ngón tay Bộ Phương cong lên, búng một cái canh bát sứ Thanh Hoa này, khiến cho cái bát bị ném ra, bay về phía Tiếu Nhạc.
Một bát mì thì có cái gì thần kỳ sao?
Nhìn bát mì này không có chút nào thần kỳ giống với mì sợi bạo tẩu, sáu vị Kiếm Khách hai mặt nhìn nhau.
Ở tầng hai của tửu lâu.
Con ngươi màu bạc của Tiếu Liên Thành đảo qua, ở dưới Linh Nhãn của hắn ta, trên bát mì sợi bạo tẩu kia phát ra linh khí kinh thiên, linh khí này tự chuyển động, giống như ngưng tụ thành một cái trận pháp.
Cái trận pháp đặc biệt huyền ảo kia, trong phút chốc hắn ta cư nhiên khó có khả năng nhìn thấu.
Nhưng không thể nghi ngờ, một bát mì này tuyệt đối bất phàm!
Không! Không chỉ là bất phàm thôi đâu!
Khó trách Tiếu Nhạc lại xem trọng muốn một bát mì như vậy, chỗ linh khí hội tụ trong trận pháp mì này nếu bị Tiếu Nhạc hấp thu hết, thực lực mà hắn phát ra sẽ rất khủng bố!
Một tay đập vào trên bàn cơm, thanh trường kiếm chưa từng ra khỏi bao phía sau lưng Tiếu Liên Thành đột nhiên gào thét mà ra.
Kiếm quang bùng nổ trên thân kiếm, kiếm khí rậm rạp chuyển động, giống như một vòng thái dương kiếm ý, lao vùn vụt về phía Tiếu Nhạc.
Tiếu Liên Thành lạnh lùng nói, tiếng nói ầm ầm vang vọng truyền đi:
- Giết hắn ngay! Đừng để hắn đụng tới bát mì!
Trong lòng sáu vị Kiếm Khách nhất thời run lên, trong mắt mỗi người đều toát ra vẻ ngạc nhiên cực độ, nhưng chỉ sau một khắc, kiếm ý chuyển động, nổ bắn ra, lập tức xông đến chỗ Tiếu Nhạc.
Toàn bộ hình ảnh đều có chút cổ quái.
Tiếu Nhạc đứng nguyên tại chỗ, bên trái là một bát mì sợi bạo tẩu lắc lư tản ra hơi nóng, mà bên phải Tiếu Nhạc cũng là khí tức bạo ngược, một vòng kiếm ý thái dương kiếm quang trùng thiên, còn có sáu vị Kiếm Khách xung phong liều chết lao đến.
Hình ảnh hai bên tương phản dữ dội, vượt qua tưởng tượng của người khác.
Hai phe giống như đang tranh thủ từng tí thời gian.
Tiếu Nhạc chống kiếm đứng tại chỗ, hắn quay đầu nhìn mì sợi bạo tẩu đang bay đến, trên mặt lập tức lộ ra mỉm cười.
Không để ý đến kiếm ý của Tiếu Liên Thành đang từ từ tới gần và sát ý của sáu vị Kiếm Khách.
Tiếu Nhạc thẳng lưng vươn tay ra, đón lấy bát sứ Thanh Hoa Từ.
Hắn cầm lấy bát, đối mặt với kiếm ý giống như vầng thái dương nhỏ đang tàn phá bừa bãi mà đến, cùng với kiếm ý của sáu vị Kiếm Khách xung quanh tập trung lại.
Khoé miệng hắn cong lên một cái, đổ mì sợi bạo tẩu vào trong miệng.
Sau một khắc, kiếm ý thái dương kia ầm vang một tiếng bao trùm vị trí mà hắn đang đứng.
Kiếm khí của sáu vị Kiếm Khách cũng đang bay thẳng Cửu Tiêu, rầm rầm chém xuống!
Bộ Phương nhẹ nhàng thở ra một hơi, vỗ vỗ tay, rũ bỏ nước đọng trong tay ra, chậm rãi tiêu sái đi đến trước mặt Tiểu Nha, nhận lấy ô trong tay Tiểu Nha, che lên.
Nước mưa vẫn ào ào trút xuống trên ô giấy dầu, Bộ Phương lạnh nhạt nhìn về phía xa, khoé miệng hắn khẽ cong lên.
- Một bát mì, lại tặng thêm một viên thịt bò, ngươi hẳn là có thể kết thúc được đi.
(*) Kiềm lư kỹ cùng: bắt nguồn từ một điển tích, chuyện rằng trong đất Kiềm (tên gọi khác của tỉnh Quế Châu – Trung Hoa) vốn không có lừa, có người thích đã sử dụng thuyền chở một con lừa vào đất Kiềm.
Sau khi chở đến nơi lại thấy chẳng có tác dụng gì liền bỏ mặc nó dưới chân núi.
Lão hổ nhìn thấy nó (chưa bao giờ gặp lừa) là động vật to lớn như vậy nên tưởng nó rất thần kỳ.
Lão hổ bèn nấp trong rừng lén quan sát nó.
Sau đó lão hổ từ từ tiếp cận nó vô cùng cẩn thận.
Một ngày, còn lừa kêu dài một tiếng, lão hổ cho rằng nó sắp cắn mình, sợ quá bỏ chạy thật xa.
Nhưng khi lão hổ thường xuyên quay lại quan sát nó lại cảm thấy con lừa không có bản lĩnh đặc thù gì, dần dần quen với tiếng kêu của nó.
Từ đó lão hổ lại lượn lờ phía trước phía sau nhưng thủy chung không dám cùng con lừa đánh nhau.
Dần dần lão hổ cũng đến gần con lừa, thái độ cũng tùy tiện hơn, đi sát vào, huých người khiêu khích nó.
Con lừa phi thường phẫn nộ, dùng chân đá lão hổ.
Lão hổ vì việc này mà vui mừng, thầm nghĩ: “Bản lĩnh con này (con lừa) cũng chỉ có vậy mà thôi”.
Thế là lão hổ nhảy phốc tới, gầm lên, cắn đứt họng con lừa rồi ăn thịt.
Về sau người ta đem chuyện con lừa ở đất Kiềm bị lão hổ thịt biến thành câu “Kiềm lư kỹ cùng” chỉ người chỉ có chút ít bản lĩnh đã khoe khoang đồng thời cũng muốn nói: phải dũng cảm chớp lấy thời cơ, không để kẻ địch dọa dẫm.