Nắp nồi Huyền Vũ chậm rãi mở ra trong ánh mắt chăm chú của mọi người, như cánh hoa quỳnh từ từ hé mở, xinh đẹp say lòng người.
Khi những cánh hoa hé nở, những chùm ánh sáng từ bên trong bắn ra, bay thẳng lên bầu trời.
Vẻ đẹp của nó khiến không ít người kinh ngạc, khiến không ít người ngưỡng mộ.
Món ăn biết tỏa sáng? !
Rất nhiều người há hốc mồm, trợn tròn mắt, nhìn món ăn trong nồi Huyền Vũ, sợ hãi thốt lên.
Phì Kim bưng món lòng bò xào lăn tỏa ra mùi thơm và hơi nóng cuồn cuộn, không thể không nhìn chăm chằm vào nồi Huyền Vũ, những chùm ánh sáng và hơi nước bốc lên đột ngột, khiến trong lòng hắn bỗng nhiên có dự cảm xấu.
Nắp nồi mở ra.
Bộ Phương bình thản liếc nhìn Phì Kim, ngay sau đó, vươn tay lấy mson bánh ga-tô trong nồi Huyền Vũ.
Tất cả mọi người có chút kinh dị nhìn Bộ Phương, trong lòng không khỏi mong đợi món bánh ga-tô của Bộ Phương.
- Món ăn phát sáng! tựa hồ rất thần kỳ!
- Chưa từng thấy món ăn phát sáng, có lẽ ăn rất ngon!
- Chẳng lẽ đầu bếp Phì Kim thất bại sao? Đầu bếp Phì Kim là đầu bếp tam đẳng!
!
Các thực khách theo bản năng bàn luận xôn xao, bọn họ không biết tại sao, lòng tin đối với Phì Kim, trong nháy mắt tia sáng bắn ra, đã hoàn toàn biến mất.
Loại cảm giác kỳ dị này chính bọn hắn cũng không thể nói tại sao.
Tiểu nha đầu Tiểu Nha ngơ ngác nhìn Bộ Phương, nàng đứng gần Bộ Phương nhất, cho nên khi mùi thơm của trứng hiện ra, làm cho nàng bất giác muốn nhắm mắt lại.
Mỹ nữ nắm tay, vẫn đứng ở xa cười lạnh.
Nàng không tin một tiểu tử chạy đến bảo kê một nha đầu ngớ ngẩn có thể thắng được đệ nhất đầu bếp của nhà hàng.
Bộ Phương đưa tay vào trong nồi Huyền Vũ, trong ánh mắt quan sát của mọi người, chậm rãi lấy bát sứ ra ngoài.
Mọi người nhìn bát sứ kia, không khỏi phát ra từng đợt kinh hô.
Cái bát đó thật sự rất đẹp!
Phảng phất như nó được đổ vào lớp men màu, thanh hoa phía trên trở nên sống động, dưới nhiệt khí và quang huy chiếu rọi, chảy chậm rãi, đẹp không sao tả xiết.
Nhưng thứ hấp dẫn ánh mắt người ta nhất vẫn là món bánh ga-tô trong bát.
Bánh ga-tô hiện ra màu vàng nhạt, bề mặt sáng bóng trơn trượt như gương, không có một tỳ vết nào, hơi nóng bốc lên và hương thơm nồng đượm trên bề mặt, phảng phất như một trận gió nhẹ nhàng thổi qua.
Mùi trứng từ từ trở nên nồng đậm, tất cả mọi người đều không nhịn được nhắm mắt lại, hít sâu một hơi.
Mùi trứng như như sợi tơ chui vào trong mũi mọi người, trêu chọc cảm giác muốn ăn, khích bác tâm tình của mọi người.
Thơm quá! Làm sao có thể thơm như vậy? !
Rất nhiều người cũng cảm thấy khó tin, trong lòng thầm thấy kinh hãi!
- Thứ này! làm sao thơm như vậy? !
Phì Kim bưng món lòng xào lăn của hắn, thịt béo trên mặt cũng đang rung động, trên mặt tràn đầy khó tin nhìn Bộ Phương, cà lăm nói.
Bánh ga-tô này căn bản không phải món ăn gì khó khăn, ở Thao Thiết Cốc, tựa hồ mọi nhà đều có thể nướng bánh ga-tô.
Cho nên sau khi biết được Bộ Phương lấy bánh ga-tô để trù đấu với mình, trong lòng hắn tựa hồ cuồng tiếu.
Nhưng khi Bộ Phương nấu xong bánh ga-tô, hắn lại lộ ra vẻ sợ hãi cả kinh.
Thứ này chính là bánh ga-tô? !
- Đây tuyệt đối không phải bánh ga-tô!
Phì Kim quát nói.
Trong đôi mắt của hắn vẻ kinh hãi một hồi lâu vẫn không tiêu tan.
- Ngươi u mê sao? Nếu bánh ga-tô không phải bánh ga-tô! Coi như ta thua.
Bộ Phương nhếch khóe miệng, mỉm cười nói.
Ánh mắt chế giễu đó khiến vẻ mặt Phì Kim càng thêm biến sắc.
- Chết tiệt! Nếu thứ này quả thật là bánh ga-tô! Bổn đầu bếp còn có thể sợ ngươi sao? Chỉ là một cái bánh, còn có thể nấu thành món tuyệt sắc nào chứ?
Phì Kim quát lên, gân xanh trên cổ cũng hiện ra.
Mỹ nữ gọi người bưng tới một cái bàn, đặt giữa Bộ Phương và Phì Kim.
Phì Kim nặng nề bày món lòng bò xào lên trên bàn, lòng bò thơm nức bị ánh đèn phản chiếu, bóng loáng, toát ra màu sắc mê người.
Giống như một vị vũ nữ nóng bỏng, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Còn Bộ Phương vẫn bình tĩnh đặt bánh ga-tô lên trên bàn, hoàn toàn không hoảng hốt.
Bánh ga-tô trong bát tỏa ra sáng bóng màu vàng nhạt, hơi nóng sương mù, quang hoa lưu chuyển, bề mặt trứng giống như một tấm gương phẳng không ngừng phản chiếu ánh sáng rực rỡ, hấp dẫn ánh mắt của mọi người, bánh ga-tô màu vàng nhạt tựa hồ có chút trong suốt, giống như pha lê, đẹp không sao tả xiết, tựa như thủy tinh, như bảo thạch, như kỳ ngọc, làm người ta sợ hãi thích thú.
Nó giống như một cô gái thổi sáo xinh đẹp, mặc váy trắng thướt tha, đứng trong rừng trúc, dưới làn gió trúc thổi qua, mái tóc tơ dài xanh mướt đang dần trôi trong màu trắng.
Một bát bánh ga-tô, không màng danh lợi và yên tĩnh.
Đây là hai món ăn có phong cách hoàn toàn bất đồng.
Các thực khách đưa mắt nhìn nhau, không người nào nghĩ tới, lần trù đấu này, lại có thể xuất hiện món ăn có phong cách khác lạ như thế.
Làm thế nào để bắt đầu ăn đây? !
Lòng bò thì nóng, còn bánh ga-tô thì trong và đẹp.
Hai món ăn đặt sát nhau trên bàn ăn, làm người ta khi lựa chọn hạ đũa, cũng phải do dự.
- Do dự cái gì, Phì Kim đầu bếp hoàn tất nấu nướng trước, dĩ nhiên phải thưởng thức món lòng bò xào lăn của đầu bếp Phì Kim trước!
Mỹ nữ ở phía xa, cười lạnh nói.
Nàng liếc mắt, tựa hồ có chút mỉa mai nhìn Bộ Phương.
Món ăn có phong cách khác lạ như thế, liều mạng chính là cảm giác đầu tiên của các thực khách.
Nếu như nếm thử bánh ga-tô trước, nói không chừng, món lòng bò xào thật sự có thể sẽ thắng được.
Nhưng nếu lần đầu thưởng thức món bò xào lăn, mỹ nữ tin tưởng, tiểu tử này sẽ không có cơ hội chiến thắng.
Miếng lòng bò xao lăn, vị chua rất thoải mái, căn bản không phải thứ ăn một miếng bánh ga-tô là có thể cọ rửa!
Tiểu Nha cũng có chút gấp gáp, nàng đứng phía sau Bộ Phương, muốn mở miệng nói gì đó.
Nhưng lại bị Bộ Phương vung tay lên, vỗ nhẹ nhẹ lên đầu, nhất thời dừng lời.
- Được, nếm thử món lòng bò trước, không sao cả.
Bộ Phương nói.
Tất cả mọi người đều nhìn Bộ Phương với ánh mắt quái dị, tiểu tử này thật sự rất dũng cảm, dám dùng bánh ga-tô để so sánh lòng bò còn chưa tính, nhưng lòng bò lại là lựa chọn dẫn đầu của thực khách.
Điều này thật sự ngu xuẩn!
- Tiểu tử ngươi thật sự ngông cuồng! Nhưng cũng không biết ngươi có tư chất ngông cuồng hay không!