Đối mặt với Giác Cẩu hoảng hốt chạy trốn, Cẩu Gia hoàn toàn không quan tâm, nó nằm xuống dưới tàng cây Ngộ Đạo, tiếp tục chìm vào giấc ngủ.
Tiểu Bạch từ trong phòng bếp thò đầu ra, tròng mắt màu tím khẽ lóe lên, hắn giơ bàn tay to, gãi gãi cái đầu tròn ục ịch của mình.
Ông...
Một âm thanh bị bóp nghẹt, một bóng người đi xuyên qua cánh cửa bằng đồng, xuất hiện trong quán ăn.
Bóng người này khiêng một thanh trường thương khổng lồ, trên trường thương vẽ đầy đường vân huyền ảo, đường vân thỉnh thoảng lóe ra bóng loáng, khí tức kinh khủng bị đè nén lưu chuyển trên trường mâu.
- A...!Đây chính là bố cục trong quán ăn? Cũng có chút tinh sảo và ấm áp.
Ảnh Ma thấp giọng thì thầm.,
Hoàn cảnh ấm áp như vậy, không biết tại sao vẻ mặt Giác Cẩu lại như thấy quỷ?
Khiêng trường thương, Ảnh Ma nhìn xung quanh đánh giá.
Thân thể hắn màu đen, ở trong hoàn cảnh màu đen, phảng phất như vô hình, nhưng ánh trăng trong trẻo lạnh lùng từ cửa sổ chiếu vào, khiến bên trong quán ăn có chút sáng rỡ.
A?
Ảnh Ma sửng sốt, hắn nhìn thấy một gốc cây thất văn Ngộ Đạo, đây chính thứ tốt, một quán ăn nhỏ bé lại trồng được một gốc cây thất văn Ngộ Đạo.
Loại cây này đã có thể được xưng tụng là Thần Cảnh linh thụ rồi.
Dưới tàng cây, có một con chó nằm úp sấp, một con chó đen, một con chó đen đang trợn tròn mắt nhìn hắn.
Chó?
Thì ra trong quán ăn cũng có một con chó, chẳng lẽ chính con chó này đã hù dọa Giác Cẩu bỏ chạy?
Tại sao một con chó có thể lợi hại như thế?
Ánh mắt Ảnh Ma lướt ngang, nhìn thấy U Minh thuyền khổng lồ bên cạnh con chó đen, Trên U Minh thuyền tỏa ra minh khí, khiến Ảnh Ma không khỏi nheo mắt.
- Minh khí, khí tức của sinh linh Minh Khư sao? Sinh linh Minh Khư núp trong cái thuyền này?
Ảnh Ma nói.
Sau một khắc, bờ vai hắn run lên.
Nhất thời Thí Thần Thương được hắn huy vũ, ầm một tiếng, giữ nó nằm ngang bằng một tay.
Khí tức kinh khủng tràn ngập.
- Nếu tìm được sinh linh Minh Khư, liền trực tiếp giải quyết.
Ảnh Ma thản nhiên nói
Chẳng qua, hắn vừa nói xong, đột nhiên cảm thấy ánh mắt con chó đen ở cách đó không xa rơi xuống người hắn.
Nghi ngờ nhìn con chó đen, phát hiện con chó đen kia phảng phất đang nhìn hắn như kẻ ngu ngốc.
Con chó đen kia có ý đồ gì chứ?
- Đêm hôm khuya khoắt các ngươi không ngủ, chạy đến tiểu điếm làm cái gì? Ăn no rỗi việc?
Cẩu Gia nói.
Ảnh Ma sửng sốt, sau một khắc kinh hãi, con chó này lại biết nói tiếng người? !
Quả nhiên...!con chó bất phàm này khẳng định có thể là nhân tố khiến Giác Cẩu kinh hoàng bỏ chạy, rất có thể, Giác Cẩu bị con chó này hù dọa!
Ảnh Ma hít sâu một hơi, vung Thí Thần Thương lên, áp lực kinh khủng nhất thời bắn ra.
- Đánh chó còn phải nhìn chủ nhân! Lúc trước con chó kia...!là bị ngươi hù dọa bỏ chạy sao?
Ảnh Ma lạnh lùng nói.
Trường thương trong tay hắn nhắm thẳng vào Cẩu Gia .
Cẩu Gia lại một lần nữa đứng lên, thịt béo cả người khẽ đung đưa.
- Ta rất ghét bị người khác dùng thương chĩa vào người ta.
Cẩu Gia nói.
Nó bước đi ưu nhã như mèo, đi một hai bước, đi tới trước mặt trường thương, giơ bàn chân chó, đè lên trên trường thương.
Một tiếng nổ vang lên, cây trường thương bị đè xuống mặt đất.
Lực lượng đáng sợ khiến Ảnh Ma cả kinh, bất kể hắn dùng bao nhiêu sức lực cũng không cách nào nhấc trường thương lên được.
Xì xì!
Trong lòng Ảnh Ma bỗng nhiên có dự cảm xấu, khó trách con chó kia bỏ chạy! Con chó mập trước mắt này thật sự bất phàm!
Có lẽ, con chó đen này chính là sinh linh Minh Khư giết chết Tiêu Nha đang nắm giữ Thí Thần Cung, nếu không cách nào giải thích tại sao con chó này lại mạnh mẽ như thế.
Nhưng mình cũng không phải Tiêu Nha, nếu con chó này là sinh linh Minh Khư, mình nắm giữ Thí Thần Thương cường hãn hơn Thí Thần Cung, cũng không cần sợ hãi!
Khí tức trên người Ảnh Ma phát ra, chân khí bắt đầu khởi động, Thí Thần Thương tựa hồ như sống lại, đường vân phía trên cũng cử động.
Một tiếng gầm nhẹ, trên cánh tay Ảnh Ma chân khí như rồng lan tràn, như xiềng xích quấn quanh.
Lực đạo khổng lồ từ cánh tay Ảnh Ma lóe lên.
Cẩu Gia bình thản nhìn Ảnh Ma, sau một khắc, nhìn bộ dạng đối phương như táo bón, khóe miệng Cẩu Gia nhất thời co giật.
Đây có phải một so sánh hài hước hay không.
Bàn chân chó vung lên, nhẹ nhàng chụp xuống.
Ba !
Trường thương đập mạnh xuống mặt đất.
Ảnh Ma nín thở, vẻ mặt ngây dại nhìn Thí Thần Thương rơi trên mặt đất, trái tim đập liên hồi.
Hắn chưa nắm chắc, đúng...!Nhất định là chưa nắm chắc!
Ảnh Ma nuốt một ngụm nước bọt, nhón chân, nhặt trường thương rơi trên mặt đất.
Một tay nắm chặt trường thương, cán thương, mũi thương trực tiếp nhắm ngay Cẩu Gia, khí thế hung mãnh!
Song, ngay sau đó, Ảnh Ma ngẩn ngơ, bởi vì sinh ra một chuyện khiến cho hắn dựng tóc gáy.
Một tiếng “rắc” vang lên.
Thí Thần Thương lại bị con chó đen kia dùng móng vuốt đập bể tan tành, gãy lìa thành hai khúc.
Cái quỷ gì vậy? !
Đã xảy ra chuyện gì! !
Cả người Ảnh Ma tựa hồ muốn bạo tạc, quả thực đáng sợ! Đây là Thí Thần Thương đặc biệt, là thần khí trong Thiên Tuyền thánh địa của Tiềm Long Vương Đình!
Không phải một cây trường thương rẻ tiền một kim tệ mua ở ven đường!
Tại sao có thể dễ dàng bị đập vỡ như vậy?