Thanh âm nghiêm túc của Hệ Thống quanh quẩn trong đầu Bộ Phương, khiến cả người Bộ Phương cũng có chút sững sờ.
Lại có thêm một nhiệm vụ tạm thời...!Trong khi nhiệm vụ tạm thời trước đó còn chưa hoàn thành.
Hệ Thống cũng tùy hứng, khi có nhiệm vụ, thì nhiệm vụ này nối gót nhiệm vụ tới, khi không có nhiệm vụ, thì rảnh rỗi không có việc gì làm.
Nhưng Bộ Phương cũng cảm thấy hứng thú với nhiệm vụ tạm thời lần này, ít nhất...!cảm thấy rất hứng thú với phần thưởng của nhiệm vụ tạm thời lần này.
- Cá bọc giấy? Hình như là một món ăn rất nổi tiếng, nhưng không biết cách làm Hệ Thống cung cấp có bất đồng hay không.
Bộ Phương thầm nghĩ, hắn nằm trên ghế, khóe miệng khẽ giật giật.
Không suy nghĩ đến phần thưởng nữa, nhiệm vụ còn chưa làm xong, phần thưởng cũng chỉ là phù vận.
Hạ bệ đối diện, đối diện cũng là quán ăn...!Muốn hạ bệ đối phương, Bộ Phương thật sự phải suy nghĩ thật kỹ.
Đánh giá mùi thơm phiêu đãng trong không khí lúc này, tay nghề của đầu bếp đối diện tuyệt đối không kém, hương vị này...!rất nồng đậm, hơn nữa trong đó ẩn chứa linh khí, khiến Bộ Phương không khỏi nheo mắt.
Quả nhiên, nhiệm vụ tạm thời này không có dễ dàng.
Nếu đối phương dám lựa chọn mở quán ăn ở Thiên Lam Thành, hơn nữa còn mở ở đối diện quán ăn Vân Lam, dĩ nhiên cũng phải có tự tin của đối phương.
Nhưng Bộ Phương có thể rõ ràng cảm nhận được, mục đích mở cửa tiệm của đối phương, phần lớn là tính toán đối với mình, hoặc là nói là đối với quán ăn Vân Lam.
Đối phương có trình độ rất lớn, mục đích cũng là vì phá hủy quán ăn của mình.
Cho nên Hệ Thống mới bố trí ra nhiệm vụ tạm thời khó khăn như vậy.
Ngươi phá đổ ta, ta phá đổ ngươi...
Bộ Phương khẽ thở ra một hơi, xem ra lúc này là lúc bày ra kỹ thuật chân chính.
Trong quán ăn.
Dương Mỹ Cát trợn tròn mắt, hai mắt đỏ ngầu, tia máu nồng đậm, nhìn qua rất đáng sợ.
Nàng xắn tay áo, cánh tay rắn chắc, cầm một con dao làm bếp, miệng cũng run run.
Ở bên cạnh nàng, chồng chất một tầng củ cải, những củ cải này đã được cắt gọn gàng, cũng không tệ.
Dương Mỹ Cát vẫn cho rằng mình đã trở thành đầu bếp tập sự của Bộ Phương, có thể học nấu nướng, nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ tới, học tập đầu tiên lại là cắt rau...
Hơn nữa còn là cầm một con dao làm bếp rất nặng, không ngừng hấp thu linh khí trên nguyên liệu.
Con dao làm bếp này đặc biệt có độc!
Dương Mỹ Cát cảm giác cánh tay của mình cũng cứng ngắc lại, phảng phất như chứa đầy chỉ, chỉ cần giơ lên đã thấy rất nặng.
Nàng cắt chưa tới một phần ba củ cải, cả người đã như phát mộng.
Nàng cảm giác nếu tiếp tục làm nữa, nàng sẽ chết.
Nàng sẽ là đầu bếp đầu tiên chết vì cắt củ cải...
Dương Mỹ Cát cảm giác mình thật sự có thiên phú nấu nướng sao? Bộ lão bản...!không phải đang lừa dối nàng chứ?
Bên ngoài phòng bếp, có tiếng bước chân vang lên.
Tiếp theo, Bộ Phương bắt đầu từ bên ngoài phòng bếp đi đến.
Hắn chắp tay ra sau lưng, nhàn nhã tự tại, trên mặt không có biểu cảm gì.
Sau khi tiến vào phòng bếp, Bộ Phương nhìn thoáng qua đống củ cải chất cao như núi, lại nhìn về phía Dương Mỹ Cát, nhìn Dương Mỹ Cát thở hồng hộc, bộ dạng như muốn chết.
- Đừng dừng lại, tiếp tục cắt hết toàn bộ nguyên liệu nấu ăn này đi.
Bộ Phương nói.
Hắn đi tới trước người Tiểu Bạch, vỗ vỗ cái bụng mập ục ịch của Tiểu Bạch, ngay sau đó, tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe lên.
Tiến lên một bước, Tiểu Bạch đi tới phía trước đống củ cải chất cao như núi, cái bụng khẽ động, có một cửa động đen nhánh hiện ra, thu toàn bộ đống củ cải vào trong bụng.
Dương Mỹ Cát trợn mắt há hốc mồm nhìn cục sắt Khôi Lỗi, nhìn cái bụng Khôi Lỗi thu nhỏ lại, tròng mắt màu tím lóe lên, cái bụng mập ục ịch, xoay người rời đi, vẻ mặt đờ đẫn.
Cục sắt này là quái vật sao? Nàng vất vả cắt củ cải hồi lâu, mà nó đã hút toàn bộ vào bên trong.
- Đừng nhìn nữa, sau này món ăn ngươi dùng để luyện tập kỹ thuật dùng dao đều để Tiểu Bạch thay ngươi xử lý.
Bộ Phương nói.
Thanh âm của Bộ Phương cắt đứt dòng suy nghĩ của Dương Mỹ Cát,
Khiến cho ánh mắt của nàng chuyển qua.
Bộ Phương giơ ngón tay, chỉ chỉ đống củ cải phía ra, gật đầu, ra hiệu cho Dương Mỹ Cát tiếp tục.
Dương Mỹ Cát nhất thời im lặng, lại cầm con dao làm bếp vô cùng nặng nề, bắt đầu tiếp tục hạ đao.
Một đao đi xuống, cây củ cải bị cắt thành hai nửa, lại thêm một đao, cây củ cải lại bị cắt ra...
- Luyện tập tích cực đi, có công mài sắt có ngày nên kim, muốn trở thành một đầu bếp tốt cần phải chăm chỉ luyện tập.
Bộ Phương chắp tay ra sau lưng, thản nhiên nói:
- Ngươi luyện tập xong kỹ thuật dùng dao, đợi lát nữa có nhiệm vụ mới giao cho ngươi.
Hai mắt Dương Mỹ Cát đỏ ngầu, nhìn chằm chằm Bộ Phương.
Nếu ngươi cứ thế này...!Ta lựa chọn từ bỏ!
Dương Mỹ Cát thật sự muốn dùng những từ này diễn tả nội tâm của mình, nhưng nàng lại nghĩ tới Nam Cung Vô Khuyết có thể vui vẻ ăn món ăn nàng nấu, trong lòng lại đột nhiên trở nên vui thích.
Vì Nam Cung công tử anh tuấn...!Chút vất vả này có là gì? !
Dương Mỹ Cát, ngươi phải cố gắng lên!
Dương Mỹ Cát thở ra một hơi, đột nhiên cảm giác tinh thần phấn chấn trở lại.
- Đừng sợ, lát nữa nhiệm vụ rất nhẹ nhàng.
Bộ Phương chân thành nói.
Dương Mỹ Cát liếc nhìn Bộ Phương, có quỷ mới tin lời của ngươi!
...
Màn đêm chậm rãi buông xuống, sắc trời cũng ảm đạm, mặt trời lặn dần dần che khuất ánh sáng rực rỡ, chỉ còn lại chút ánh sáng le lói.