Trong nháy mắt Bộ Phương nói ra những lời này, Dương Mỹ Cát không chút do dự đáp ứng.
Lời nói của Bộ Phương..., giống như cọng rơm cuối cùng đè sập sự thiếu quyết đoán trong tâm trí nàng, làm cho phòng tuyến tâm lý của nàng trong nháy mắt sụp đổ, sự kiên trì bền bỉ cũng biến thành hư ảo.
Dương Mỹ Cát nghĩ đến cảm giác khi Nam Cung Vô Khuyết dùng chiếc đũa gắp một thịt kho tàu do nàng nấu bỏ vào trong miệng, loại cảm giác này trong nháy mắt làm cho trái tim thiếu nữ tan chảy.
Vừa nghĩ tới hình ảnh kia...!Dương Mỹ Cát cảm giác trong lòng đầy hạnh phúc!
Vừa nghĩ tới Nam Cung Vô Khuyết sẽ ăn món ăn mà mình nấu, sẽ nhìn mình với cặp mắt khác xưa, nói chuyện phiếm với mình, sau đó bước đến đỉnh cao của cuộc sống...!Dương Mỹ Cát hưng phấn nắm chặt tay!
Nhìn thấy bộ dạng đồng ý của Dương Mỹ Cát sau mấy giây ngắn ngủi, khóe miệng Bộ Phương giật giật, không nói nên lời.
Sớm biết Nam Cung Vô Khuyết có tác dụng như vậy, hắn đã sớm lấy Nam Cung Vô Khuyết ra, bớt cho hắn phải nấu nướng món thịt kho tàu tràn đầy tình cảm.
- Ngươi sẽ không hối hận chứ!
Bộ Phương nhìn Dương Mỹ Cát, gật đầu nói.
- Vậy ngươi nói Nam Cung công tử thật sự sẽ ăn những món mà ta nấu sao?
Ánh mắt Dương Mỹ Cát tràn đầy mong được nhìn Bộ Phương, hỏi.
Bộ Phương sửng sốt, nhẹ nhàng thở ra một hơi.
- Ngươi đi theo ta luyện tập nấu nướng, chắc chắn sẽ có cơ hội chinh phục Nam Cung Vô Khuyết, ta tin tưởng ngươi.
Bộ Phương chân thành nói.

Mặt không đỏ, tim không nhảy.
Dương Mỹ Cát nghe lời này, nhất thời cảm giác có hứng thú, nặng nề gật đầu.
- Được, ngươi nghỉ ngơi thật tốt, ngày mai bắt đầu theo ta luyện tập nấu nướng, từ ngày mai trở đi, ngươi chính là đầu bếp tập sự của quán ăn Vân Lam.
Bộ Phương đứng dậy, vuốt vuốt chiếc áo choàng lông chim, thản nhiên nói.
Trong lời nói lại mang theo vài phần uy nghiêm.
Dương Mỹ Cát nắm chặt nắm tay, trong lòng bỗng nhiên có loại cảm giác kích động.
Sau khi ăn uống no đủ, Dương Mỹ Cát xoay người chạy lên trên lầu, quán ăn Vân Lam tựa hồ cũng khẽ rung động.
Nhìn bóng lưng Dương Mỹ Cát vui vẻ rời đi, khóe miệng Bộ Phương nhất thời giật giật.
Hắn quay đầu nhìn về phía Tiểu U đang ngồi trên U Minh thuyền, không ngừng đung đưa đôi chân trắng nõn xinh đẹp, trên mặt lại một lần nữa lộ ra nụ cười khó hiểu.
Hắn đi tới trước U Minh thuyền, đối diện với Tiểu U.
Tiểu U ngồi trên U Minh thuyền, có chiều cao như Bộ Phương, ánh mắt hai người nhìn nhau, trong ánh mắt Bộ Phương tràn đầy trịnh trọng.
- Tiểu U, học nấu nướng với lão bản, ngươi cũng có cơ hội chinh phục Nam Cung Vô Khuyết.
Ánh mắt Bộ Phương khẽ tỏa sáng, một lần nữa mượn Nam Cung Vô Khuyết, không chừng cũng có hiệu quả.
Tiểu U đung đưa đôi chân trắng nõn xinh đẹp, trên mặt bàn chân trong suốt, ngón chân khả ái khẽ giật mình.
Sắc mặt nàng trong trẻo lạnh lùng, lãnh đạm quét nhìn Bộ Phương.
- Không, ta muốn ăn.
Đôi môi đỏ mọng của Tiểu U khẽ mở, khịt khịt mũi, không chút lựa chọn nói.
Bộ Phương ngẩn ngơ, câu trả lời này cũng quá dứt khoát, cũng không suy nghĩ một chút, mặc dù Nam Cung Vô Khuyết có chút buồn cười, nhưng ít nhất làn da vẫn rất đẹp.
Dù sao Nam Cung Vô Khuyết cũng là đối tượng mơ ước của vô số thiếu nữ trong Thiên Lam Thành.
Tiểu U nhìn Bộ Phương, thè đầu lưỡi, chậm rãi liếm một vòng trên đôi môi đỏ mọng của mình.
- Chinh phục Nam Cung Vô Khuyết không có ý nghĩa, ta chỉ muốn ăn!
Thân thể Tiểu U khẽ nhảy lên, nhất thời nhảy khỏi U Minh thuyền, đứng trước mặt Bộ Phương.
Mái tóc màu đen rủ xuống, ngẩng đầu, nhìn Bộ Phương.
- Được rồi...!Ngươi có thể ăn, ngươi lợi hại.
Bộ Phương nói.

Tiểu U bĩu môi, vui vẻ chạy về phía xa.
Bộ Phương thở ra một hơi, nữ nhân này...!đã hoàn toàn biến thành kẻ ăn hàng rồi.
Hi vọng nàng không phải là Cẩu Gia tiếp theo, dù sao vóc người của nàng mỹ lệ như vậy, nếu biến thành béo ú như Cẩu Gia...!Đó là một loại lỗi.
Cho nên, ngày mai sẽ sẽ giảm bớt một chút lượng cơm Long Huyết của Tiểu U.
Bộ Phương xác Tiểu Bát đang dạo bước trên mặt đất, tức giận xoa đầu nó, trong lòng suy nghĩ.
Vẻ mặt Tiểu Bát đần ra, là một con gà có lý tưởng, vì sao nó luôn bị xoa đầu?
Là bởi vì ghen tị với vẻ đẹp của chú gà này sao?
Mặt trời lặn cuối cùng cũng hoàn toàn biến mất, ánh sáng ảm đạm, một vầng trăng khuyết chậm rãi nhảy ra khỏi đường chân trời, treo trên bầu trời, phóng ra ánh sáng trong trẻo lạnh lùng.
Bộ Phương đóng cửa tiệm, trở lại lầu hai, đi tới phòng riêng của mình.
Hắn đi vào trong phòng tắm rắm rửa sạch sẽ, mang theo hơi nước ướt sũng, đi ra khỏi phòng tắm, làn da vẫn còn đang phun ra một làn hơi trắng như sương.
Dựa vào phía trước cửa sổ, trong làn gió đêm mát rượi, Bộ Phương khẽ trầm tư.
Hệ Thống yêu cầu tìm kiếm hai vị học đồ, nhưng chiêu mộ học đồ cũng không phải chuyện đơn giản, còn phải trải qua phán định thiên phú nấu nướng của Hệ Thống.
Cho nên ngày mai còn phải tiến hành phán định thiên phú nấu nướng của Dương Mỹ Cát.
Về phần lựa chọn vị đầu bếp tập sự thứ hai, Bộ Phương thật sự có chút nhức đầu, rốt cuộc là ai?
Nam Cung Uyển?
Hay là những người khác?
...
Đối diện quán ăn Vân Lam.

Một nhóm người khí thế ngất trời đi đến, một cửa hàng mặt tiền vừa vặn được mua.
Những người này xắn tay áo, từ xa vác một tấm bảng gỗ nặng nề, đi tới phía trước cửa hàng.
Trong cửa hàng, ánh đèn le lói, dòng người ra vào tấp nập, vào đêm hôm khuya khoắt lại càng bận rộn.
Mấy người chung sức cùng treo tấm biển trước cửa.
Một đạo nhân ảnh chắp tay ra sau lưng từ trong cửa hàng đi ra.
Mái tóc Chu Thông khẽ bay trong gió đêm, khẽ phiêu đãng, hắn chắp tay ra sau lưng, khóe miệng khẽ nhếch lên, xoay người nhìn về phía phía sau tấm biển.
- Thiết Tiên Lâu! Rất tốt!
Trên mặt Chu Thông lộ ra vẻ hài lòng, trong đôi mắt còn có vẻ sắc bén.
Nếu đối phương là đầu bếp, vậy thì lựa chọn dùng phương thức đầu bếp để giải quyết vấn đề.
Ngươi không phải buôn bán ở Thiên Lam Thành sao?
Vậy Chu Thông hắn cũng mở một quán ăn ở Thiên Lam Thành...!Hắn không tin, với tài nấu nướng gần nhất đẳng đầu bếp ở Thao Thiết Cốc của hắn, lại không thể cạnh tranh với quán ăn nhỏ bé kia!
Hắn đánh không lại con chó đen, nhưng hắn mở cửa tiệm cũng không e ngại con con chó đen kia?
 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play