Tu La Hoàng cách không kêu gọi hắc mã đầu bếp đầu hàng, chuyện này hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của mọi người.

Chuyện này không chỉ khiến người của Đan Phủ có chút hoang mang, càng làm cho không ít thế lực bên ngoài Đan Phủ cũng ngạc nhiên vô cùng, bọn họ cũng không nghĩ tới Tu La Hoàng tiến công Đan Phủ lại chỉ vì trả thù hắc mã đầu bếp kia.

Vốn bọn họ còn lo lắng Tu La Hoàng sẽ mang theo Tu La đại quân của hắn tới tiến công chỗ ở thế lực của bọn họ, làm cho bọn họ lòng người bàng hoàng, nhưng không người nào nghĩ tới, Tu La Hoàng lại chỉ vì một nguyên nhân như vậy.

Người của Đan Phủ lại càng biệt khuất mà tức giận, Tu La Hoàng rút cuộc xem Đan Phủ bọn họ thành cái gì? Là quả hồng mềm tùy ý vuốt ve sao?
Trong Đan Phủ, có người cũng không khỏi trầm tư, trong lòng bọn họ sinh ra một chút ác cảm đối với hắc mã đầu bếp, bởi vì hắc mã đầu bếp này mới đưa đến Tu La Hoàng tiến công Đan Phủ, khiến cho Thiên Diệu Thành thất thủ, vô số cường giả chết thảm.

Đối mặt với Tu La Hoàng tựa hồ không thể chiến thắng, bọn họ chuyển sự oán giận của mình sang hắc mã đầu bếp có vẻ dễ hơn.

Bộ Phương có thể rõ ràng cảm ứng được, thực khách đến quán ăn Vân Lam mấy ngày nay trở nên rất ít, có lúc thậm chí le que có mấy người.

Ngoại trừ mấy vị khách quen như Nam Cung Vô Khuyết, những thực khách khác cũng không thấy đến.

Rất hiển nhiên, những thực khách này đều chịu ảnh hưởng bởi lời nói của Tu La Hoàng, một số người có thể rời xa quán ăn vì kiêng kỵ Tu La Hoàng, không muốn có quá nhiều gút mắt.

- Những người này quá kinh sợ rồi! Tu La Hoàng muốn gây sự, liên quan gì đến quán ăn! Tu La Hoàng rõ ràng chỉ muốn tìm một lý do tiến công Đan Phủ thôi, lão Bộ chẳng qua vừa vặn trúng dao của hắn.

Nam Cung Vô Khuyết cắn một miếng cây cay, tức giận bất bình nói.

Nam Cung Uyển vẫn ôn tồn ngồi ở vị trí, nhấp một ngụm súp ô mai chua, trên mặt hiện lên vẻ đỏ ửng.

Minh Vương nghiêm mặt, há miệng, không ngừng mút thanh cay trong miệng, trên mặt hiện lên vẻ hạnh phúc.

Người này tựa hồ chỉ có thanh cay mới thỏa mãn hắn.

Tiểu U bĩu môi ngồi bên cạnh, vui vẻ ăn cơm Long Huyết và súp ô mai băng sương, quên cả trời đất.

Mặc dù trong quán ăn thực khách giảm bớt, nhưng trạng thái ăn cơm của mọi người càng thêm vui vẻ hòa thuận.

- Tiểu Cáp, ngươi nói đám tiểu tử đó chuyển oán hận lên đầu Bộ Phương có phải ngu ngốc hay không?
Trong lòng Nam Cung Vô Khuyết rất tức giận, cắn một miếng thịt gà, không ngừng bực tức, nói với Minh Vương đang không ngừng mút thanh cay.

Minh Vương há to miệng, cuộn cái lưỡi linh hoạt, đưa thanh cay vào miệng, vị cay lan tỏa trong miệng, mùi vị của tương ớt vực thẳm giống như là ngọn lửa bắn ra, khiến Minh Vương không nhịn được phải thở phì phò.

Ha!

Nhẹ nhàng hà ra từng hơi, Minh Vương Nhĩ Cáp nuốt miếng thanh cay cuối cùng vào trong miệng, mới mở mắt ra, miễn cưỡng liếc nhìn Nam Cung Vô Khuyết.

- Chuyện này có gì tức giận, đó là bản chất của con người, hơn nữa! nếu không đến quán ăn của lão Bộ ăn cơm, người tổn thất chính là bọn họ, thanh cay này ngon thật.

Minh Vương nói.

Nam Cung Vô Khuyết sửng sốt, những lời này thật sự có mấy phần đạo lý.

Bộ Phương từ trong phòng bếp đi ra, mặc chiếc áo choàng lông chim màu đỏ và trắng, càng tôn lên tinh thần tráng khí của hắn.

Hai tay Bộ Phương còn dính đầy nước đọng, lắc lắc, sau khi lau chùi sạch sẽ, đi tới trong quán ăn, lôi ra một cái ghế ngồi xuống.

Hắn ngồi trước cửa tiểu điếm, nằm dài trên ghế, lười biếng nhắm mắt, nhẹ nhàng hà ra từng hơi, vô cùng thoải mái.

Phía ngoài mưa vẫn rơi rả rích, nhưng không ảnh hưởng đến tâm tình thoải mái của Bộ Phương.

Rất lâu rồi hắn không được thoải mái nằm trên ghế như vậy.

Trong lòng Bộ Phương trầm tư.

Khi Bộ Phương sắp ngủ, tiếng bước chân thanh thúy chợt vang lên.

Một bóng ma khổng lồ chắn trước mặt Bộ Phương, khiến cho Bộ Phương đang nhắm hai mắt cũng phải mở ra.

- Là ngươi?
Bộ Phương nhìn bóng người trước mặt, thoáng sững sờ.

Người trước mắt này không phải là ai khác, chính là Dương Mỹ Cát, người ban đầu đã bán quán ăn Vân Lam cho hắn, đối với Dương Mỹ Cát, giác quan của Bộ Phương vẫn rất tốt.

Đây là một vị hán tử có kiên trì! Ặc, nữ hán tử.

- Bộ lão bản! Sao bây giờ ngươi vẫn còn bình thản nằm ở đây? Chẳng lẽ ngươi không biết tình thế bây giờ nghiêm trọng đến cỡ nào sao?
Dương Mỹ Cát thấy Bộ Phương nằm lười biếng, bất giác thấy tức giận.

Nàng vừa xuất quan khỏi Đan Tháp, mới biết được tin tức làm cho nàng hết sức bất ngờ.

Tu La Hoàng tiến công Đan Phủ, là vì tiểu đầu bếp trong quán ăn Vân Lam.

Tiểu đầu bếp đó không phải Bộ Phương sao?
Bởi vì những lời này của Tu La Hoàng, ở trong Đan Tháp cũng chia thành hai loại, một loại chỉ cho rằng Tu La Hoàng đang tìm một cái cớ, một loại khác cảm thấy, Tu La Hoàng tiến công Đan Tháp chính là vì tiểu đầu bếp kia, chỉ cần giao tiểu đầu bếp kia cho Tu La Hoàng là được, thậm chí có thể xoa dịu lửa giận của Tu La Hoàng.

Dù sao ở trong Đan Phủ, một quán ăn vốn là tồn tại không cần thiết! Để bảo toàn Đan Phủ, hy sinh một quán ăn thì thế nào?
Theo cường thế tiến công của Tu La Hoàng, Thiên Đan Thành tràn ngập nguy cơ, trong Thiên Lam Thành tâm tình mọi người cũng ngày càng biến chuyển theo loại suy nghĩ thứ hai.

Hiện giờ trong Thiên Lam Thành quán ăn Vân Lam có lẽ đã trở thành đối tượng để mọi người trút giận.

Khi Dương Mỹ Cát biết được tin tức kia thật sự có chút hoang mang, cho nên lúc này mới vội trở về báo tin cho Bộ Phương, để hắn nhanh chóng rời khỏi Thiên Lam Thành để tránh tai tiếng.

Chỉ có điều, dáng vẻ bình tĩnh của Bộ Phương khiến Dương Mỹ Cát cảm thấy những lo lắng của nàng chỉ vô ích.

Người này căn bản không hề sợ hãi.

 

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play