Điều này làm cho cả người dựng tóc gáy.
- Chuyện gì vậy? Sao cục sắt này cứng như thế?
Chu Thông hít vào một hơi, cả người lảo đảo lui về phía sau.
Một Khôi Lỗi trong quán ăn lại có thể cứng rắn đối đầu với Thần Thể cảnh đỉnh phong!
Chu Thông đè nén khiếp sợ trong lòng, tròng mắt cũng bén nhọn, trong tay chợt lóe, một con dao làm bếp màu đỏ rực lửa hiện ra.
Phía trên con dao làm bếp, ánh lửa đầy trời, phảng phất như có ngọn lửa bất diệt đang thiêu đốt, nhiệt độ nóng rực.
Ngón tay Chu Thông khẽ động, con dao làm bếp màu đỏ rực xoay tròn trong tay.
- Ngươi bước tới nữa, đừng trách ta không khách khí! Một quán ăn nhỏ lại dám càn rỡ như thế!
Chu Thông lạnh lùng nói.
Tròng mắt màu tím của Tiểu Bạch liếc hắn một cái, tiếp tục xuất thủ.
Tiểu U bình thản nhìn, mái tóc nhất thời phiêu đãng, quanh người nàng có một cổ ba động vô hình khuếch tán.
Thân hình phiêu đãng, lòng bàn chân trong suốt rời khỏi mặt đất, cả người phảng phất như lơ lửng trong hư không.
Kẻ gây sự Chu Thông khiến các thực khách trong quán ăn cũng khẽ ngây người.
Sau một khắc, tất cả mọi người xem náo nhiệt cũng không chê chuyện lớn, vừa ăn món ăn mỹ vị, vừa xem Chu Thông bị lột quần áo như thế nào.
Bọn họ đã sớm khó chịu khi nhìn Chu Thông xấc láo rồi.
Minh Vương dựa người vào ghế, nhìn con dao làm bếp màu đỏ trong tay Chu Thông, ánh mắt khẽ nheo lại:
- Người này thật sự là một đầu bếp.
Chu Thông nắm con dao làm bếp, khẽ thở ra một hơi.
Bây giờ là lúc bày ra kỹ thuật chân chính!
Để bọn họ nhìn thấy thực lực của cường giả trong Thao Thiết Cốc!
Một đám người ngu muội!
Con dao làm bếp lại chuyển, ánh lửa ngất trời, vô cùng huyễn khốc.
Trong phòng bếp, tiếng bước chân đều đặn vang lên, hấp dẫn ánh mắt của mọi người.
Ánh mắt của mọi người xoay qua chỗ khác, nhìn thấy một thân ảnh gầy gò từ đó đi ra.
Sắc mặt Bộ Phương không chút thay đổi, bình thản nhìn Chu Thông đùa bỡn hoa đao trong quán ăn, nhìn con dao làm bếp trong tay Chu Thông, lông mày khẽ nhướng lên.
Sau một khắc, trong tay hắn khói nhẹ lượn lờ, một con dao làm bếp màu đen xuất hiện trong tay.
Nhìn con dao làm bếp màu đen, Chu Thông chợt thấy buồn cười.
Chẳng qua khi hắn vừa chuẩn bị cười, sau một khắc, con dao làm bếp trở nên kim quang sáng chói, vô cùng chói mắt.
Phảng phất như có một tiếng rồng ngâm vang dội, Chu Thông cảm giác linh tính trong con dao làm bếp của mình cũng run rẩy một trận!
Ngọn lửa lưu chuyển trên con dao làm bếp rực lửa cũng ảm đạm đi mấy phần, tựa hồ có dấu hiệu muốn dập tắt.
Cái quỷ gì vậy?
Trong tay đầu bếp kia đang cầm con dao làm bếp gì vậy?
Trái tim Chu Thông co rụt, vô cùng kinh hãi, trong mắt lại càng toát ra vẻ khiếp sợ.
Bộ Phương khiêng Long Cốt Thái Đao, bình thản nhìn Chu Thông.
- Đừng lãng phí thời gian, lột sạch ném ra ngoài, đừng để ảnh hưởng tới việc buôn bán của quán ăn.
Bộ Phương nói.
Tròng mắt Tiểu Bạch chợt lóe, thân hình đột nhiên gia tốc, tràn đầy cảm giác bị áp bách xuất hiện bên người Chu Thông.
Mũi chân Tiểu U điểm một cái, như dịch chuyển tức thời, xuất hiện trước mặt Chu Thông.
Minh Vương khẽ nhếch mép, có chút hăng hái nhìn Chu Thông bị một đạo lưu quang màu đen quấn quanh.
Chu Thông cảm giác mình phảng phất như bị toàn bộ thế giới vứt bỏ.
Khôi Lỗi kia, nữ nhân xinh đẹp kỳ lạ kia mang đến áp lực cho hắn, khiến cho cả người hắn cũng run động, làm sao lúc trước hắn lại không phát hiện hai người này khủng bố như vậy?
Hắn xoay người muốn chạy trốn.
Nhưng hắn cũng hoảng sợ phát hiện, thân thể giống như bị gông xiềng quấn chặt lấy, căn bản không thể động đậy.
Tại sao có thể như vậy?
Chu Thông trọn tròn mắt, trái tim cũng co rút lại.
Hắn ngẩng đầu, từ nơi xa, nam tử vô cùng anh tuấn, đưa ngón tay lên môi, mỉm cười xấu xa nhìn hắn.
Sau một khắc, trong ánh mắt đầy hoảng sợ của hắn, Tiểu U giơ lòng bàn tay trắng trẻo và mẢnh Mai của mình lên, duỗi một đầu ngón tay, làm động tác nhẹ nhàng về phía Chu Thông.
Trong quán ăn mọi người nhất thời mở to mắt, ồ lên.
Thanh âm xé rách vang lên!
Áo choàng đầu bếp trên người Chu Thông trực tiếp bị xé rách!
Tiểu Bạch đứng bên cạnh vuốt cái đầu tròn của mình, đôi mắt cơ giới không ngừng lóe lên! Có vẻ như công việc xé quần áo của hắn đã bị cướp mất.
Chu Thông thẳng cổ, trọn tròn mắt, miệng cũng run rẩy.
Hắn cảm thấy cả người lạnh lẽo, nửa người dưới lại càng lạnh lẽo.
Che nửa người dưới, vẻ mặt Chu Thông đầy bi phẫn.
Hắn là đầu bếp phong lưu Chu Thông, lần đầu tiên bởi vì bị nữ nhân lột quần áo mà cảm thấy bi phẫn.
Ánh mắt Tiểu U nhẹ nhàng phát sáng, bĩu môi, tựa hồ bởi vì được lột quần áo mà cảm thấy tâm tình vui vẻ.
Nơi xa, trong lòng Minh Vương và Bộ Phương đều cảm thấy chạnh lòng.
Nam Cung Vô Khuyết lại càng ớn lạnh!
Chu Thông bị lột sạch quần áo vẫn không thể động đậy, điều này làm cho hắn vô cùng buồn bực, từng đạo ánh mắt sắc bén chung quanh, khiến cho hắn cảm giác cả người nổi da gà.
Bỗng nhiên, Tiểu Bạch tiến lên một bước, bàn tay khổng lồ bắt được đầu Chu Thông.
Sau một khắc, trong tiếng thét chói tai khàn cả giọng của Chu Thông, một cú búng tay dữ dội, khiến cho thân thể Chu Thông lộn vòng 360 độ trên không trung.
Mọi người thấy Chu Thông lộn vòng trên không trung, cảm giác duy nhất là! cái mông của hắn thật trắng!
Bịch!
Chu Thông đập rơi xuống mặt đất, hắn rốt cục đã có thể nhúc nhích, trói buộc trên người biến mất.
Hắn lăn một vòng giãy dụa từ trên mặt đất bò dậy, một tay che phía dưới, một tay che cái mông trắng nõn, hai chân kẹp chặt, đôi môi cũng run run.
Các thực khách xếp hàng bên ngoài nhìn Chu Thông bị lột sạch ném ra, đều bật cười ha ha.
Nhớ tới thái độ xấc láo của Chu Thông lúc trước đối với bọn họ và thân thể trần truồng chật vật của hắn giờ phút này, các thực khách chỉ cảm thấy trong lòng một trận sảng khoái!
Ai kêu ngươi ra vẻ.
Ra vẻ nên bị lột sạch quần áo!