Ách... con mẹ nó, bới lông tìm vết còn nói đường hoàng như vậy, quả nhiên rất phù hợp tính cách của Bộ lão bản.
Đám người Tiếu Tiểu Long cảm giác có chút bất đắc dĩ, bọn họ hiển nhiên rất không rõ vì sao Bộ Phương lại tới Phượng Tiên Lâu bới lông tìm vết.
- Bộ lão bản... Ngươi có thù oán với Phượng Tiên Lâu?
Thanh âm dễ nghe của Tiếu Yên Vũ vang lên, nhẹ giọng hỏi, hiển nhiên không chỉ Tiếu Tiểu Long, thông tuệ như nàng cũng cảm thấy có chút không giải thích được.
Bộ Phương nhìn Tiếu Yên Vũ, đối mặt đôi mắt linh động như thanh tuyền của nàng.
- Bới lông tìm vết còn cần lý do sao? Muốn tìm thì tìm thôi.
Được rồi... Câu trả lời này không chê vào đâu được, rất hợp với Bộ lão bản.
Mọi người không nói nữa, an tĩnh đợi thức ăn mang lên, khu đại chúng khá ồn ào, trong không khí tràn ngập các loại vị đạo, có mùi rượu mạnh, có mùi cơm và mùi thơm thức ăn, nói chung lẫn vào chung một chỗ, như một nồi ngũ vị hương, rất khó diễn tả.
Trong mắt Tiếu Tiểu Long có chút ghét bỏ, tuy Phượng Tiên Lâu nổi danh toàn bộ đế đô, thế nhưng khu đại chúng này vệ sinh thật đúng là không tốt, chủ yếu là một khi lượng người nhiều, vệ sinh sẽ không được để ý.
- Thức ăn tới!
Tiếng kêu vang lên, một tiểu nhị vai khoác khăn lông bưng thức ăn, chậm rãi đi đến.
- Khách quan, món ăn của ngài tới, thịt đầu sư tử kho tàu!
Tiểu nhị mỉm cười, bày một đĩa thịt đầu sư tử kho tàu bốc hơi nóng ở trên bàn của Bộ Phương.
Thịt đầu sư tử kho tàu màu đỏ, ánh sáng diễm lệ, tản ra mùi thịt thơm ngát, nhiệt khí bốc lên ở trước mắt mọi người.
- Thịt đầu sư tử kho tàu này cùng không tệ!
Tiếu Tiểu Long nhìn thoáng qua món ăn này, khẽ gật đầu cười nói.
Hắn cầm lấy chiếc đũa, nhẹ nhàng gắp một cục thịt lên.
Bộ Phương mặt không chút thay đổi, cũng động đũa, gắp một cục thịt vào chén của mình, hắn trước tiên dùng chiếc đũa cắm vào thịt, cảm thụ độ cứng của nó, sau đó đưa lên mũi ngửi ngửi.
Âu Dương Tiểu Nghệ và Tiếu Yên Vũ cũng ăn một miếng thịt đầu sư tử kho tàu, dù sao cũng là một trong mười món ăn chiêu bài ở khu đại chúng của Phượng Tiên Lâu, mùi vị quả thật không tệ, tuy không bằng món ăn ở trong quán của Bộ Phương, nhưng so với thức ăn bình thường đã coi như không tệ.
Âu Dương Tiểu Nghệ ăn xong một miếng, khuôn mặt có chút thoả mãn.
Tiếu Tiểu Long cũng cho vào miệng, uống một hớp rượu, lần thứ hai gắp một miếng nuốt vào, một đĩa thịt đầu sư tử kho tàu có năm cục, một mình hắn ăn hai cục.
- Bộ lão bản, ngươi cũng ăn đi, thịt sư tử này khá ngon, đầu bếp của Phượng Tiên Lâu vẫn còn có chút tay nghề.
Tiếu Tiểu Long vừa nhai thịt, vừa nói với Bộ Phương.
Bộ Phương không trả lời, cắn một miệng nhỏ, chất lỏng vào miệng hơi có chút chua chát, Bộ Phương nhai vài cái sau đó nuốt xuống.
Ừm? Động tác của Bộ Phương để đám người Tiếu Yên Vũ kỳ quái nhìn hắn.
- Nước sốt thịt đầu sư tử kho tàu hơi mặn, rõ ràng là bỏ nhiều muối, đồng thời trong nước sốt, vị đường còn chưa tan ra, nên vào miệng có chút chua chát, hơn nữa cái gọi là đầu sư tử, là dùng bảy phân thịt nạc, ba phần thịt mỡ vo thành viên, hơn nữa thịt nạc cần tự mình động thủ băm nhuyễn, thịt mỡ không thể quá béo, thịt nạc của món này rõ ràng băm không nhuyễn, còn có tơ thịt quấn lại với nhau, thịt mỡ cũng quá béo, ăn ảnh hưởng vị giác, kém cỏi.
Bộ Phương thở nhẹ một hơi, ở trong ánh mắt kinh ngạc của đám người Tiếu Tiểu Long nói ra một đống lớn, phê bình thịt đầu sư tử kho tàu không còn hình dáng.
Xoạch.
Tiếu Tiểu Long há miệng, chiếc đũa không tự chủ được rơi ở trên bàn, nghe Bộ Phương đánh giá, hắn không khỏi tưởng tượng, nguyên lai món này lại thiếu sót nhiều như vậy.
Bộ lão bản... thật là đến bới lông tìm vết, món ăn chiêu bài ở khu đại chúng của Phượng Tiên Lâu, lại bị đánh giá thê thảm như thế, bất quá lấy tài nấu nướng của Bộ lão bản, đánh giá vẫn rất đúng trọng tâm.
Món ăn thứ hai đưa lên, là một đĩa cá hấp, mùi cá tươi mát không ngừng tản ra, nhiệt khí ấm áp phun trào.
Cá hấp bài trí khá tốt, trên thân cá cắt vài vết đao hoa, theo thịt cá hấp chín, dấu vết bung ra, lộ ra thịt cá béo mập bên trong, nước sốt cá nhàn nhạt chảy xuôi ở trong đĩa, bao vây lấy thân cá.
Lúc này đây đám người Tiếu Tiểu Long không động đũa nữa, đều dùng ánh mắt nhìn Bộ Phương, đợi hắn động đũa đánh giá trước.
Bộ Phương gật đầu, cầm đũa lên, trước tiên dùng chiếc đũa điểm vào thịt ở cổ cá, cảm giác hơi co dãn từ đầu đũa truyền đến, để Bộ Phương gật đầu, xem ra thời gian hấp cá nắm chặc cũng không tệ lắm.
Hắn dùng đầu đũa chấm vào nước sốt cá, để vào trong miệng, trong nước sốt cá mang theo mùi tanh nhàn nhạt, thế nhưng mùi tanh ấy vẫn để cho sắc mặt của Bộ Phương trở nên khó coi.
- Phi!
Bộ Phương quay đầu phun một cái, sau đó cầm lấy nước uống một ngụm, hòa tan mùi tanh trong miệng.
- Ngay cả mùi tanh cơ bản nhất của cá cũng không xóa được, không cần nếm, trong thịt cá tuyệt đối còn mang theo mùi, mùi này là việc kiêng kị nhất trong món cá hấp, cũng là nét bút hỏng lớn nhất.
Sắc mặt của Bộ Phương hết sức khó coi, nên giọng nói có chút lạnh như băng đánh giá.
Đám người Tiếu Tiểu Long ngạc nhiên, Bộ Phương ngay cả thịt cá cũng không ăn đã phán định món cá hấp này thất bại... Đây cũng quá mơ hồ đi, Tiếu Tiểu Long không tin tà, dùng chiếc đũa gắp một miếng thịt cá cho vào miệng.
Vị đạo cũng không tệ lắm, Bộ Phương nói mùi tanh kỳ thực không quá đậm, tuy cũng có, thế nhưng miễn cưỡng có thể chấp nhận.
- Trù nghệ ý ở nghiêm cẩn, bất kỳ sai lầm và lệch lạc nào cũng sẽ ảnh hưởng mùi vị của thức ăn! Mùi tanh vốn không nên tồn tại, nếu nó tồn tại, đó chính là thất bại.
Bộ Phương không chút lưu tình phê bình.
Đám người Tiếu Tiểu Long cái hiểu cái không gật đầu, sau đó tiểu nhị lại bưng lên mấy món ăn, thế nhưng nhìn thấy thức ăn trên bàn đại thể còn nguyên, thì không khỏi giật mình.
Có chút thức ăn hầu như một đũa cũng chưa động tới, có thì chỉ động hai ba đũa, thế nhưng tổng thể mà nói, những thức ăn này khách hàng đều chỉ nếm thử một miếng liền không tiếp tục thưởng thức.
Này ở Phượng Tiên Lâu cơ hồ là chuyện không thể nào, thức ăn do đầu bếp của Phượng Tiên Lâu làm, là có thể chinh phục dạ dày của vô số người!
Tiểu nhị lui xuống, nói tình huống kỳ quái của bàn này cho Xuân tỷ, Xuân tỷ cũng sửng sờ, sau đó vẻ mặt hồ nghi bưng món cuối cùng đi tới bàn của Bộ Phương.
- Ôi, Long công tử, sao các ngươi còn chưa ăn? Không hợp khẩu vị sao?
Xuân tỷ đi tới, nhìn thấy một bàn thức ăn hầu như không hề động qua, đôi mắt cũng hơi co rụt, mở miệng hỏi.
Lúc này tâm tình của Bộ Phương thật rất tệ, không thưởng thức được món ngon tự nhiên cũng sẽ ảnh hưởng tâm tình của hắn.
Đám người Tiếu Tiểu Long có chút bất đắc dĩ, chỉ chỉ Bộ Phương nói:
- Vị Bộ công tử này nói thức ăn của các ngươi đều xào nấu... quá kém, không thể ăn được.
- Cái gì? Long công tử nói đùa sao, ở đế đô ai không biết món ăn trong Phượng Tiên Lâu ta nhất tuyệt, tuy nơi này chỉ là khu đại chúng, thế nhưng dù vậy, cũng hơn món chiêu bài ở những đại tửu lâu khác!
Xuân tỷ cười khẽ, khoát tay áo.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người Bộ Phương, đã không có sắc mặt tốt gì.
Bộ Phương không để ý đến nàng, cầm đũa lên gắp một chiếc của món cuối cùng.
Ăn một miếng, Bộ Phương buông đũa xuống lắc đầu, nhàn nhạt mở miệng.
- Món tôm bóc vỏ xào măng này, chọn măng quá già, có miếng măng quá khổ, hơn nữa không cắn nổi, sử dụng tôm cũng tốt xấu lẫn lộn, có con sống con chết, vị giác phân chia quá mãnh liệt, kém cỏi.
Xuân tỷ nghe Bộ Phương đánh giá, cả người ngẩn ngơ, sau đó tức giận đến ngực không ngừng phập phồng, gia hỏa này là đến bới lông tìm vết, món ăn chiêu bài ở khu đại chúng của Phượng Tiên Lâu, lại bị đánh giá tệ hại như vậy, hắn có tư cách gì đánh giá?
Xuân tỷ vuốt ngực, ánh mắt lạnh lùng liếc nhìn Bộ Phương, nói:
- Nhìn dáng vẻ của ngươi chắc cũng là đầu bếp? Nếu là đầu bếp, vậy ngươi nên rõ ràng... Ngươi có tư cách gì đánh giá thức ăn ở Phượng Tiên Lâu!
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT