Xèo xèo.
Nước súp nồng đậm sôi trào, toát ra bọt khí.
Sắc mặt Bộ Phương lạnh lùng, dùng cái thìa múc chút nước súp nếm thử, vị chua ngọt nhất thời tràn ngập trong đầu lưỡi hắn.
Chép chép miệng, Bộ Phương hài lòng gật đầu.
Sau một khắc, giơ tay lên, nồi Huyền Vũ cũng được dựng lên, cái thìa đảo qua, nước súp chua ngọt nóng hổi nồng đậm được múc ra, tưới lên món cá chép hóa rồng đã chiên.
Xèo xèo! !
Sức nóng trong nháy mắt lan tỏa trên thân cá, thịt cá tựa hồ như phát ra tiếng kêu.
Trong ánh mắt kinh hãi của mọi người, món cá chép hóa rồng đã được chiên giòn lại lay động một trận, đuôi cá lật lên, miệng cá há to.
Vứt cái thìa vào trong nồi, Bộ Phương lùi ra sau một bước, nhẹ nhàng thở ra một hơi, lau nước canh còn rớt trên đĩa sứ, để cái đĩa sạch sẽ và không bị ố vàng.
- Cá chua ngọt Tây Hồ! Hoàn thành.
Bộ Phương hài lòng gật đầu, nhẹ giọng nói.
Sau khi làm xong tất cả, Bộ Phương ngẩng đầu, nhìn về phía Văn Nhân Sửu ở phía xa.
Văn Nhân Sửu cũng đã hoàn thành món ăn của hắn, khóe miệng nhếch lên, tựa hồ như cảm nhận thấy điều gì đó, nhìn về phía Bộ Phương.
Ánh mắt hai người đụng nhau trên không trung.
Sắc mặt Bộ Phương không thay đổi, còn Văn Nhân Sửu hơi nhếch miệng, đôi mắt cụp xuống, nhìn Bộ Phương.
- Ngươi nhất định nhận thua!
Văn Nhân Sửu nhếch miệng nói, hắn vô cùng tự tin.
Hiện giờ trạng thái của hắn rất tốt, tựa hồ không xuất hiện bất kỳ sai lầm nào, bất kể là kiểm soát ngọn lửa hay là linh khí món ăn trong quá độ, cũng thực hiện và hoàn thành hoàn mỹ.
Trong chiếc đĩa sứ màu trắng, miếng cá tuyết vàng ươm không ngừng tỏa ra mùi thơm.
Một chút lá rau tiên xanh điểm xuyết lên đĩa làm cho chiếc đĩa khá đẹp mắt.
Văn Nhân Sửu nâng món ăn, gật đầu với Bộ Phương.
Bên ngoài rèm, mưa rơi lớn dần, tiếng mưa rơi rào rào không ngừng vỗ vào rèm che, đinh tai nhức óc.
Nhưng bên trong rèm, không khí lại vô cùng yên tĩnh không có tiếng động, mọi người đều hít một hơi thật sâu, không dám thở mạnh.
Đát đát đát.
Văn Nhân Sửu bưng món ăn của hắn, đi tới trước mặt Bộ Phương.
- Bộ lão bản, món cá tuyết áp chảo của tại hạ đã hoàn thành, không biết món ăn của các hạ đã có thể hoàn thành hay chưa?
Văn Nhân Sửu cười hỏi, trên mặt hắn lộ ra vẻ vô cùng tự tin.
Bộ Phương gật đầu, cũng dùng một tay nâng món cá chua ngọt Tây Hồ, bước vào trong quán ăn.
- Món ăn cho điểm như thế nào?
Văn Nhân Sửu hỏi.
- Để mọi người cho điểm đi.
Bộ Phương không quay đầu lại, trực tiếp đi vào trong tiểu điếm, tìm một cái bàn, đặt món ăn của hắn lên bàn.
Văn Nhân Sửu nhún vai, quét mắt nhìn mọi người, không nói gì, cũng đặt món ăn lên một cái bàn.
Lời nói của Bộ Phương khiến tất cả mọi người lộ ra vẻ ngạc nhiên.
Sau một khắc, mọi người đều toát ra vẻ vui mừng!
Để mọi người cho điểm, Bộ lão bản có ý tứ để bọn họ cho điểm? Đó chính là ý nghĩa, bọn họ có thể nếm được hai món ăn này?
Mọi người hưng phấn đến mức khó thở, mùi thơm món ăn tràn ngập trong không khí đã khiến bọn họ khó có thể nhẫn nhịn được ham muốn ăn uống.
Hiện giờ có thể tự mình thưởng thức, dĩ nhiên là vui mừng.
Minh Vương rút khỏi màn sáng.
Cơn mưa trên vòm trời nhất thời không chút lưu tình rơi xuống, đập trên mặt đất phát ra tiếng vang tanh tách.
Nhưng các thực khách đều không để ý, tu vi của bọn họ cũng không yếu, vẫn có thể chống chọi được với chút mưa gió này, sự chú ý chủ yếu bọn họ vẫn rơi xuống các món ăn kia.
Mọi người đều cầm lấy chiếc đũa, mong đợi vạn phần chờ đợi thưởng thức thức ăn ngon.
Minh Vương chen chúc ở phía trước, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra mấy phần mong đợi.
Hắn cầm đôi đũa, thực tế nhìn món ăn của Bộ Phương, lại nhìn món ăn của Văn Nhân Sửu.
Món ăn của hai người thoạt nhìn đều rất ngon.
Món cá chua ngọt Tây Hồ của Bộ Phương, phảng phất như được đổ một lớp men, đẹp không sao tả xiết, trong suốt như pha lê, thịt tỏa ra mùi thơm nồng, nước sốt chua ngọt chỉ cần ngửi thôi cũng đã khiến người ta tăng thêm cảm giác thèm ăn.
Còn món cá tuyết áp chảo lại lộng lẫy giống như quý tộc, trình bày đẹp mắt, miếng cá được chiên vàng đều, giống như một miếng vàng.
Minh Vương chép chép miệng, cuối cùng lựa chọn gắp cá tuyết áp chảo của Văn Nhân Sửu trước.
Thịt cá chín mềm, chiếc đũa vừa rơi xuống, gắp một miếng thịt, thịt cá vàng óng ánh, phía trên có hơi ấm tỏa ra, vô cùng tinh tế.
Nhét thịt cá vào trong miệng.
Minh Vương nhất thời nhíu mày, mùi thơm nồng đậm tỏa ra trong miệng, giống như hồng thủy phát tiết, mãnh liệt mênh mông, khiến hắn khẽ gật đầu.
Trong thịt cá mang đầy hương vị của đại dương, phảng phất khiến cho Minh Vương lướt sóng trong biển rộng, hứng chịu sự lùng sục của sóng biển.
Loại cảm giác sảng khoái khiến cho ánh mắt Minh Vương cũng toát ra một vẻ hưng phấn!
- Ngon!
Minh Vương nhẹ nhàng phun ra một ngụm nhiệt khí, tán thưởng nói.
Văn Nhân Sửu nhìn vị nam nhân tự xưng là Minh Vương tựa hồ bị món ăn của mình chinh phục, khóe miệng của hắn cũng không khỏi nhếch lên.
Bộ Phương rất bình tĩnh, hoàn toàn không hoảng hốt.
Hắn không quan tâm đến ánh mắt khiêu khích của Văn Nhân Sửu.
Còn Minh Vương sau khi thưởng thức qua món cá tuyết áp chảo của Văn Nhân Sửu, cũng chuyển hướng chiếc đũa sang món cá chua ngọt Tây Hồ của Bộ Phương.
Chiếc đũa rơi xuống, gắp cá lên.
Nước sốt nồng đậm giống như sợi tơ bị kéo ra, hơi nóng cuồn cuộn, thơm nức bốn phía.
Vừa vào miệng.
Tròng mắt Minh Vương lập tức sáng ngời.