Tất cả mọi người trong quán ăn sợ ngây người.
Da mặt người này vì sao dày như vậy…
- Ta là truyền nhân của Thao Thiết Cốc, ba tuổi đã bắt đầu học trù nghệ, mười lăm tuổi đạt danh hiệu đầu bếp chuẩn trù, hai mươi tuổi đạt danh hiệu đầu bếp cấp ba của Thao Thiết Cốc, ba mươi tiểu đạt danh hiệu đầu bếp cấp hai! Ngươi chỉ là một đầu bếp nhỏ của quán ăn… làm sao có thể bằng được ta!
Văn Nhân Sửu kiêu ngạo, gần như rống lên.
Lời nói của Văn Nhân Sửu khiến Bộ Phương hơi sửng sốt.
Tin tức trong đó dường như hơi lớn.
Thao Thiết Cốc trong miệng Văn Nhân Sửu dường như có hệ thống đầu bếp phi thường đầy đủ.
Sau khi đến Tiềm Long Đại Lục, trong lòng Bộ Phương cũng có dự đoán.
Dù sao trên đại lục này, nguyên liệu nấu ăn cấp hai nhiều như vậy, ngành nghề đầu bếp nào có thể phát triển vượt bậc.
Quả nhiên, có tồn tại Thao Thiết Cốc này, bên trong có hệ thống đầu bếp trọn vẹn.
Dựa theo lời của Văn Nhân Sửu, Thao Thiết Cốc kia là thiên đường của đầu bếp!
Chuẩn trù, cấp ba, cấp hai… nghe ra rất lợi hại.
Trù nghệ của Văn Nhân Sửu, Bộ Phương biết, thật mạnh, có thể nói là đầu bếp có trình độ tốt nhất Bộ Phương từng gặp.
Nhưng theo miêu tả của hắn, Văn Nhân Sửu hiện giờ cũng chỉ là đầu bếp cấp hai! Vậy cao hơn đầu bếp cấp hai thì sao? Đầu bếp cấp một!
Trù nghệ của tồn tại này sợ sẽ không yếu hơn Bộ Phương bao nhiêu.
Bọn họ trầm tư, trong lòng cũng hiện ra cảm giác bức bách.
Dù sao Bộ Phương muốn trở thành nam nhân đầu bếp đứng đầu ngành thực phẩm thế giới huyền huyễn này.
Hả… bất quá cảm thấy bức bách thì bức bách, Bộ Phương liếc mắt nhìn Văn Nhân Sửu, thản nhiên nói:
- Khiêu chiến ta sao, vậy ngày mai đến sớm một chút xếp hàng đi, thời gian buôn bán hôm nay đã xong…
- Ngươi…
Văn Nhân Sửu giận dữ! Đây là hạ lệnh đuổi khách sao? Hắn là đến lãnh giáo trù nghệ, cũng không phải đến gọi món ăn!
Ai con mẹ nó phải xếp hàng chứ!
- Hôm nay, mặc kệ ngươi chấp nhận hay không, ta đều phải đấu.
Đối với đầu bếp nhỏ cuồng vọng này, phải giáo huấn một chút!
Chân khí trên người Văn Nhân Sửu bắt đầu khởi động, thái đao màu băng lam nhất thời hiện lên trong tay, thái đao lưu chuyển, tinh quang màu lam không ngừng lóe lên.
Không khí trong quán ăn lập tức trở nên giương cung bạt kiếm.
Đôi mắt màu tím của Tiểu Bạch lóe sáng, hóa thành màu xám trắng trong khoảnh khắc, máy móc nói:
- Người gây sự, lột đồ thị chúng.
Ầm!
Ngay sau đó, Tiểu Bạch phóng ra, oanh kích với Văn Nhân Sửu kia.
Văn Nhân Sửu liên tục lui về sau mấy bước, sắc mặt ngưng trọng, con rối này quả nhiên không tầm thường.
Minh Vương và Nam Cung Vô Khuyết tò mò xem chuyện vui, xem đến quên cả trời đất.
Văn Nhân Sửu dây dưa cùng Tiểu Bạch cũng hơi sốt ruột.
Hơn nữa hắn còn cảm thấy sởn cả gai ốc, bởi vì ở xa xa, U Minh Nữ ngồi trên U Minh Thuyền đưa đẩy đôi chân trắng nõn, đôi mắt tối đen, lạnh lẽo tập trung lên người hắn.
Nếu U Minh Nữ này ra tay, Văn Nhân Sửu hắn hẳn là thua thảm hại rồi.
Bộ Phương lạnh lùng nhìn thoáng qua, rồi xoay người tiến vào trong phòng bếp.
Ở xa xa, hai tròng mắt Nam Cung Vô khuyết hơi sáng lên, quay đầu nói với Minh Vương đang ăn thanh cay bên cạnh:
- Tiểu Cáp à, ngươi cũng biết một ngoại hiệu của Bạch gia, nhân xưng lột đồ cuồng ma, vui vẻ lột đồ, lột đồ vô địch! Không ít người đã chịu thủ trong tay Bạch gia, trần truồng rời đi…
Minh Vương vui sướng mút thanh cay, vẻ mặt xem kịch vui:
- Lột đồ cuồng ma sao? Nghe có vẻ lợi hại… vậy bổn vương xem thử.
Cẩu gia nằm dưới gốc Ngộ Đạo Thu, không chút để ý đối thoại của hai tên hề này, nó đảo mắt, điều chỉnh tư thế ngủ, tiếp tục ngủ say.
Vì có thể nhìn thấy lột đồ chân chính, dưới giật dây của Nam Cung Vô Khuyết, trong miệng Minh Vương ngậm thanh cay, lặng yên ra tay.
Lúc Văn Nhân Sửu đang chống cự oanh kích của Tiểu Bạch, một luồng năng lượng màu đen quất ra, chợt đánh lên hai chân Văn Nhân Sửu, khiến cả người Văn Nhân Sửu đều cứng đờ, thân hình lảo đảo.
Hai mắt Tiểu Bạch sáng ngời, đỉnh đầu tròn vo lóe sáng quang hoa, bàn tay to như quạt hương bồ quất ra, quất mạnh lên người Văn Nhân Sửu, khiến hắn hoảng sợ,
Xẹt!
Cuồng dã xé rách, bá đạo lột đồ!
Âm thanh thanh thúy dễ nghe vang lên.
Nam Cung Vô Khuyết trừng mắt, Minh Vương cũng trừng mắt… nhìn thân hình Văn Nhân Sửu lộn một vòng cung trên hư không, bố ý rách tung, lộ ra thân hình trắng nõn, bùm một tiếng bay ra ngoài tiểu điếm… dính đầy bụi đất.
Vẻ mặt Văn Nhân Sửu đỏ bừng, hắn cảm thấy bị sỉ nhục.
Làm người hành tẩu của Thao Thiết Cốc, hắn có bao giờ nếm thử nhiều thua thiệt như vậy.
Một luồng lửa giận mênh mông bắt đầu khởi động trong ngực hắn.
Ánh mắt Tiểu Bạch lóe sáng, thân hình cao lớn che cửa, giống như một tòa núi nhỏ.
Minh Vương và Nam Cung Vô Khuyết vươn đầu, đánh giá dáng người của Văn Nhân Sửu, rít rít nói thầm.
Văn Nhân Sửu cảm thấy trong ngực mình như muốn nổ tung.
Hai mắt cũng đỏ bừng.
Hắn cầm thái đao màu băng lam, cắt lên lòng bàn tay, nhất thời huyết cấu nhỏ giọt, trên hư không tản ra dao động kỳ lạ.
- Văn Nhân Sửu ta hôm nay dùng bản thân lập lời thề, tiến hành thi đấu nấu ăn với Bộ Phương, đánh đổ tôn nghiêm và vinh quang!
Văn Nhân Sửu dường như gào thét lên.
Đang nói, sau lưng Tôn Nhân Sửu đột nhiên hiện ra hư ảnh cự thú huyết sắc dữ tợn, to lớn, mở ra mồm to, cắn xuống ầm ầm, cắn nuốt Văn Nhân Sửu.
Nhưng sau khi cắn nuốt, hư ảnh giống như hóa thành gió mát tiêu tán…
Vù…
Giống như hình thành một loại lời thề, vô tình hình thành liên kết giữa Bộ Phương và Văn Nhân Sửu.
Trong phòng bếp.
Bộ Phương dường như có dự cảm, cả người đều ngẩn ra.
Trong đầu, thanh âm nghiêm túc của hệ thống vang vọng.
- Lời thề đấu bếp của Thao Thiết Cốc đã khởi xướng, kí chủ không thể cự tuyệt.
Lời thề đấu bếp một khi đã lập, song phương triển khai thi đấu trù nghệ, người bại, đoạn đao phong trù, không thể tiếp tục nấu nướng.