Đối với sự xuất hiện của Minh Vương, Cẩu gia dường như không quá mức kinh ngạc, chỉ thoáng kinh nghi.
Sau khi ngáp một cái, Cẩu gia tiếp tục nằm sấp xuống, ngủ thật say.
Sau khi tự mình an ủi, trên mặt Minh Vương lại khôi phục vẻ u buồn, mới đáp xuống, đi phía sau Tiểu U, bước vào trong quán ăn.
Vừa vào quán ăn, Minh Vương lập tức tò mò đánh giá.
Trong quán ăn rất sạch sẽ, không nhiễm một hạt bụi, trong không khí còn tràn ngập mùi đồ ăn.
Loại mùi hương này khiến Minh Vương không nhịn được hít hà.
Kéo một cái ghế ngồi xuống, Minh Vương chu miệng tiếp tục đánh giá quán ăn.
Bỗng nhiên, ánh mắt hắn dừng trên người Cẩu gia đang ngủ say dưới tàng cây Ngộ Đạo Thụ.
- Chậc chậc chậc… Hắc Cẩu này thật là béo mà, cả người đều là thịt, quả thực chọc mù mắt rồi.
So sánh thử, chó ghẻ vẫn đẹp mắt hơn.
Minh Vương vuốt cằm, tấm tắc bình luận Hắc Cẩu.
Hắn đứng lên, thong thả đi đến trước mặt Cẩu gia, khoanh tay, đánh giá cao thấp.
Trong chốc lát còn gật đầu kỳ quái.
- Nhưng mà không thể không nói, tuy con chó này của ngươi hơi béo chút nhưng cũng hơi giống con chó ghẻ kia, khí tức cũng không sai biệt lắm… thật thần kỳ.
Minh Vương quay đầu nói với Bộ Phương đi ra từ trong phòng bếp.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hắn, không muốn để ý đến hắn, tên hề này muốn trêu chọc Cẩu gia, vậy cứ đi đi.
Dù sao hắn là Minh Vương, da dày thịt béo, hắn sẽ không bị một trảo của Cẩu gia vỗ chết.
Bộ Phương đi đến cửa, đóng lại cửa thanh đồng, sau khi làm xong, mới xoay người lần nữa trở vào phòng bếp.
Minh Vương đã quá quen thuộc với lãnh đạm của Bộ Phương.
Người trẻ tuổi kia tuyệt đối ghen tị với vẻ khôi ngô tuấn tú của hắn.
Minh Vương ngồi xổm xuống, vươn tay, sờ đầu Cẩu gia.
- Tuy thịt núc ních nhưng xúc cảm vẫn thật không tồi.
Minh Vương vừa sờ, vừa tán thưởng nói.
Lông chó mềm mại không nhiễm hạt bụi nào sờ lên thật đặc biệt.
Tiểu U ngồi trên U Minh Thuyền, đôi chân dài trắng nõn đi tới đi lui, khóe miệng cong lên, nhìn Minh Vương như nhìn kẻ ngốc.
Lão gia hỏa này là tên hề sao…
Quả nhiên, Cẩu gia chậm rãi mở mắt, thở dài, liếc mắt nhìn Minh Vương một cái, rốt cục mở miệng.
- Lão gia hỏa này, nếu ngươi không dời đi, Cẩu gia ta sẽ không khách khí.
Thanh âm ôn hòa mà gợi cảm vang vọng.
Minh Vương sửng sốt, ngay sau đó tròng mắt nhất thời trừng lớn.
Mẹ ơi… đây đây… con chó mập này lại là con chó ghẻ kia?
Làm sao lại mập như vậy?
Tiểu U cạn lời, thì ra lão gia hỏa này thật không nhận ra.
Đầu Cẩu gia cũng đầy vạch đen, giơ lên chân chó, vỗ lên mặt Minh Vương.
Minh Vương nhất thời hét thảm một tiếng.
- Con chó ghẻ này! Đánh người mà đánh mặt, sinh con không có mông! Ngươi đây là ghen tị với gương mặt anh tuấn của bản Minh Vương!
Thân hình Minh Vương dịch chuyển tức thời, né tránh móng vuốt này của Cẩu gia.
Ầm ầm ầm!
Hư không chấn động một phen, Cẩu gia vừa quất xuống một trảo này, hư không cũng vặn vẹo, đủ thấy uy lực của một chưởng kia.
Trong lòng Minh Vương còn sợ hãi, nếu cái tát này thật vỗ lên mặt hắn, vậy Minh Vương anh tuấn thật sẽ bị hủy dung! Con chó ghẻ này vẫn xấu xa như trước!
- Hả? Lão gia hỏa này thật là người thật đến, không phải phân thân sao?
Cẩu gia kinh ngạc nhìn Minh Vương tránh né móng vuốt của mình, sau đó liếm móng vuốt, thản nhiên nói.
- Con chó ghẻ ngươi, đừng gọi ta lão gia hỏa, bổn vương vẫn còn rất trẻ!
Minh Vương chỉnh sửa lại quần áo, xụ mặt lầm bầm với Cẩu gia.
Cẩu gia trợn mắt:
- Lão gia không biết xấu hổ này, người mấy vạn tuổi rồi còn học người ta giả bộ trẻ trung.
Ngươi vì sao không bị da mặt mình dày chết.
- Con chó ghẻ ngươi! Béo thành dạng gì rồi, ngươi làm sao còn không bị mình béo chết?
Minh Vương không cam lòng yếu thế phản bác.
- Sao hả? Cẩu gia ta gọi là đầy đặn? Ngươi không phục? Chúng ta ra ngoài làm một trận!
Cẩu gia đứng lên, thịt béo cả người run lên, mắt chó nhìn thẳng Minh Vương nói.
- Đánh nhau? Bổn vương sẽ sợ ngươi sao? Hôm nay nếu bổn vương không lột sạch thịt béo trên người ngươi, bổn vương sẽ không họ Nhĩ!
Minh Vương phất lên mái tóc đen nhánh, u buồn nói.
Lão gia hỏa này! Càn rỡ!
Lỗ mũi Cẩu gia mở to ra, lạnh mắt nhìn chằm chằm Minh Vương.
Một người một chó im lặng nhìn nhau, giống như có lôi đình nổ tung từ trong ánh mắt hai người.
Tiểu U vung vẫy đôi chân trắng nõn, mặt không chút thay đổi nhìn xem.
Tiểu Bát lắc mông gà, đi lắc lư, cũng ngẩn đầu, trừng đôi mắt tròn vo, nhìn một người một chó buồn cười này.
Nhưng lúc hai người giằng co, trong phòng bếp đột nhiên bay ra một mùi hương.
Ánh mắt Cẩu gia nhất thời sáng ngời, hít mũi nhỏ, quay đầu không để ý đến Minh Vương, đi bước nhỏ.
Tìm được vị trí, chân chó vỗ lên bàn.
Minh Vương cười lạnh một tiếng, lắc mái tóc đen nhánh, con chó ghẻ này nhận thua rồi!
Nhưng rất nhanh, Minh Vương cũng hít hà, ngửi được mùi hương nồng đậm, mùi hương này khiến cả người hắn sửng sốt.
Hắn xoay đầu, nhìn về nơi tỏa ra mùi hương kia.
Chỉ thấy trong phòng bếp, một thân ảnh gầy yếu chậm rãi đi ra.
Trong tay Bộ Phương bưng hai bát đồ ăn.
Hơi nóng hôi hổi và mùi hương tràn ngập trên hai bát sứ.
- Tiểu Hắc, Tiểu U, ăn cơm.
Bộ Phương lạnh nhạt nói.
Hắn đi đến trước mặt cái bàn, đặt đồ ăn trong tay xuống.
Một mâm Túy Bài Cốt, một mâm cơm Long Huyết.
- Túy Bài Cốt là của Tiểu Hắc, cơm Long Huyết là của Tiểu U.
Bộ Phương nói.
Tiểu U và Tiểu Hắc đã ngồi chỉnh tề từ lâu, ánh mắt tràn đầy chờ mong nhìn Bộ Phương.
Mùi rượu nồng đậm từ Túy Bài Cốt lan tỏa trên bàn ăn, nhìn Túy Bài Cốt óng ánh, khiến người ta muốn ăn càng nhiều.
Cẩu gia vươn đầu lưỡi, thở hổn hển, hưng phấn vô cùng.
Vẫn là Túy Bài Cốt ăn ngon, tuy thanh cay cũng không tệ… nhưng ăn nhiều sẽ nóng.
Tiểu U đã không còn nói chuyện nữa, vươn tay, bốc cơm Long Huyết nhét vào miệng, ăn thật dũng mãnh.
Vẻ mặt Minh Vương ngây ngốc nhìn cảnh tượng này, cả người cũng ngẩn ra.
Xảy ra chuyện gì? Rốt cuộc xảy ra chuyện gì rồi?