Thời điểm nam tử nói ra những lời này, ánh mắt phi thường thâm thúy, nâng gương mặt anh tuấn lên, bày biện ra một góc độ xảo quyệt, khí chất u buồn thể hiện rõ trên mặt.
Hắn thật vừa lòng trạng thái giờ phút này của mình, đó là cảm giác tịch mịch của cao thủ.
Nhưng Bộ Phương nhìn nam tử này như nhìn kẻ ngốc.
Minh Vương trục xuất U Minh Nữ?
Thì ra nam nhân yêu dị trước mắt là nam nhân đáng chịu ngàn đao, đã để Tiểu U phải chịu đói trong bí cảnh?
- Có phải cảm thấy kinh ngạc hay không? Không cần lo lắng, ta sẽ không thương tổn ngươi, điều kiện tiên quyết là ngươi mang ta đi tìm U Minh Nữ… Kỳ hạn trục xuất nàng vẫn chưa hết, không thể tùy tiện rời khỏi bí cảnh.
Minh Vương cười khẽ nói.
Xa xa, tôn giả Đao Bá trôi bồng bềnh trong hư không cảm giác hơi ngân người.
Nam nhân yêu dị đột nhiên xuất hiện này, sau khi một ngón tay đã đánh vỡ đao khí của hắn, lại vô cùng ra vẻ nói muốn thu hắn làm tùy tùng.
Con mẹ nó… tôn giả Đao Bá lần đầu gặp người yêu dị như vậy!
Tôn giả Đao Bá hắn tốt xấu gì lúc còn sống cũng là một người dám giơ Đồ Thần Đao bổ Thần Thú.
Hiện tại tuy đã chết nhưng không phải con chó con mèo nào cũng có thể thu phục!
Chủ Minh Khư… mọi người đều gọi hắn là Minh Vương?
Minh Vương cái quái gì, thật khinh thường tôn giả Đao Bá hắn đọc sách ít sao?
Chủ Minh Khư căn bản không thể rời khỏi Minh Khư, làm sao có thể xuất hiện trong bí cảnh Thiên Khuyết này? Ra vẻ cũng phải ra vẻ thanh thuần thoát tục một chút được không?
Vẻ mặt tôn giả Đao Bá lúc này như giẫm phải phân chó, nhìn bộ dáng nam tử kia làm ngơ hắn, trorng lòng bắt đầu tức giận.
Tuy hắn chỉ là tàn hồn nhưng là một đoàn tàn hồn có uy nghiêm!
Tu La Thánh Nữ và Văn Nhân Sửu trợn mắt há hốc mồm nhìn cảnh tượng đột nhiên biến hóa kia.
Nam tử anh tuấn xuất hiện đột ngột hấp dẫn ánh mắt mọi người.
Bọn họ tự nhiên cũng nghe thấy lời của nam tử này.
Minh Vương?
Hai người đều sợ hãi cả kinh.
Văn Nhân Sửu làm người hành tẩu của Thao Thiết Cốc, tự nhiên từng đọc điển tịch của Thao Thiết Cốc, cũng không xa lạ gì với Minh Vương.
Minh Vương… nhân xưng chủ Minh Khư, là một lão yêu quái không biết sống bao lâu rồi, thực lực sâu không lường được, nắm trong tay Minh Khư.
Minh Khư là một vùng đất thần bí, nghe nói vùng đất kia có vô số cường giả, ghi chép về Minh Khư ở Tiềm Long Đại Lục cũng chỉ ít ỏi mấy dòng.
Nam nhân anh tuấn trước mắt này lại xưng mình là Minh Vương? Lão yêu quái sống lâu năm đó?
Đây quả thực là muốn… dùng sinh mệnh để ra vẻ mà!
- Trong không gian hồn hải của ta, vậy mà còn có nhiều người dám làm càn như vậy… Các ngươi thực cho rằng tôn giả Đao Bá ta là có thể tùy tiện ức hiếp sao?
Trong hư không truyền đến tiếng gầm nhẹ của tôn giả Đao Bá.
Thân hình hắn tỏa ra quang hoa cực hạn, năng lượng thúc giục đến cực hạn.
Hắn đang tức giận, lời nói châm chọc của nam nhân kia đã kíc,h thích hắn, khiến hắn cảm thấy thật nhục nhã.
Vù vù!
Thân hình của tôn giả Đao Bá biến mất ngay tức khắc, ngay sau đó, đột nhiên xuất hiện trước mặt nam tử anh tuấn.
Vô số đao khí lan tỏa tràn ngập sau lưng hắn, giống như muốn cắn nát hết thảy.
- Chết!
Tôn giả Đao Bá trợn mắt trừng trừng, gầm lên giận dữ!
Một quyền, cuốn động vô số đao khí, oanh sát xuống.
Tất cả mọi người hít một ngụm khí lạnh, lực lượng của không gian hồn hải bị co rúm lại.
Tôn giả Đao Bá này đang toàn lực liều mạng!
Loại uy thế này, cho dù là cường giả Thần Hồn Cảnh chân chính cũng không thể ngăn cản!
Ầm!
Một trận nổ tung vang vọng ầm ầm, đao khí khủng bố hóa thành sóng hơi lan tỏa bốn phía.
Cả không gian hồn hải trở nên ảm đạm, hiển nhiên một kích này khiến tôn giả Đao Bá gần như bị rút hết năng lượng hồn hải.
Nhưng sau hồi lâu.
Một trận quang hoa trong suốt sáng rực lên từ chỗ oanh tạc kia.
Ngay sau đó, quang hoa lóng lánh, mọi người đều thấy rõ ràng hình ảnh nơi đó.
Đôi mắt mỗi người đều chậm rãi thu hẹp lại, trên mặt hiện ra vẻ ngây dại, miệng mở lớn… không thể tin nổi!
Nam tử anh tuấn kia… không chút tổn hại.
Nam tử dùng ngón tay thon dài, trắng nõn khống chế một quyền của tôn giả Đao Bá, phong khinh vân đạm, trên mặt vẫn tươi cười.
Quả thực… đáng sợ!
Tôn giả Đao Bá lúc này chỉ dại ra, bởi vì chỉ có hắn mới rõ ràng, hình ảnh đáng sợ xuất hiện trong trận nổ mạnh.
Ngón tay kia phá vỡ tất cả đao khí vốn không thể ngăn cản của hắn.
Điểm lên nắm tay hắn, vô số đao khí oanh kích trên thân nam nhân, ngay cả xiêm y của của nhân cũng không thể phá vỡ.
Nam nhân dám tự xưng Minh Vương này… rốt cuộc là tồn tại gì!
Minh Vương híp mắt, trên mặt đẹp trai lộ ra tươi cười ôn hòa.
- Thật nghịch ngợm, tàn hồn có thể dư lưu hồn hải đã là chuyện không dễ dàng cỡ nào.
Năng lượng hồn hải còn dám lãng phí như vậy, để ngươi ngoan ngoãn đi theo ta, ngươi còn dám động thủ với t a, phải gặp trừng phạt a.
Nam tử cười nói.
Cả người tôn giả Đao Bá lạnh run.
Nghịch ngợm hả… nghịch ngợm em gái ngươi!
Tươi cười của nam tử kia trong mắt của tôn giả Đao Bá giống như cơn ác mộng.
Ngay sau đó, nam tử kia vung tay lên, nhất thời một xiềng xích tối đen, rậm rạp trôi bồng bềnh, quấn quanh tôn giả Đao Bá kia.
- Thứ này gọi là Tỏa Hồn Liên, trong Minh Khư chuyên dùng khóa tàn hồn hội tụ từ các đại lục… Ô, ta rất ít dùng, yêu tâm, hẳn sẽ không đau.
Nam nhân cười nói.
Chẳng qua hắn mới vừa nói xong, xiềng xích màu đen khóa trên thân hình của tôn giả Đao Bá.
Giống như có lôi đình đánh lên người tôn giả Đao Bá.
Ánh mắt tôn giả Đao Bá cũng đỏ rực, khiến tất cả mọi người đều sởn cả gai ốc hét thảm…
Tên lừa gạt! Không phải nói không đau sao? Tôn giả Đao Bá thật muốn phun một ngụm đao khí phun chết nam nhân này!
Nam nhân này dường như cũng hơi xấu hổ:
- Có thể là phương thức thực hiện không đúng… ngươi chịu đựng chút đi.
Người nọ là tên hề Hắc Cẩu mời đến sao?