Nàng khom lưng, mái tóc màu đỏ xõa ra, che khuất khuôn mặt nàng, khiến bộ dáng này càng thêm mơ hồ.
Nấu ăn gì đó… thật là đã làm khó thánh nữ của Tu La Cổ Thành.
Nhưng càng đau trứng chính là đám luyện đan sư kia.
Bọn họ chỉ có thể ngây ngốc nhìn thịt heo.
Bọn họ ngoài ngây ngốc thì có thể làm gì… luyện đan sao? Luyện chế thịt heo thành đan dược? Thật khôi hài… trước không nói một khối thịt heo làm sao luyện chế thành đan dược, cho dù có thể luyện chế, đan dược luyện chế thành… có thể dùng sao?
Trong lòng các luyện đan sư thật sốt ruột, nhưng không có biện pháp, đành phải nắm thái đao bắt đầu cắt thịt.
Chỉ sau chốc lát, mấy tiếng thét thảm vang lên.
Đây đều là người cắt thịt cắt không cẩn thật, cắt vào ngón tay…
Có người ác hơn, trực tiếp không cắt, cho một miếng thịt heo hoàn chỉnh, ngay cả vỏ cũng không loại bỏ vào trong nồi.
Nhưng trong chốc lát truyền ra mùi khét… người nọ trực tiếp ngây người.
Trong phòng bếp đủ loại tư thái hiện lên.
Tôn giả Đao Bá, thần tình tươi cười đứng xa xa, nhìn quá trình nấu nướng của những người này, độ cong khóe miệng càng lúc càng lớn.
Ầm!
Bỗng nhiên có tiếng nổ vang truyền ra.
Có nồi đen trực tiếp nổ tung, nồi bay lên cao, cùng với vị cháy khét lan tỏa ra.
Đây là một luyện đan sư, hắn ngây người nhìn nồi bay lên trời, hắn vẫn nghĩ chỉ có luyện đan mới nổ nồi, thật không ngờ nấu đồ ăn cũng nổ nồi?
- Người nổ nồi… mất tư cách, ngươi lưu lại giúp ta đi.
Tôn giả Đao Bá ôn hòa nhìn người nọ, cười nói.
Đôi mắt luyện đan sư kia nhất thời co rụt lại, xoay người bỏ chạy.
Nhưng rất nhanh, thân hình của hắn bị trói buộc.
Ầm một tiếng, đầu trực tiếp bị nổ tung, biến thành đầu bếp không đầu.
Máu tươi bắn ra, rơi lên nhóm cường giả đang nấu ăn, dọa đám cường giả sợ run, thiếu chút nữa vứt bỏ nồi.
Tôn giả Đao Bá… quả nhiên là người điên!
Tuy đối mặt tử vong trong khi giành truyền thừa là không thể tránh khỏi, nhưng kiểu chết tàn nhẫn này, vẫn khiến bọn họ hết hồn.
Bộ Phương thấy cảnh tượng này, nhất thời nhíu mày, trong lòng hơi phản cảm.
Nam tử vải bố liếc mắt nhìn đầu bếp không đầu, cong môi, lộ ra tươi cười khinh thường, người thất bại đều là… kẻ yếu.
Xuy xuy xuy!
Ánh lửa tận trời, nam tử mặc vải bố vung tay, đập mạnh nắp nồi, ánh lửa tiêu tán, bên trong nồi đen truyền ra thanh âm sôi trào.
Thời điểm tiếng ùng ục vang lên, nam tử nghe thấy, nam tử đột nhiên nheo mắt lại.
Trong nháy mắt hắn mở nắp, một mùi hương nồng đậm nhất thời tràn ngập, khuếch tán bốn phía, tràn ngập lực hấp dẫn.
Mọi người xung quanh đang cố gắng nấu nướng kìm lòng không đậu, dừng lại động tác, hít thật sâu, ngửi mùi hương kia, thần tình say mê.
- Thật là thơm a…
- Thì ra thịt có thể nấu thơm như vậy, vì cái gì ta nấu hơi đắng chứ?
- Nói lung tung, ta nấu còn hơi chua này!
……
Xung quanh không ít người nhỏ giọng nói thầm, bọn họ nhìn món ăn kỳ dị trong nồi mình, đều chép miệng, hơi cạn lời.
Vẫn cảm thấy hình ảnh món ăn của mình giống như bất đồng.
Bộ Phương ngửi mùi hương này, trong lòng sửng sốt, nhíu mi, quay đầu nhìn nam tử mặc vải bố kia.
Mùi hương này là thịt kho tàu chính tông… Trong lòng Bộ Phương tự tin, cho dù là so đấu thịt kho tàu hắn cũng không thể thua.
Thật không ngờ, trên Tiềm Long Đại Lục còn có đầu bếp có thể nấu ra món ăn như vậy!
Nam tử vải bố cười với Bộ Phương.
Xuy xuy xuy…
Cầm lên nồi đen, ngay sau đó, muôi đồ ăn run lên, thịt kho tàu này được múc lên.
Một dĩa sứ màu trắng đã chuẩn bị xong, nam tử vải bố đổ thịt kho tàu vào trong dĩa sứ.
Nước canh thơm ngon văng khắp nơi… một mâm thịt kho tàu hấp dẫn đã hoàn thành.
Tất cả mọi người kinh thán nhìn cảnh tượng này, quả thật giống như tác phẩm nghệ thuật.
Thánh nữ xoa tóc mình, nàng rốt cục đã cắt xong thịt.
Tuy kích thước không đồng nhất nhưng ít nhất đã cắt xong rồi.
Mà tâm thần nàng vẫn chú ý động tác của Bộ Phương, ghi nhớ trình tự nấu nướng của Bộ Phương.
Lúc này cũng có vài phần tự tin, bắt đầu nấu nướng.
Bởi vì nàng biết toàn trường có thể chỉ có Bộ Phương là đầu bếp duy nhất, không học Bộ Phương thì học ai chứ? Nhưng Tu La Thánh Nữ trăm triệu không ngờ… đầu bếp quả thật không chỉ có một mình Bộ Phương, còn có thêm một đầu bếp nữa.
Xa xa, hai người nấu ở bàn bếp đầu tiên cũng nấu xong.
Món ăn của bọn họ cũng lan tỏa mùi hương.
Hai người xoay đầu, một tên gầy, một tên mập, chính là hai huynh đệ A Uy A Lỗ lúc trước tiến vào Đại Thành.
- Ca a… ngươi xem, đó không phải là sư thúc sao?
Sau khi A Lỗ nấu xong, lấy ra chân gà cho vào miệng, nhìn thấy nam tử vải bố xa xa, nói với A Uy bên cạnh.
Nhưng A Uy giống như không nghe thấy lời nói của A Lỗ, ánh mắt dừng trên người Bộ Phương ở xa xa, trong đôi mắt giống như bừng cháy ánh lửa.
Bộ lão bản cũng đến đây sao? Vừa hay… rốt cục có thể quyết đấu trù nghệ với Bộ lão bản!
Đây là một trận đấu tranh giữa các đầu bếp!
Ngay sau đó, ngón tay Bộ Phương con lên, chậm rãi mở ra nắp nồi.
Mùi thịt nồng đậm phóng lên.