Tu La Thánh Nữ nhớ rõ Bộ Phương sao? Đương nhiên nhớ rõ, nàng làm sao quên được tiểu đầu bếp chơi xỏ mình một lần? Nhưng nàng làm sao cũng không nghĩ đến, tiểu đầu bếp này vậy mà xuất hiện trong bí cảnh Thiên Khuyết này.
Nhưng ngẫm lại, tiểu đầu bếp này đạt được quán quân của Diệu Thủ Hồi Xuân Đại điển, có tư cách tham gia bí cảnh Thiên Khuyết hôm nay.
Nhưng… ở trong nơi truyền thừa của tôn giả Đao Bá gặp được người này, Tu La Thánh Nữ vẫn phi thường kinh ngạc.
Bởi vì nàng cảm thấy vận khí của tiểu đầu bếp này cũng quá tốt rồi, vừa vào bí cảnh Thiên Khuyết đã gặp được phần mộ tôn giả Đao Bá mà vô số cường giả tìm đã lâu vẫn không tìm thấy.
Bộ Phương thấy Tu La Thánh Nữ, hắn càng thêm kinh ngạc khi thấy nữ nhân quá mức xinh đẹp này xuất hiện ở đây.
Nơi này không phải là bí cảnh Thiên Khuyết của Đan Phủ sao? Nữ nhân của Tu La Cổ Thành vì sao xuất hiện? Người của Đan Phủ cũng không quản sao?
Lúc trước nữ nhân này đã tạo thành dao động thật lớn ở Thiên Lam Thành, khiến Diệu Thủ Hồi Xuân Đại Điển chướng khí mù mịt.
Người như thế vừa xuất hiện, cường giả Đan Phủ không thể chứa chấp, phải bắt lại mới đúng chứ.
La Lập với đôi mắt sắc bén xuất hiện bên người thánh nữ.
Hắn giống như cảm nhận được kinh ngạc của thánh nữa, ngờ vực nhìn sang.
- Thánh nữ đại nhân, làm sao vậy?
Trong lòng La Lập hơi nghi hoặc.
Nhưng thánh nữ cũng không trả lời hắn, chỉ bĩu môi, nhìn chằm chằm Bộ Phương nắm chuôi thái đao đỏ, đôi mắt thâm thúy.
Đồ Thần Đao, chính là tên của chuôi thái đao này.
Bộ Phương nắm lấy chuôi thái đao, một luồng sát khí khủng bố bắt đầu từ bên trong bay thẳng lên, dũng mãnh tiến vào trong đầu hắn, thiếu chút nữa làm cả người hắn hoảng hốt.
Đây là một thanh hung đao, tuy bộ dáng là một thanh đao, nhưng khí hung lệ phi thường mạnh mẽ.
Gông xiềng tử khí bị cắt đứt, linh tính của chuôi thái đao này cũng đại bạo, muốn giãy khỏi trói buộc của Bộ Phương, phóng lên cao.
Hơn nữa, Bộ Phương có thể cảm giác chuôi thái Đao này đang rít gào không tiếng động.
Tiếng rít gào kia giống linh thú điên cuồng, vô cùng hung ác.
- Buông thần đao ra! Tiểu tử chết tiệt nhà ngươi!
Ánh mắt nhóm cường giả đều đỏ lên, Đồ Thần Đao xuất thế, nhưng bị một con kiến phá vỡ một sợi gông xiềng Chí Tôn lấy được.
Phải biết rằng Đồ Thần Đao chính là bội đao của tôn giả Đao Bá.
Tôn giả Đao Bá chính là cường giả Thần Hồn Cảnh, là tồn tại mạnh mẽ cấp bậc Thần Hồn Cảnh đỉnh phong mở ra mười tầng hồn thê.
Tồn tại như bội đao này, bị một con kiến cầm lấy, quả thuật là vũ nhục của bội đao.
Rầm rầm rầm!
Chân khí nháy mắt thổi quét toàn phòng, tản sát ra tiếng nổ vang bừa bãi.
Vài vị cường giả rít gào vọt đến chỗ Bộ Phương.
Đôi mắt bọn họ đỏ bừng, vì Đồ Thần Đao, bọn họ hoàn toàn không tiếc giá nào.
Đôi mắt của Tiểu Bạch trong nháy mắt trở nên thâm sâu, từng quyền mạnh mẽ oanh kích ra, không khí bị nổ bạo, nổ mạnh liên tiếp!
Ầm!
Từng vị cường giả bị Tiểu Bạch oanh kích đến hộc ra máu, cường giả nào muốn bước đến đều bị Tiểu Bạch đánh bay.
Bàn tay to như quạt hương bồ của Tiểu Bạch xòe ra, bắt lấy đầu của từng cường giả, hung hăng ấn lên mặt đất, ma sát một trận, rồi quẳng đi.
Tiểu Bạch đứng trước mặt Bộ Phương, đôi mắt màu xám trắng quét ngang, rất có khí thế mạnh mẽ của kẻ làm quan.
Nhóm cường giả bị Đồ Thần Đao mê hoặc rốt cuộc thanh tỉnh, đều lui ngay về sau, kiêng kị nhìn Tiểu Bạch.
Đây không phải là một con rối bình thường mà là một con rối mạnh mẽ có chút bi/ến thái quá đáng!
Bọn họ cảm thấy có lẽ chỉ có cường giả Thần Thể Cảnh đỉnh phong mới có thể chiến một trận với con rối này.
Mà cường giả Thần Thể Cảnh ở đây kỳ thật cũng không ít.
Ánh mắt Tu La Thánh Nữ thâm thúy, cong môi, nhìn con rối này.
Lối vào, Hàn Lê và nhóm thủ vệ của hắn cũng chật vật tiến vào, liếc mắt thấy Bộ Phương và Tiểu Bạch, đôi mắt nháy mắt bùng lên quang hoa.
Còn nam tử trung niên mặc vải bố cười nhạt nhìn Bộ Phương và thái đao trong tay Bộ Phương, trong đôi mắt lóe ra quang hoa.
Những người này đều là cường giả Thần Thể Cảnh.
Bọn họ không ra tay, kỳ thật bọn họ cũng không phải kiêng kị Tiểu Bạch, mà bọn họ biết, thanh Đồ Thần Đao kia, căn bản không phải là truyền thừa chính của mộ táng tôn giả này.
Vật tốt chân chính còn chưa xuất hiện.
Sự thật quả nhiên như thế, cho dù là Hàn Lê vẫn nhịn xuống xúc động ra tay, nhìn Bộ Phương xa xa, trong đôi mắt có tham lam và khát vọng.
Tu La Tháp, hiện tại có thêm một thanh Đồ Thần Đao… bảo bối trên người đầu bếp này thật đúng là không ít.
Vậy càng không thể buông tha đầu bếp nhỏ này.
Xử lý Bộ Phương trong bí cảnh Thiên Khuyết, Tu La Tháp và Đồ Thần Đao… đều là của hắn! Nhưng mà hắn cũng không gấp gáp, bởi vì hắn đang chờ đợi truyền thừa cuối cùng.
So với những đồ vật này, hấp dẫn của truyền thừa từ tôn giả Đao Bá phi thường lớn.
Dù sao, nếu có thể đạt được truyền thừa, không chừng hắn có thể bước ra một bước kia, ngưng tụ hồn thê thành cường giả Thần Hồn Cảnh.
Khác biệt lớn nhất giữa Thần Hồn Cảnh và Thần Thể Cảnh là ở Thần Thể Cảnh phá vỡ gông xiềng Chí Tôn, mà Thần Hồn Cảnh là ngưng tụ hồn thê.
Mười tầng hồn thê, thành tựu Thần Hồn Cảnh đỉnh phong!
Cường giả Thần Hồn Cảnh đỉnh phong đều là tồn tại cao lớn trong Tiềm Long Đại Lục.
Tâm thần Bộ Phương rất mạnh mẽ, đặc biệt sau khi hắn đột phá Thần Thể Cảnh, tâm thần hắn đã được tăng cường thật lớn.
Trong cảm ứng, có thể nhận ra linh tính rít gào trong Đồ Thần Đao.
Đồ Thần Đao đột nhiên vù vù bạo nổ.
Bên trong ánh mắt kinh ngạc của Bộ Phương, từng dòng đạo khí quang hoa phóng ra từ trong Đồ Thần Đao, dừng phía trên vách tường xa xa Bộ Phương.
Ngũ quang trên vách tường đủ màu, giống như hội tụ thành một nụ hoa.
Nụ hoa nở rộ, trên vách tường cũng xuất hiện một thông đạo.
Trong thông đạo, linh khí nồng đậm nhất thời tràn ngập, bao phủ lên chóp mũi mọi người.
Đôi mắt mỗi người đều sáng ngời.
Bọn họ biết, truyền thừa chân chính của tôn giả Đao Bá, hiện tại mới xuất hiện!
Bộ Phương nắm Đồ Thần Đao, lạnh nhạt liếc mắt nhìn đám người phía sau.
Những người đó đều giống lang như hổ theo dõi hắn, giống như muốn cắn xé hắn thành mảnh vụn.
Nhưng Bộ Phương thật bình tĩnh, cầm lên Đồ Thần Đao, xoay người đi vào trong động khẩu.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên một trận, biến thành vẻ xám trắng, ngay sau đó cũng đuổi kịp thân hình của Bộ Phương, biến mất trong động khẩu.
- La Lập, đuổi theo!