Gầm lên giận dữ, dọa Bộ Phương hoảng sợ.
Tên gầy vác nồi vọt tới hắn, khiến Bộ Phương sững sờ tại chỗ.
Bình thường đều là Bộ Phương mang nồi đen đập người.
Hiện giờ có người mang theo nồi nấu đến đập hắn… Loại cảm giác này thật đúng là hơi kỳ lạ, Bộ Phương cũng cạn lời.
Bộ dáng tên gầy dữ tợn, dáng người trông thật nhỏ bé, nhưng mang theo nồi nấu, uy vũ sinh phong, gần như muốn không khí bị đập vỡ.
Hơi thở của tên gầy này cũng không mạnh, với Bộ Phương hiện giờ, dễ dàng cảm ứng tu vi của tên gầy chỉ là một Chí Tôn, còn không phải Chí Tôn đỉnh phong… Loại đối thủ này đối với Bộ Phương cũng không có lực uy hiếp nào.
Bộ Phương thản nhiên liếc nhìn người nọ.
Đôi mắt của Tiểu Bạch phía sau lóe lên, bước lên một bước, bàn tay như quạt hương bồ vẫy mạnh xuống.
Thanh âm vang lên ầm ầm.
Cái nồi của tên gầy kia bị đập bay.
Một tiếng thùng thùng vang lên ở xa xa.
Tên gầy biến sắc, thân hình quay cuồng, dừng trên mặt đất, nhặt lên nồi đen của mình.
Nồi đen này của hắn cũng không phải là nồi đen bình thường mà là một kiện linh khí, có uy năng mạnh mẽ.
Nhưng đối mặt với con rối này, linh khí này của hắn căn bản không có chút tác dụng nào…
- Ngươi dường như hơi quen mắt.
Bộ Phương nhìn thấy tên gầy này, hơi nhíu mi, kinh ngạc nói.
Xa xa, tên mập kia rốt cục thở hổn hển chạy đến , nhìn thấy Bộ Phương, cười cười, trong tay cầm chân gà, cho vào miệng nhai.
- Bộ lão bản, đã lâu không gặp.
Tên mập vừa nhấm nháp chân gà, vừa nói.
Bộ Phương nhìn tên mập, lại nhìn tên gầy kia, trong mắt hơi giật mình.
- Thì ra là các ngươi sao… Quả thật đã lâu không gặp.
Bộ Phương rốt cuộc nhớ ra hai huynh đệ một béo một gầy này là ai.
Không phải là hai huynh đệ lúc trước đấu trù nghệ với hắn ở Thanh Phong Đế Quốc sao?
Bộ Phương nhớ rõ, trù nghệ của hai huynh đệ này cũng không tệ.
Nếu không phải gặp mình, Bách Gia Yến lúc trước, hai huynh đệ này không chừng có thể đạt hạng nhất.
- Đúng vậy… đã lâu không gặp! Tên khốn ngươi… A Uy ta ngày ngày đêm đêm đều nhớ ngươi!
Tên gầy A Uy đứng lên, đôi mắt hung hăng nhìn chằm Bộ Phương, lạnh lùng nói.
Đôi mắt Tiểu Bạch lóe lên, liếc mắt nhìn quét qua A Uy, dọa A Uy lui về phía liên tục.
Hắn vẫn hơi sợ hãi Tiểu Bạch sâu không lường được này.
- Không nói nữa, các ngươi vì sao ở nơi này?
Bộ Phương nói.
Tên mập A Lỗ gặm chân gà trong miệng, tiếng giòn vang bẹp bẹp vang lên.
- Chúng ta cũng không biết, cứ đi thì rơi đến chỗ này.
A Lỗ nói.
Bộ Phương nhíu mày, hắn xoay đầu nhìn thoáng qua Đại Thần nguy nga phía xa xa, trong lòng cảm thấy có gì không thích hợp.
- Được rồi, nếu đã là người quen ở Thanh Phong Đế Quốc, vậy chúng ta cùng hành động đi.
Đại Thành thần bí hẳn là cất giấu rất nhiều bí mật, chúng ta cùng nhau đi thôi.
Bộ Phương liếc mắt nhìn hai huynh đệ này, nói.
Sắc mặt A Uy hung ác, vung nồi đen lên, khởi động một trận cuồng phong.
- Ai là người quen cũ với ngươi! Đại Thành này chúng ta tự mình dò xét, chúng ta mới không thèm làm bạn với ngươi! Ngươi nhớ kỹ cho ta! A Uy ta một ngày nào đó sẽ thay sư phụ ta báo thù!
A Lỗ cười thô lỗ, cắn chân gà rộp rộp, gật đầu.
Bộ Phương nhếch môi…
Ngay sau đó, A Uy dùng nồi đen đập lên A Lỗ, hai người nhanh chóng phóng đến cửa thành Đại Thành xa xa.
Chỉ sau chốc lát, một tiếng kẽo kẹt nặng nề vang lên, cửa đá cao ngất đột nhiên mở ra ầm ầm.
Đại môn này bị hai huynh đệ mở ra sao?
Trong lòng Bộ Phương vừa động, nhìn Đại Thành giống như chấn động, mang theo Tiểu Bạch, bước lớn đến Đại Thành.
Tới gần Đại Thành, một luồng uy lực áp chế khổng lồ càng lúc càng mạnh mẽ.
Tuy Bộ Phương không ỷ lại uy áp, nhưng uy áp cũng không ảnh hưởng gì đến hắn.
Nhưng loại uy lực áp chế khổng lồ của Đại Thành này vẫn khiến trong lòng hắn thoáng hết hồn.
Vươn ra bàn tay thon dài, vuốt ve lên tảng đá loang lổ.
Cảm giác bóng loáng kia, đủ thuyết minh trình độ kiến trúc của địa thành Đại Thành.
Phía trên cửa thành nguy nga, vẽ không ít đồ án.
Đồ án kia thật đẫm máu, thật bạo lực.
Tuy bức tranh thật trừu tượng nhưng Bộ Phương vẫn nhìn hiểu.
Cả bức họa kể về chuyện xưa của bậc tối cao, chủ nhân của Đại Thành này làm chủ hết thảy, ai cãi lại hắn đều bị một đao của hắn trảm nát.
Chỉ cần dựa vào hình ảnh bên trong, Bộ Phương có thể cảm nhận ý niệm khí phách.
Khi nhìn thoáng qua tình trạng bên trong, hai huynh đệ A Lỗ A Uy đã sớm biến mất.
Bộ Phương vỗ vỗ cái bụng nhỏ tròn trĩnh của Tiểu Bạch, sau đó đi vào trong thành.
Vừa vào thành, Bộ Phương cảm thấy một luồng uy lực áp chế tác dụng lên người hắn.
Uy lực áp chế này giống như sẽ hạn chế tu vi của người khác, làm người khác sợ hãi.
Nhưng nhờ vào hệ thống, Bộ Phương đến uy lực áp chế cũng có thể làm ngơ.
Đát đát đát…
Trong Đại Thành thật trống trải, nhưng trong Đại Thành cũng thật an tĩnh, không có ai cả.
Kiến trúc trong thành vô cùng rộng lớn, nối tiếp san sát nhau, có lầu cao, có cửa hàng, còn có quán nhỏ… Chỉ cần là đồ vật trong thành phố lớn, nơi này đều có.
Nhưng duy độc không có… người.
Một luồng hơi thở âm trầm tràn ngập ra từ trong Đại Thành, khiến người ta cảm thấy cảm giác âm lãnh.
Bỗng nhiên, Bộ Phương bỗng nhiên có dự cảm, nhìn về một phương hướng.
Nhưng chỉ là chỗ trống không.
Nhưng mà Bộ Phương dám xác định, vị trí đó vừa rồi là có người nhìn trộm hắn.
Với lực tinh thần hiện tại của hắn, có thể thoải mái cảm ứng nhìn trộm của người khác với hắn.