Thanh cay dai dai nhai trong miệng, một hương vị cay ngọt ngay lập tức tràn ngập trong khoang miệng Cố Hạc đại sư, trong cay có ngọt, trong ngọt có mặn, độc đáo mà cổ quái.
Nhai một chút, tròng mắt Cố Hạc đại sư đột nhiên trừng lớn, miệng căn bản không ngừng lại được.
Ừng ực, nuốt thanh cay vào trong dạ dày, nháy mắt, giống như có một ngọn lửa rơi vào trong dạ dày, cả dạ dày trở nên ấm áp dễ chịu, giống như có ngọn lửa đang bùng cháy.
Cái này…
Trong lòng Cố Hạc đại sư kinh hãi, cảm thấy kinh mạch toàn thân giống như bốc cháy, tốc độ chân khí lưu chuyển trở nên phi thường nhanh.
Tu tu tu…
Khí trắng dâng trào trong lỗ mũi, cả gương mặt Cố Hạc đại sư đỏ bừng trong nháy mắt.
- Xì xì! Có chút cay!
Cố Hạc đại sư gật đầu với mấy người xung quanh, sau đó cắn thêm một ngụm, bắt đầu nhai nuốt bẹp bẹp.
Ánh mắt mấy vị luyện đan đại sư còn lại đều sáng lên.
Biểu tình của Cố Hạc lão nhân này… thật quen thuộc! Mấy người đều mỉm cười ý vị thâm trường, ngay sau đó, đồng loạt cắn một ngụm thanh cay.
Rầm rầm!
Vài vị luyện đan đại sư đồng thời mở to hai mắt, cả gương mặt đồng thời đỏ bừng, bên trong lỗ mũi có khí trắng dâng lên.
Bẹp bẹp…
Phía trên lôi đài, môi của năm vị luyện đan đại sư đều trở nên hồng nhuận, dính dầu, tay cũng dính đầy dầu.
Bọn họ trở nên hưng phấn, trong lỗ mũi phun ra khí trắng, căn bản không dừng lại được.
Bọn họ vừa ăn, khí tức trên cơ thể vậy mà tăng vọt với tốc độ mắt thường có thể nhìn thấy.
Phía sau mỗi người đều nổi lên xiềng xích lay động.
Rầm rầm…
Nhưng khiến tất cả mọi người kinh ngạc chính là xiềng xích chân khí phía sau lưng mỗi vị luyện đan đại sư đều giống như xảy ra hiện tượng thập phần cổ quái…
Giống như Huyền Minh đại sư, xiềng xích chân khí phía sau lưng hắn vậy mà đạt tới… sáu sợi?
Sáu sợi con mẹ nó chứ… Thần Thể Cảnh không phải có thể phá vỡ năm sợi gông xiềng Chí Tôn thôi sao? Làm sao đến sáu sợi?
Đây là muốn nghịch thiên à?
- Sảng khoái a!
Cố Hạc đại sư ăn xong hết thanh cay cầm trong tay, thần tình luyến tiếc, liếm ngón tay cầm thanh cay, thẳng đến sau khi liếc sạch sẽ hương vị còn vươn lại trên đầu ngón tay, mới lưu luyến bỏ xuống.
Ánh mắt dừng trên canh Phật Nhảy Tường đậm đà.
Canh Phật Nhảy Tường đậm đà Cố đại sư đã từng uống, cho nên cũng không quá chờ mong.
Nhưng hắn vẫn bưng lên, thưởng thức một ngụm.
Sau một ngụm, thân hình cứng đờ, sau đó lại một ngụm, lại đến một ngụm… Ừm, một ngụm cuối cùng.
Nâng bát lên, ngửa đầu uống.
Một giọt cuối cùng cũng không buông tha.
Nhìn thấy tướng ăn của các vị đại sư, khán giả đều ngây ngẩn.
Cái này có vẻ không giống suy nghĩ của bọn họ.
Món ăn này… không phải rác rưởi sao?
Năm trăm người xem bình thẩm cũng ngẩn ngơ, ngay sau đó, bọn họ cũng bắt đầu động thủ nhai nuốt món ăn.
Bởi vì một phần món ăn chia cho năm người, cho nên, người đầu tiên sau khi ăn sẽ truyền lại cho người thứ hai, năm người tụ lại một vị trí.
Rất nhanh, người xem bình thẩm cũng bắt đầu ăn.
- Hửm… đây là thanh cay sao? Vị thật độc đáo, còn có hương vị ngọt ngào, ngọt vào trong lòng ta rồi.
- Bẹp bẹp… không tồi không tồi, không hỗ là đầu bếp hắc mã.
Thanh cay này… ăn thật sảng khoái! Cay đến mức trên mũi ta đổ mồ hôi!
- Cái đó… ta lại thử một ngụm, ngươi chờ một chút.
……..
Nhóm bình thẩm vừa ăn vừa trừng mắt, nói.
Sắc mặt bọn họ đều đỏ lên, lỗ mũi thổi khí, sau lưng có gông xiềng Chí Tôn lay động.
Bọn họ cảm giác thực lực của mình giống như tăng lên không ít.
Thanh cay này vậy mà có thể tăng tu vi?
Quả thật… khó có thể tin nổi!
Có một người xem bình thẩm, đột phá tại chỗ, chân khí tràn ngập trong thân hình, hai sợi gông xiềng Chí Tôn lay động phía sau hắn.
Lỗ mũi hắn phun ra hơi nóng, tròng mắt trừng tròn xoe.
- Ôi trời! Lại thêm một ngụm nữa! Đừng giành với ta!
- Giành em gái ngươi! Đến phiên ta rồi? Nói đạo lý chút đi!
- Để ta ăn trước đi! Ta cam đoan chỉ ăn một ngụm!
…….
Nhóm bình thẩm điên rồi!
Năm người tranh đoạt một thanh cay, hình ảnh kia… trong lúc nhất thời có hơi hỗn loạn.
Nhóm phán quyết căn bản không dự đoán được, vậy mà sẽ xuất hiện tình huống tranh đoạt…
Không phải chỉ là một thanh cay thôi sao!
Bỗng nhiên, chân khí trên lôi đài phun lên, có một người xem bị cướp thanh cay trở nên nổi giận, trực tiếp phóng xuất tu vi, đấu với người nọ.
Vẻ mặt những khán giả trên khán phòng đều ngây ngốc…
Sao còn đánh nhau nữa chứ?
Ở xa xa, tự tin trên mặt Giang Linh chậm rãi biến mất, dần dần trở nên… ngưng trọng.
Mộ Bạch ngồi dưới đất, nhìn hình ảnh hỗn loạn này, đôi mắt chậm rãi thu nhỏ lại.
Thùng thùng thùng thùng…
Bỗng nhiên, từng khán giả uống xong Phật Nhảy Tường, vỗ bát sứ lên bàn, mỗi người đều cảm thấy vô cùng sảng khoái!
Ngay sau đó, ánh mắt mỗi người nhìn về phía Bộ Phương đều nóng cháy.
Vạn Vật Đan gì, Tinh Vân Đan gì, ở trước mắt thanh cay… toàn bộ đều là rác rưởi!
Thanh cay… nó là vô địch!