Ngươi có biết ta muốn đóng gói mang về cho ai ăn không hả?
Liên Phúc không nghĩ tới Bộ Phương vậy mà lại dám cự tuyệt yêu cầu của mình, điều này khiến hắn có chút tức giận.
- Hoàng đế bệ hạ muốn ăn đồ ngươi làm ngươi có biết không!? Đây là sự vinh quang vô cùng đó!
Bộ Phương nhíu mày, có chút không vui nhìn. Hắn rõ ràng đã nói rõ ràng như vậy, tiểu điếm không cung cấp dịch vụ đóng gói, thái giám này sao lại nghe không hiểu chứ?
- Ngươi nói đi, muốn bao nhiêu tiền mới có thể đóng gói? Ngươi ra giá đi.
Liên Phúc nhìn thái độ không chút dao động nào của Bộ Phương, cảm thấy hơi khó thở, tay hoa hất lên, hừ một tiếng rồi nói.
- Ngươi vẫn nghe không hiểu lời ta nói sao?
Mặt Bộ Phương vẫn không thay đổi lườm hắn, không thèm để ý đến thái giám này nữa, quay người trở lại trong phòng bếp, bưng món ăn sau cùng ra.
Dùng lá trúc to bản bao quanh Hải Lệ Bao màu vòng óng, giấu đi hương khí.
- Đây là món ăn sau cùng, Hải Lệ Bao, cái này có thể đóng gói mang về, ngươi mang về cho Bệ hạ ăn đi.
Sau khi Bộ Phương đem Hải Lệ Bao đưa cho Liên Phúc xong liền thản nhiên nói.
Liên Phúc ngẩn ngơ, theo bản năng tiếp nhận lấy, liếc nhìn Hải Lệ Bao đươnc bọc trong những lá trúc, tuy hương vị rất thơm, nhưng mà... So với những món ăn hoa lệ như canh đầu cá đậu hũ trước đó, Hải Lệ Bao này thật sự là có chút khó coi.
Bản thân mình ăn nhiều mỹ thực như vậy, kết quả sau cùng chỉ đem một phần Hải Lệ Bao bọc qua loa khó coi này về... Có thể bị bệ hạ mắng chết không đây?
- Bộ lão bản... Thật sự không thể đóng gói nữa sao? Ta ra giá 100 viên nguyên tinh cũng không được?
Liên Phúc cắn cắn môi, ai oán nhìn Bộ Phương.
Toàn thân Bộ Phương run lên, bị ánh mắt của Liên Phúc nhìn khiến cả người hắn đều nổi da gà, nắm thật chặt cổ áo, quay đầu về trong phòng bếp, không nhìn thẳng Liên Phúc tổng quản.
Liên Phúc thấy Bộ Phương rời đi, thở dài một hơi, mặt mũi tràn đầy vẻ u sầu nhìn chằm chằm Hải Lệ Bao trong tay mình, cuối cùng chỉ có thể bất đắc dĩ rời đi.
Đưa mắt nhìn Liên Phúc thái giám rời đi, Âu Dương Tiểu Nghệ lập tức hưng phấn đi tới trước mặt Bộ Phương.
- Ông chủ, cho ta một phần Hải Lệ Bao!
Âu Dương Tiểu Nghệ thanh tú động lòng người hô.
- Ừm? Ngươi muốn ăn bây giờ sao?
Bộ Phương hơi sững sờ, nghi ngờ hỏi một câu. Không phải Tiểu Nghệ đã nói muốn chờ tới lúc trở về để mang cho cha mẹ nàng ăn sao?
Âu Dương Tiểu Nghệ nuốt nước miếng một cái, nhếch miệng cười nói:
- Ta không nhịn được đó, thay bọn họ nếm thử hương vị trước xem như thế nào.
Được thôi, tuy Bộ Phương đã nhìn ra nha đầu này chỉ là đang thèm ăn thôi, nhưng cũng cũng không nói toạc ra, chỉ bảo nàng đợi một lát.
Chỉ chốc lát sau, hai phần Hải Lệ Bao đã ra lò.
Đưa cho tiểu nha đầu một phần, chính mình cũng cầm một phần, hai người đều hài lòng kéo ghế ta, ngồi ở cửa tiểu điếm, bắt đầu ăn Hải Lệ Bao.
Gỡ lá trúc ra, Âu Dương Tiểu Nghệ có chút không đợi được, thật nhanh đã cắn một miếng xuống Hải Lệ Bao, xoạt xoạt vài tiếng thanh thúy vang lên. Trong nháy mắt vừa cắn xuống lớp vỏ xốp giòn ở bên ngoài, chất lỏng của củ cải chảy xuôi ra mà lăn lộn bên trong miệng, cảm giác cực đã.
Mùi thơm nồng đậm tản ra từ trong bọc Hải Lệ Bao, bao phủ xung quanh tiểu nha đầu. Mặt mũi tiểu nha đầu tràn đầy say mê lắc lắc cái đầu, tiếp tục vùi đầu vào đối phó với Hải Lệ Bao.
Hai người một lớn một nhỏ co lại nằm trên ghế, ăn Hải Lệ Bao, mùi thơm chậm rãi phiêu tán, quanh quẩn khắp nơi trong con hẻm nhỏ.
...
- Bệ hạ, đây là mỹ thực lão nô từ mang về từ tiểu hắn điếm, Hải Lệ Bao.
Liên Phúc bưng một cái đĩa màu bạc, phía trên điêu khắc rất nhiều hoa văn tinh mỹ.
Trong đĩa bạc bày hai cái Hải Lệ Bao hình bán cầu màu vàng óng, còn tản ra một chút hơi nóng, hương khí nhàn nhạt quanh quẩn ở phía trên.
Hoàng đế Cơ Trường Phong khẽ vuốt râu dài, nghi ngờ liếc mắt nhìn Liên Phúc một chút, hỏi:
- Tiểu Phúc Tử, không phải trẫm bảo ngươi đóng gói tất cả món ăn đem về đây sao? Vì sao ngươi chỉ mang về cho trẫm một thứ nhỏ như thế?
Hải Lệ Bao này còn chưa ăn vào miệng, nhìn bề ngoài xác thực là không tốt lắm, dáng dấp có chút giống với mấy món ăn bình dân kia.
Liên Phúc nghe Hoàng đế tra hỏi xong, trong lòng lập tức run lên, vẻ mặt cầu xin tố khổ nói:
- Bệ hạ à, ngài có điều không biết rồi. Ông chủ tiểu hắc điếm này nói những món ăn khác không được đóng gói. Món duy nhất có thể mang ra bên ngoài chính là Hải Lệ Bao này.
- Ồ? Vậy những món ăn khác ngươi đều hưởng qua rồi sao?
Cơ Trường Phong liếc mắt nhìn Liên Phúc một chút, nhàn nhạt mà hỏi.
- Vâng, hương vị đều vô cùng tốt, đặc biệt là cá ướp bã rượu... Ặc, bệ hạ, lão nô sai rồi!
Liên Phúc vốn định miêu tả lại mỹ thực trong tiểu điếm của Bộ Phương một chút, nhưng lại cảm nhận được ánh mắt giống như cười mà không phải cười này của Hoàng đế, nhất thời trong lòng run lên, lui lại một bước rồi nhanh chóng khom người nhận tội.
- Xem ra trù nghệ của ông chủ tiệm nhỏ này cũng phải rất khá. Nếu không thì ngươi cũng sẽ không tôn sùng như thế. Vậy hôm nay trẫm sẽ nếm thử... Hải Lệ Bao này đi.
Cơ Trường Phong nói ra.
Liên Phúc lập tức vui mừng quá đỗi, bệ hạ không trách hắn thì tốt rồi. Hắn vội vàng đứng thẳng người lên, đưa đĩa bạc tới trước mặt Cơ Trường Phong, cũng lấy ra một thanh chuỷ thủ (*) nhỏ màu bạc.
Liên Phúc kéo rộng tay áo ra, nắm chủy thủ nhỏ làm bằng bạc, nhẹ nhàng cắt trên Hải Lệ Bao một cái, cắt Hải Lệ Bao thành hai nửa.
Sau khi cắt ra, Hải Lệ Bao vốn chỉ đang thoang thoảng mùi thơm trong nháy mắt lập tức bắn ra hương thơm nồng đậm, như là một quả bom hương thương bị kích nổ.
Nước màu trắng từ vị trí bị cắt chảy ra, tràn ra gần nửa cái khay bạc.
Cơ Trường Phong ngửi được hương thơm của Hải Lệ Bao này xong, con mắt lập tức sáng lên, không khỏi cảm thán khen ngợi nói:
- Hương nồng mà không gay mũi, thuần hậu mà vương vấn! Tốt!
Liên Phúc cũng vô cùng kinh ngạc, không nghĩ tới Hải Lệ Bao bất hiển sơn bất lộ thuỷ (**) này thật ra lại thơm như thế, mùi thơm này nồng đậm như vậy, hương vị chắc là cũng không thể kém được.
Cơ Trường Phong vươn tay, cầm nửa khối Hải Lệ Bao lên, nhìn nước hải sản tràn trề trong đó, không nhịn được nhanh chóng cắn xuống một miếng. Vị hải sản tươi không chút kìm hãm nào nở rộ trong miệng, trong nháy mắt xộc vào khoang mũi của hắn, khiến cho lỗ chân lông cả người hắn đều thư giãn ra.
Vỏ bánh xốp giòn vàng đượm vừa phải phối hợp với sợi củ cải trơn mềm, đó đơn giản là cảm giác xưa nay chưa từng có, làm Cơ Trường Phong không nhịn được phải tán thưởng.
- Ăn ngon! Một cái Hải Lệ Bao rất ngon!
Liên Phúc nuốt nước miếng một cái, trong lòng cũng vui sướng, bệ hạ ngài cao hứng thì tốt rồi, chỉ sợ ngài không lại cao hứng tìm lão nô tính sổ thôi a...
Ăn nửa cái Hải Lệ Bao vào bụng, Cơ Trường Phong không nhịn được liếm miệng một cái, lau chút nước dính trên ria mép rồi lại cầm nửa khối Hải Lệ Bao còn lại lên lần nữa, chỉ chốc lát sau đã ăn sạch.
Sau khi ăn xong, Cơ Trường Phong mới thư thái thở ra một hơi, mặt mũi tràn đầy hài lòng.
- Rất lâu rồi trẫm chưa ăn ngon như vậy. Tiểu hắc điếm này quả nhiên là có chút bản lãnh. Trẫm bỗng nhiên có chút hiếu kỳ với những mỹ vị khác đó.
- Bệ hạ, tiểu điếm này không cho đóng gói... Nếu như chúng ta muốn ăn, chỉ có thể tự mình đến đó.
Liên Phúc có chút tức giận.
- Tự mình đến thì tự mình đến, mỹ thực bậc này đáng giá để cho trẫm khởi hành. Còn nữa, không phải đồn rằng trong tiểu điếm này còn có rượu ngon hơn so với Quỳnh Tương Ngọc Dịch của trẫm sao? Đối với mỹ tửu, trẫm rất tình nguyện hướng tới. Tiểu Phúc Tử, ngươi chuẩn bị một chút, ngày mai trẫm muốn đích thân đi một lần.
- Ôi ~ bệ hạ?! Này tiểu điếm này có tài đức gì mà dám làm phiền đại giá của ngài. Ngày mai lão nô lại tranh thủ đi một chút, nhất định sẽ xách tất cả món ăn về đây cho ngài.
Liên Phúc có sốt ruột, thân thể này của bệ hạ làm sao có thể tuỳ tiện đi tới đi lui như vậy.
Cơ Trường Phong nhàn nhạt quét mắt liếc Liên Phúc một cái, nói:
- Tiểu Phúc Tử, lúc trước trẫm có thể đến Phượng Tiên Lâu chỉ vì một món vịt nướng than hoa, bây giờ vì sao trẫm không thể vào tiểu điếm này thưởng thức từng mỹ thực? Nhớ kỹ, ngày mai chúng ta cải trang đến đó.
Trong lòng Liên Phúc vô cùng bất đắc dĩ, đàng phải hạ quyết tâm sẽ âm thầm an bài thật tốt thái y chờ một bên, lỡ như có xảy ra chuyện gì còn có thể có thể hỗ trợ lẫn nhau một chút.
Mà giờ khắc này tại tiểu điếm của Bộ Phương, Âu Dương Tiểu Nghệ đã ăn xong hai cái Hải Lệ Bao đang giả bộ đáng thương đang nhìn về phía Bộ Phương.
- Ông chủ, cho Tiểu Nghệ một phần nữa đi, Tiểu Nghệ chưa ăn no.
Nói xong lại chớp đôi mắt to vài cái, yêu kiều động lòng người, đơn giản như muốn hoá tim người ta thành nước.
Bộ Phương liếc nàng một cái, thản nhiên nói:
- Không được, ăn nhiều Hải Lệ Bao quá... sẽ táo bón.
*chủy thủ: Thuộc loại đoản đao dài hơn dao gọt hoa quả một chút, thường dùng để phòng thân hay dành cho thích khách vì chủy thủ dễ dàng cất dấu và có thể lấy ra nhanh chóng.
**Bất hiển sơn bất lộ thủy ( 不显山不露水): ý nói những người/vật không bộc lộ tài năng.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT